Một Hồi Mộng

Chương 7: Đông Tâm Kết




Vũ Tiểu Vũ một lần nữa xuất hiện, hắn hy vọng sẽ được truyền tống đến một nơi nào đó thật xa, nhưng cái cảnh tưởng trước mắt quá đổi quen thuộc, những quyển sách nằm ngổn ngang dưới đất nơi hắn từng một lần truyền tống đi, bây giờ thật không ngờ lại truyền tống trở về nơi đó trong đầu hắn suy nghĩ “Bảo Địa Các sao”.

Lúc này hai lão già bước vào vì bọn họ nghe được tiếng động lạ, khuôn mặt bọn họ bổng giận dữ khi nhìn thấy tầng một loạn xà ngầu, bọn họ chỉ vào mặt Vũ Tiểu Vũ mắng:

“Rót cuộc thì người đến đây là để đọc sách hay phá hoại, ngươi lập tức biến khỏi chỗ này cho ta”.

“Ta…” Vũ Tiểu Vũ còn chưa kịp giải thích đã bị một lực đẩy hắn văng ra té nhào xuống đất.

“Mk các ngươi cứ đợi đây sau này ta sẽ trả lại gấp bội”. Vũ Tiểu Vũ thầm mắng trong lòng, sau đó nhanh chóng ly khai, phận yếu hơn người biết làm sao đây haiz!.

Lần này một đường đi xuống hắn không còn cảm thấy mệt mỏi nữa, chỉ thấy lạ là khắp nơi bổng trở nên nhộn nhip không biết có chuyện gì mà lại khiến bọn họ nháo nhào lên, thế nên hắn thông thả đi vừa đi vừa ngắm phong cảnh, khi chuẩn bị rẽ trên con đường về chỗ hắn ở một tiếng quát vang lên:

“Tên kia mau đứng lại”. Ngay khi Vũ Tiểu Vũ đứng lại, tên vừa quát lấy ra một bức họa, nhìn tới nhìn lui bức họa sau đó chuyển lên người Vũ Tiểu Vũ dường như xác định xong hắn cung kính nói:

“Xin mời ngươi theo ta một chuyến, Tứ Tiểu Thư đang tìm ngươi”.

Vũ Tiểu Vũ cũng không hiểu gì, nhưng nghe nói Khổng Tiểu Mi tìm hắn nên cũng chẳng có phản ứng gì mà đi theo ngay.

- --------------------------------------------o0o--------------------------------

Đã ba ngày, ba ngày này Khổng Tiểu Mi luôn một mưc tìm kiếm Vũ Tiểu Vũ nhưng không thấy tung tích, đâm ra tâm trạng của nàng lúc này không tốt cho lắm, khiến cho bọn Yêu Nô một phen kinh sợ vì không làm gì cũng bị đánh mắng một cách vô lý. Khi còn đang ngẩn ngơ với những dòng suy nghĩ một tiếng gõ cửa vang lên "cốc, cốc" làm nàng giựt mình quát:

“Có chuyện gì, không thấy ta đang nghĩ ngơi à”.

Tên thuộc hạ thầm oán hận, cung kính trả lời:

“Bẩm tiểu thư, người đã tìm được rồi”.

“Ngươi nào? Có phải là tìm được Tiểu Vũ rồi không? Mau…mau dẫn hắn vào đây” Khổng Tiểu Mi hưng phấn nói.

Khi con người đó thật sự đến trước mặt nàng, tất cả cảm xúc những ngày qua lặng lẽ dâng trào nhưng khi đến vàng môi, nàng không tài nào mà thốt ra được, chỉ có thể nói ra những từ ngữ lạnh lùng chất vấn:

“Tên khốn nạn, rót cuộc ngươi đã trốn chỗ nào, vì sao ta không thể liên lạc với người”.

Nghe nàng hỏi mình Vũ Tiểu Vũ sững sờ không biết phải trả lời ra sao, khối não liên tục suy nghĩ “đây là nàng đang lo lắng cho ta hay là có ý gì khác”:

“Tiểu Mi, ngươi làm sao thế ta vẫn một mực trong Bảo Địa Các mà, ngươi có bị làm sao không đó”.

“Ngươi tên khốn nạn, còn dám gạt ta, thế ngươi giải thích ta xem vì sao ta đến tìm ngươi nhưng lại không thấy bóng dáng của ngươi”. Nàng thật sự rất tức giận, tạo sao hắn lại phải lừa gạt nàng, hắn tưởng này là con ngốc sao.

“Ngươi đến tìm ta?”,“Ta không có gạt ngươi, ta một mưc ngồi bên trong đọc sách mà chưa từng rời khỏi, vừa nãy còn bị hai vị lão giả đánh cho một cái ngươi nhìn đi”. Vừa nói hắn vừa ngượng ngùng cỡi áo cho nàng xem.

Nhìn thần tình vô lại của hắn nàng không tài nào mà bình tĩnh cho được, nhưng khi nhìn thấy vết thương mờ nhạt còn động lại khiến nào không khỏi lo lắng, thế nhưng lúc này nàng gạt bỏ mọi cảm xúc tiếp tục chất vấn hắn:

“Được coi như chuyện này cho qua đi, thế ngươi giải thích với ta xem, tại sao ta liên lạc với ngươi không được”.

Việc này hắn thật sự không biết giải thích như thế nào"chuyện kia không thể để cho nàng ta biết được" hắn suy nghĩ một phen, sau đó đưa tay vào trong áo liền chạm vào vật kia có vẻ như nó đã không hoàn, dường như thấy được chiếc phao cứu mạng hắn nhanh chóng lấy nó ra cho Khổng Tiểu Mi xem:

“Ngươi tự nhìn đi”.

Nhìn những mảnh vở, rồi lại nhìn thần tình cây ngay không sợ chết đứng của Vũ Tiểu Vũ, nàng thầm mắng" khốn nạn, mình vì hắn lo lắng mấy ngày này coi như là phí công rồi, tên khốn đó có bị gì đâu căn bản là vẫn sống sung sướng". Nằng bực bội hai mắt khép lại nhìn hắn:

“Nếu ngươi đã không muốn nói thì coi như ta tạm tin ngươi, nhưng lần sao ngươi mà biến mất một lần nữa thì ta sẽ không như bây giờ tốn sức nói chuyện với người mà sẽ trực tiếp giết chết ngươi....." Dừng một chút nàng nói tiếp "ngươi trước về nghĩ ngơi, ngày mai đến đây ta có việc cần nhờ ngươi”.

“Được, vậy cáo từ” Vũ Tiểu Vũ sau lưng ướt một mảng lớn qua thầm hô may mắn đối với nguy hiếp của nàng cũng không để trong lòng, trong suy nghĩ của hắn" lời giải thích của mình toàn là sơ hở thật không hiểu nỗi nàng ta lại tin đến tột cùng là có chuyện gì". Vũ Tiểu Vũ làm sao hiểu được thật ra Khổng Tiểu Mi chỉ lo lắng sự an toàn của hắn nên bây giờ hắn không có việc gì thì nàng chẳng muốn truy cứu làm gì, buông lời nguy hiếp hắn chẳng qua chỉ là do bực tức mà thôi.

Nhìn bóng lưng của hắn rồi đi, Khổng Tiểu Mi thầm suy nghĩ “Nhất định là có chuyện gì đó, không thể tự dưng lại biến mất như vậy, mà thôi kệ hắn trở về coi như cũng tốt hi vọng ngày mai một chuyện đều xuông xẽ”.

Vũ Tiểu Vũ về đến căn phòng của hắn liền gieo mình xuống giường, chuyện cần thiết với hắn bây giờ là nghĩ ngơi, những chuyện còn lại đều dẹp sang một bên "chuyện gì đến sẽ đến có quan tâm cũng vậy thôi". Đây có lẽ là giấc ngủ thật ngon, ngon nhất từng trước đến giờ, kể từ khi hắn đi vào Huyền Chân Đại Lục, những ngày qua hắn chưa từng có một giấc ngủ ngon, mỗi khi nhắm mắt là lại phải suy tư. Một đêm này hắn đã có một giấc mộng xuân tuyệt vời người con gái diệu dàng ấy…..

Một ngày mới lại bắt đầu, Vũ Tiểu Vũ giựt mình thức dậy, xút miệng với nước vì ở đây làm gì có kem răng, rửa mặt xong hắn ăn một chút gì đó. Vì hôm nay có hẹn với Khổng Tiểu Mi nên hắn hiên ngang bước ra khỏi phòng lần theo con đường trong trí nhất, hắn cảm thấy mọi thứ đã thay đổi kể từ khi câu thông được với thức hải, câu thông được với linh khí thiên địa. Bước đến căn phòng của Khổng Tiểu Mi hắn định gõ cửa thì bỗng nhiên cánh cửa tự mở ra, một bóng hình xuất hiện trước mặt hắn, khuôn mặt xinh đẹp không tỳ vết, bờ môi đỏ thắm, trước ngực là hạt nhỏ nhô lên cứ như một đỉnh núi. Bốn mắt nhìn nhau tưởng chừng giây phút này sẽ dừng lại nhưng một tiếng “chát” lại vang lên.

“Tên dâm tặc người đến đây làm gì hả”. Khổng Tiểu Mi tát hắn một cái không cần suy nghĩ, sau đó ôm ngực trốn vào trông bỏ lại Vũ Tiểu Vũ đang ngơ ngác tay ôm má lòng đầy oán giận” mk không phải cô bảo ông đây phải đến thì ông đến làm gi”.

Khổng Tiểu Mi đứng sao cánh cửa khuôn mặt đỏ bừng, trái tim như con nai nhỏ chạy loạn ” tại sao mình lại bất cẩn như vậy, lại một lần nữa cho hắn nhìn thấy phải làm sao bây giờ, không biết hắn có nghĩ mình là một cô gái dễ giải không…..”.

Nàng hít một hơi lấy lại bĩnh tĩnh, nhanh chóng thay đổi y phục, một lúc sau nàng mở cửa ra, Vũ Tiểu Vũ vẫn đứng đấy. Thật sự thì hắn cũng muốn bỏ đi lắm nhưng hắn biết thế nào cũng phải trở lại cho nên ôm hận mà đứng đây chờ việc gì phải đi đâu cho mệt mỏi. Nhìn hắn với khuôn mặt lạnh lùng nói:

“Vào trong đi, lát nữa Đan Nô sẽ đến ngươi có đem theo những linh dược mà ta đưa cho ngươi không”.

“Đan Nô”

Haiz hắn thở dài “ngày đó cũng đến, qua ngày hôm nay mình sẽ thoát khỏi miệng sói và rơi vào hang cọp đúng là xui tận mạng” hắn trả lời nàng một cách nhanh gọn: “luôn ở bên mình”.

Nghe Vũ Tiểu Vũ nói thế Khổng Tiểu Mi bất giác mỉm cười không khỏi suy nghĩ "hắn lúc nào cũng để bên mình sao".

Vũ Tiểu Vũ sau khi bước vào trong liền ngồi xuống, vì do trước đó có tình huống xấu hỗ nên hai người cũng không ai nói một lời khiến cho không khí trong căn phòng trên nên ngột ngạt khó chịu. Một canh giờ sao, một lão già đầu tóc bạc trắng, thân hình ốm yếu mặc một đạo bào xuất hiện, từ khí tức có thể đoán ra hắn là một Nhân Tộc.

Khổng Tiểu Mi tiến lên đón tiếp lão vì Đan Nô cũng là Luyện Dược Sư quý hiếm nên luôn có địa vị hơn bất kỳ một nhân vật nào đó:

“Hàn thúc người đến rồi sao, mọi chuyện phải nhờ thúc rồi”

“Xin Tiểu Thư cứ yên tâm, ta sẽ cố hết sức còn có thành hay không phải do trời rồi”. Lão giả lên tiếng nhưng lại không khẳng định việc gì.

“Hahaha, với tay nghề của thúc thì chuyện thành công là đương nhiên”.Khổng Tiểu Mi cười nói,

“Được rồi vậy ta bắt đầu đây”. Nói rồi hắn lấy ra một lò luyện đan sao đó hắn bỏ vào vài mảnh lá bạc tựa như lá cỏ, một vài cọng dây leo. Tay hắn bắt pháp quyết một đoàn lửa hình thành trong lòng tay bay vào trong lò luyện đan, sau đó hắn khoan chân ngồi hai mắt nhắm lại thần tình rất tập trung.

Vũ Tiểu Vũ cùng Khổng Tiểu Mi im lặng không một tiếng động, riêng Vũ Tiểu Vũ lại chăm chú nhìn một loạt hành động của hắn mà âm thầm ghi nhớ.

Được nữa canh giờ thì hắn lại bỏ vào một vài thứ, tay hắn vẫn đều đều bắt pháp quyết, trán hắn đã bắt đầu lấm tấm những giọi mồ hôi. Một khắc sau hắn hô to:

“Tiểu Thư nhanh chóng bỏ Liệt Diễm Hồng vào”.

Khổng Tiểu Mi không nói một lời vương cánh tay trắng nõn của mình ra nắm lấy cánh tay trái của Vũ Tiểu Vũ, hắn còn chưa kịp đinh thần thì “xẹt” một cảm giác đau đớn truyền đến dòng máu đỏ thẳm tuông ra. Mặc dù đau đớn nhưng lại kèm theo một cảm giác không nói nên lời. Vì hắn và nàng đứng rất gần nên mũi hắn ngửi được mùi hương cơ thể của Khổng Tiểu Mi. Khuôn mặt hắn dần dần tái nhạt, hai mắt mơ màng hắn cảm thấy cảm người dường như không còn sức lực.

Hàn thúc không lấy làm lạ gì hành động của Khổng Tiểu Mi vì trước đó nàng đã nói về cố sự Liệt Diễm Hồng rồi. Sau một lúc tiếng Hàn thúc lại vang lên:

“Đủ rồi, mau lui lại”.

Có lẽ vì mất máu quá nhiều nên hắn dựa hẳn vào người Khổng Tiểu Mi, đôi tay không chút khách khí bám víu vào vai nàng, vì đôi chân không còn đứng vững được, hai cơ thể chạm vào nhau không ít lần ma sát, một luồn khoái cảm dâng lên trong lòng Khổng Tiểu Mi. Nếu có lẽ là lúc bình thường nàng sẽ không khách khí cho hắn một chưởng nhưng nhìn tình trạng của hắn nàng không đừng lòng làm thế, nàng mặc kệ động tác của hắn dù lúc này cõi lòng nàng đang dậy sóng. Nàng khó khăn kề vào tay hắn nói:

“Ngươi còn ngay ngốc ở đó làm gì, còn không nhanh chóng ăn linh dược vào luyện hóa”.

Sau đó nàng nhẹ nhàng giúp hắn ngồi xuống, khi được Khổng Tiểu Mi nhắc nhỏ, Vũ Tiểu Vũ nhanh chóng lấy linh quả màu đỏ ra một ngụm nuốt vào sau đó nhanh chóng khoanh chân tu luyện. Ngay khi hắn ăn linh quả đó vào một sợ dây vô hình từ trái tim cửa hắn lặng lẽ nối kết với trái tim của Khổng Tiểu Mi không một tiếng, thân thể Khổng Tiểu Mi bổng nhiên rung lên, cả người không còn sức lực ngụy xuống, khuôn mặt cũng dần dần tái nhạt giống như trình trạng của Vũ Tiểu Vũ sau một lúc thì bình thường trở lại. Chuyện xảy ra nàng cũng không nghĩ nhiều chỉ cho là mấy ngày gần đây mình ngủ không đủ giấc cho nên tinh thần mệt mỏi mà thôi.

Nhưng thật ra mọi chuyện cũng không đơn giản như Khổng Tiểu Mi nghĩ, linh quả mà Vũ Tiểu Vũ ăn vào nó chính là Đồng Tâm Kết nàng chuẩn bị cho muội muội ăn cùng mình, nó đã được luyện chế có một tia máu huyết của nàng, linh quả mà Vũ Tiểu Vũ ăn có hình dạng giống với Đồng Tâm Kết nàng miêu tả, cho nên khi Vũ Tiểu Vũ ăn vào thì mối liên kết được hình thành ngay lập tức. Đây chỉ là một nhầm lẫn khi nàng vô tình để nó chung một chỗ trong trữ vật giới chỉ, hẳn là nàng đã lấy nhầm mà không biết.

“bùm…”

Qua một canh giờ nữa lò luyện đan truyền đến một tiếng nổ nhỏ, cùng với đó là tiếng nói của Hàn thúc.

“Chúc mừng Tứ Tiểu Thư, ta không phụ sứ mệnh đan dược đã luyện thành công”.

“Ta biết mà, người sẽ không làm ta thất vọng, Hàn thúc cứ yên tâm linh dược ngươi cần tìm ta sẽ bảo bọn họ nhanh chóng tìm cho ngươi”. Khổng Tiểu Mi vui mừng nói,

“Thế thì ta phải đa tạ Tứ Tiểu Thư rồi”. Hàn thúc bình thản nói,

“Điều đó là tất nhiên, người không cần đa lễ, được rồi Hàn thúc người trước cứ về nghĩ ngơi chờ tin vui”. Nàng vừa nói với Hàn thúc vừa móc ngọc giản ra phân phó chuyện gì đó.

Khi Hàn thúc đi được một lúc thì Khổng Tiểu Lam đến, trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng luôn có nụ cười vui vẻ dường như có chuyện gì đó khiến nàng vui sướng, vừa gặp mặt Khổng Tiểu Mi đã nói:

“Chúc mừng tỷ tỷ, không biết chuyện tỷ đáp ứng với ta, tỷ có thực hiện không”.

“Còn không phải gọi ngươi đến là vì việc đó sau, ngươi gấp cái gì, ta chuẩn bị bế quan có lẽ nhanh lắm cũng một năm mới trở ra, khoảng thời gian này không có ta ngươi đừng có gây ra chuyện lung tung, Đại Tỷ, Nhị Tỷ, Tam Tỷ sẽ không có ra mặt vì ngươi đâu, nhớ lấy”. Sau đó không đợi Khổng Tiểu Lam đồng ý nàng chỉ tay vào Vũ Tiểu Vũ nói tiếp:

“Ngươi đợi hắn tỉnh lại thì dẫn hắn đi, ngươi cũng đừng hành hạ hắn quá đáng,cho tỷ tỷ một chút mặt mũi chỉ giáo huấn hắn một chút là được, nói cho cùng hắn cũng không có làm gì muội, đồ vật hắn chạm vào vút đi là được ngươi đừng làm khó hắn, hắn bỗng nhiên biến mất sau đó quay trở lại giúp ta một chuyện lớn, không có hắn có lẽ một chút cạnh tranh với gia tộc khác cũng không có, nói đến thế cho là muội hiểu chúng ta mang ơn hắn đừng làm hắn mất mạng được không.”

“Tỷ Tỷ ngươi thích hắn rồi đúng không, lần trước hắn mất tích ngươi nháo nhào lên, lần này lại vì hắn cầu tình, ta thật không hiểu vị tỷ tỷ bình thường lạnh lùng của ta đi đâu mất rồi, mà thôi tỷ đã nói thế thì muội muội này cũng không thể không nghe theo, ai biểu bình thường người thương muội nhất chỉ có tỷ mà thôi”. Hai mắt nàng léo sáng cười hihi với tỷ tỷ.

“Suy nghĩ lung tung, ta nói vậy chỉ là muốn trả ơn hắn thôi, muội nghe hay không tùy muội nhưng hắn mà chết thì tỷ cũng không còn mặt mũi nào nhìn đời à, tỷ phải bế quan rồi tạm biệt muội”. vừa nói nàng vừa đi đến một bức tường ấn một cái cửa thạch thất mở ra, nàng nhanh chóng đi vào bỏ lại Khổng Tiểu Lam và Vũ Tiểu Vũ ở trong phòng.

Lúc này Vũ Tiểu Vũ đang luyện hóa linh dược từng chút từng chút, linh khí trong linh quả dần dần được quả Cầu Thái Cực chuyển hóa thành linh lực chạy khắp kinh mạch, "bùm.." toàn thân hắn rung rẩy một cảm giác sản khoái truyền ra từ xương cốt của hắn, linh khí từ linh dược tuy không nhiều nhưng kết hợp với Tâm Pháp Cửu Dương khiến cho hắn triệt để luyện hoá nó mà thành công đột phá Ngưng Thần tầng chín. Khi mở mắt ra một mùi tan hôi truyền đến cùng với giọng nói làm hắn sởn gai óc:

“Người cái tên khốn làm gì mà hôi thối thật kinh khủng” Nàng vừa bịt mũi vừa nói, sau đó nàng nở nụ cười tinh quái:

“hhaha, ta đưa ngươi đi tắm nha”. Không đợi Vũ Tiểu Vũ trả lời liền nắm ngay cổ áo hắn bay đi.

Vũ Tiểu Vũ nhìn nàng cười, cơ thể không ngừng rung rẩy trong lòng thầm hét lớn “con nhỏ chết bầm kia làm sao ta phải nghe lời ngươi, hiếp người quá đáng”. Nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ lực lượng yếu hơi người nên hắn cũng chỉ biết nhận mệnh mà thôi….