Khi Đinh Tú Linh rời khỏi Vũ Sát Điện mấy trăm cặp mặt nhìn về phía hắn đầy thâm ý, ai cũng biết Đinh Tú Linh là người như thế nào, bọn họ không tài nào hiểu được Vũ Tiểu Vũ có điểm gì tốt mà chỉ cần nhìn hắn một lần liền thay đổi con người của Đinh Tú Linh.
Sao khi chuyện về Đinh Tú Linh được giải quyết thì Mạnh Lệ Nương khẽ liếc mắt nhìn sang Đặng Ngọc Huyền rồi nói tiếp:
“Chuyện về Đinh Tú Linh ai còn dị nghị gì không?"
Bọn đệ tử bên dưới nghe Mạnh Lệ Nương nói thế thì nào có ai dám hé môi, Đặng Ngọc Huyền bởi vì trước đó đã bị Mạnh Lệ Nương nhắc nhở cũng không dám lên tiếng. Đảo mắt qua một vòng nàng lại nói tiếp:
"Nếu không có thì nói cho ta biết! Rốt cuộc tin đồn một tháng trước bắt nguồn từ ai?"
Lúc này cũng không có ai lên tiếp trả lời nàng, ai cũng nhất quyết giữ thái độ im lặng, nàng lại gặng giọng nói:
"Sao không ai lên tiếng, chuyện này các ngươi phải biết chứ?”
Khi nghe nàng tiếp tục hỏi thì mấy trăm con mắt đều nhìn nhau không biết phải trả lời như thế nào.
“Hừ! Chẳng lẽ mấy trăm con người ở đây thật sự không ai biết tin đồn này xuất phát từ ai sao?”
Mạnh Lệ Nương thấy không ai lên tiếng liền hừ lạnh nói tiếp, bọn đệ tử bên dưới lại căm nín đầu cúi xuống chẳng dám ngóc đầu nhìn thẳng vào nàng vẫn tiếp tục giữ thái độ im lặng.
Lúc này ở một chỗ nào đó trong hàng ngũ có hai khuôn mặt lo lắng, chủ nhân của hai khuôn mặt đó không ai khác chính là Hồ Diễm Mi cùng Phan Trúc Linh.
Khi mà không khí càng ngày càng trở nên ngột ngạt thì Đặng Ngọc Huyền lại lên tiếng:
“Mạnh Chưởng Phong! Lúc này không phải là lúc tri ra ngọn nguồn từ đâu mà phải bàn xem xử lý tên đệ tử kia như thế nào!”
“Hừ! Đặng chấp sự! Ngươi bảo ta không tri ngọn nguồn thì làm sao mà xử phạt? Xử phạt không minh bạch như vậy làm sao mà phục chúng?”
“Chuyện không phải đã quá rõ ràng hay sao?” Đặng Ngọc Huyền mang tâm lý may mắn tiếp tục lên tiếng nếu kéo, thật ra trong lòng nàng thầm mắng hai đứa đệ tử ngu ngốc của mình, không phải nàng đã vạch sẵn đường đi cho bọn chúng sao. Nếu như bọn chúng làm theo thì đâu ra cớ sự bị người nắm được điểm yếu như thế này.
“Như vậy mà rõ ràng sao? Chỉ một câu đồn thổi vô căn cứ liền xử phạt một tên đệ tử, ngươi có cảm thấy mình quá vô trách nhiệm hay không?”
Mạnh Lệ Nương nói ra câu nào câu đó liền như dao đâm vào trong trái tim của Đặng Ngọc Huyền vậy. Sở dĩ trước đó nàng không vội vàng làm lớn chuyện chính là vì muốn tìm hiểu thực hư của chuyện này, nàng cũng âm thầm đều tra những ngày trước đó liền biết chủ mưu là ai, nãy giờ nàng hỏi chỉ là nhầm mục đích ép cho Đặng Ngọc Huyền biết khó mà lui, nàng còn rất nhiều cách có thể giáo huấn Đặng Ngọc Huyền nhưng không nghĩ cô ta lại cố chấp như vậy.
“Ta…” Dặng Ngọc Huyền lắc đầu thở dài “Tính sai một bước rồi, đều là do hai tên đồ đệ ngu ngốc kìa làm không tốt, lần này phải bỏ ra một cái giá đắc rồi” cũng chính vì chuyện này nàng liền ra quyết định.
Mạnh Lệ Nương thấy Đặng Ngọc Huyền bị mình ép không thở nổi liền đắc ý chưa có bao giờ nàng cảm thấy sản khoái như bây giờ liền chỉ vào một tên đệ tử hỏi:
“Đã không ai chịu nói thì bắt đầu từ ngươi đi, ai dám nói sai sự thật thì liền bị xử phạt theo môn quy!”
Cô nàng được chỉ là một cô gái có thân hình nhỏ nhắn, có lẽ nàng có tính cách nhu nhược nên vừa bị Mạnh Lệ Nương chỉ vào liền lắp bắp nói ngay một cái tên:
“Dạ bẩm…bẩm..đệ,,đệ…tử…tử…nghe…nghe…Chu sư tỷ nói!” Sao khi khó khăn nói được hết một câu cả người nàng gần như vô lực mà qụy xuống.
Chuyện này giống như một hiệu ứng domini, người được chỉ danh liền nói ra một cái tên tiếp theo, tình huống như vậy cứ thế tiếp tục diễn ra và thêm bốn năm lượt nữa thì hai cái tên đầu xỏ cũng hiện hữu.
“Hồ Diễm Mi, Phan Trúc Linh hai người đã biết tội của mình chưa?”
“Cầu xin Chưởng Phong thứ tha, đệ tử đã biết tội của mình rồi!” Hai người nhanh chóng quỳ xuống trước mặt Mạnh Lệ Nương nhận tội.
“Hừ! Thân là sư tỷ không làm giương cho sư muội, sư đệ lại làm ra chuyện như thế, ăn không nói có, làm mất đoàn kết trong phong, thật không ra thể thống gì! Các ngươi nghĩ ta nên xử phạt bọn hoang cố các ngươi như thế nào”
“Đệ tử….!”
“Được rồi! Các ngươi không cần nói gì, ta có tha thứ cho các ngươi hay không cũng không quan trọng, quan trọng là Vũ sư đệ của các ngươi kia kìa trong chuyện này hắn là ngươi chịu nhiều oán ức nhất, danh dự một đời của hắn bị các ngươi làm mất sạch rồi!”.
Khi hai người định lên tiếng thì Mạnh Lệ Nương lại nói ra một câu khiến cho tâm tình của hai ngươi càng thêm trầm trọng, hai nàng đang quỳ liền quay sang nhìn Vũ Tiểu Vũ đang định nói thì Vũ Tiểu Vũ cũng lên tiếng:
“Haiz! Hai vị sư tỷ! Ta nghĩ đây có lẽ là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, có phải trước đó ta đã vô tình làm phật ý các vị chăng? Nên các vị mới làm vậy, nhưng thôi chuyện này nếu đã được làm sáng tỏ thì ta cũng không làm khó các tỷ nữa, chỉ là hi vọng các sư tỷ sư muội ở đây về sau nếu ta có làm gì đó khiến cái vị phật ý thì cứ nói thẳng với ta, nếu đó là lỗi của ta, thì ta sẽ tạ lỗi nếu không phải thì hi vọng các tỷ cũng có thể cho ta một công bằng”
Hai nàng nghe hắn nói thế thì không khỏi cảm thấy hổ thẹn trong lòng nhưng lệch của sư phụ các nàng làm sao dám cãi, cái đầu càng cúi thấp hơn không dám nhìn mặt hắn nữa.
Thật ra thì trong lòng Vũ Tiểu Vũ cũng muốn tính toán với hai cô gái này, nhưng hai người nàng không phải là chủ mưu, chỉ bị sai khiến mà thôi trả thù cũng không có ý nghĩa, hắn nhìn theo biểu hiện của Đặng Ngọc Huyền trước đó liền đoán ra bà ta rất có thể chính là kẻ chủ mưu, ánh mắt không khỏi đưa về phía Đặng Ngọc Huyền cũng vừa lúc thấy được ánh mắt lạnh lẽo của bà ta. Đúng lúc này âm thanh trong thức hải lại vang lên bởi Hắc Tiểu Vũ thấy hành động của hắn như vậy nhịn không được lại chăm chọc.
“Hahaha! Ngươi lại ngụy biện cho hành động háo sắc của mình sao? Ngươi thấy hai nàng khá xinh đẹp nên động lòng trắc ẩn mới làm như thế phải không?”
“Ngươi lại định tào lao gì nữa thế! Hai cô gái nàng thì có tội gì, các nàng chỉ bị sai khiến mà thôi”.
“Nếu hai cô gái nàng muốn giết ngươi, liệu ngươi có nói như thế không?”
“Ta..” Nghe tên đó nói thế thì hắn thật không biết phải trả lời làm sao cho phải.
“Hừ! Dấu đầu lòi đuôi, nếu như hai cô nàng này muốn giết ngươi thì ngươi căn bản cũng không giết được hai nàng ta, cùng lắm thì ngươi cũng chỉ chấm mút các nàng mà thôi, cũng giống như chuyện của Thủy Tiên hôm ấy vậy không phải ngươi cũng làm như vậy sao!”
“ Đấy là nàng câu dẫn ta, ngươi đừng có so sánh lung tung!” Bạch Tiểu Vũ tiếp tục chống chế.
“Hừ! Hai cô nàng này lúc đó cũng sẽ thế thôi, bởi vì giữa cái sống và cái chết có ai lại đi chọn cái chết chứ, ít ra trước khi chết cũng phải cố tranh đấu để dành lấy một chút hi vọng dù là sống trong tuổi nhục, ngươi đừng coi thường nữ nhân bọn họ rất biết nhịn nhục vì trả thù cái gì bọn họ cũng làm!”
“Không thèm nói với ngươi nữa! Ta biết ta là con người như thế nào?”
Vũ Tiểu Vũ lúc này không biết nói gì hơn là chạy trốn bởi hắn suy nghĩ lại những chuyện trước tới đó thì 99% hắn chưa từng giết một nữ nhân nào cả, mà toàn phát sinh quan hệ với bọn họ, phía bên ngoài mọi chuyện vẫn tiếp tục diễn ra:
“Tốt lắm! Các ngươi thấy sư đệ của các ngươi chưa, khoan dung độ lượng chính là vì hắn không muốn là mất đoàn kết để kẽ xấu lợi dụng, hi vọng các ngươi lấy đó mà làm gương, tuy nói hắn không truy cứu các ngươi nhưng ta vẫn phải xử phạt các ngươi, không thì cần gì phải lập ra môn quy!”
“Chưởng Phong! Hắn đã nói không truy cứu rồi, chẳng phải nên là chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không sao?”
Đặng Ngọc Huyền lúc này thấy hai đứa đệ tử của mình bị xử phạt liền lên tiếng cho dù nàng có tức giận như thế nào thì bọn chúng cũng là vì nàng nên nàng không thể bỏ mặc được.
“Hừ! Ngươi còn dám lên tiếng! Tính ra thì bọn chúng là đệ tử của ngươi, để xảy ra chuyện như thế này cũng là do ngươi không biết dạy dỗ, bây giờ còn định dung túng cho bọn chúng à”
Đặng Ngọc Huyền thấy Mạnh Lệ Nương không khách khí mắng chửi mình trước chúng đệ tử làm nàng cảm thấy rất mất mặt và tức giận nên phất tay bỏ đi, trong lòng liền có một cỗ nghẹn khuất khó chịu. Còn trong lòng của Mạnh Lệ Nương thì ngược lại, nàng cảm thấy rất là vui vẻ đồng thời tuyên bố cách xử phạt hai người Diễm Mi:
“Với tư cách là Chưởng Phong ta tuyên bố, Hồ Diễm Mi cùng Phan Trúc Linh bị tước đi tất cả các chức vị trong phong, giáng xuống làm đệ tử bình thường đồng thời phạt các ngươi diện bích một năm để xám hối tội lỗi của mình. Hai ngươi có dị nghị gì với quyết định cả ta không?”
“Đệ tử chấp nhận chịu phạt!” Hai người nhanh chóng cúi đầu chấp nhận hình phạt vì đến sư phụ của mình còn không xin được thì lời nói của hai nàng làm gì có sức nặng.
“Được rồi! Mọi chuyện đều đã được sáng tỏ, từ giờ trở đi ta không hi vọng các ngươi lại làm ra chuyện gây mất đoàn kết nội bộ như thế nữa nhé! Sẵn tiện đây ta có một chuyện muốn thông báo cho những đệ tử mới gia nhập biết là còn hai tháng nữa thì đến Đại Hội thường niên của Thái Sơ Tông ta. Đại Hội này được tổ chức nhầm giao lưu giữa các phong cũng như là kiểm tra xem một năm qua các ngươi đã tiến bộ như thế nào, đương nhiên là sẽ có phần thưởng dành cho những cá nhân có thứ hạng cao ở Đại Hội.”
Mạnh Lệ Nương vừa thông báo thì bên dưới trừ những người mới gia nhập như Vũ Tiểu Vũ ra thì những người còn lại không có biểu hiện gì vì bọn họ đã biết quá rõ ràng.
“Từ bây giờ các ngươi hay chuẩn bị tu luyện nâng cao tu vi, ta không muốn bọn ngươi làm mất mặt Vũ Sát Phong vì phần thi đối chiến sẽ được tổ chức ở của phong chúng ta còn Dược Các Phong sẽ tổ chức phần thi về đan dược. Ngoài phần thưởng của Tông ra nếu như các ngươi có kết quả tốt thì ta sẽ thưởng thêm cho các ngươi, đó sẽ là một phần thưởng...bí mật, không còn chuyện gì nữa các ngươi giải tán được rồi”.
Mạnh Lệ Nương nói một lèo rồi mỉm cười rời đi cùng mấy vị chấp sự vì nàng cảm thấy ngày hôm nay rất là tốt đẹp. Những đệ tử bên dưới nghe có phần thưởng đặt biệt cũng hưng phấn bài tán với nhau một lúc mới chịu rời khỏi. Về phần Vũ Tiểu Vũ thì đã sớm khỏi đó, kể từ khi Mạnh Lệ Nương rời đi vì hắn còn thiếu ba gốc Diệp Tu Thảo nữa mới hoàn thành nhiệm vụ nên liền nhanh chóng đến Nam Phong Lâm.