Vũ Tiểu Vũ một lần nữa tỉnh dậy sau màn hoan lạc, hắn vô thức đưa bàn tay sang phía bên cạnh thì chạm vào mặt giường trống không nào có thấy hình bóng giai nhân xinh đẹp đâu nữa, Thủy Tiên không biết rời đi từ bao giờ.
Lúc này hắn gác tay lên trán dường như có đều suy nghĩ, một lúc sau thì hắn mới vỗ vỗ đầu chợt nói:
“Mình biết nàng ta giống ai rồi, thảo nào có cảm giác quen thuộc như thế, nàng rất giống cô nàng Trần Thị Thủy Tiên bí thư lớp đồng thời cũng là phó bí thư trường, chỉ là khi đó ít tiếp xúc với cô ấy nên khi gặp Thủy Tiên Hoàng Hậu mình chỉ là có cảm giác quen thuộc mà thôi, đến tột cùng thì thế giới này và thế giới của mình có quan hệ gì đến nhau sao lại có những đều trùng hợp đến như vậy”.
Suy nghĩ một hồi lâu không tìm ra được đều gì hắn bắt đầu ngồi dậy đi tẩy rữa cơ thể cùng vệ sinh cá nhân, tính ra đây là lần đầu tiên hắn rời khỏi giường trễ như vậy bây giờ đã là ban trưa rồi.
Khi hắn làm xong tất cả mọi chuyện thì hắn lại ngồi xuống bắt đầu tu luyện cũng cố tu vi, nội thị bản thân thì hắn phát hiện Thái Cực Cầu bây giờ lại trống rỗng tuy đây là đều thắt mắc của hắn bấy lâu nhưng hắn lại chưa có lời giải đáp.
Lúc này linh khí từ thiên địa theo lỗ chân lông đi vào kinh mạch của hắn chạy qua hai mạch âm dương cùng lúc đó Thái Cực Cầu bắt đầu xoay tròn tinh lọc linh khí hình thành một vòng chu thiên. Đến khi trời sập tối thì hắn mới mở mắt thở ra một hơi tạp khí cũng theo đó mà đi ra hết.
“Haiz! Nhớ cái thời 4.0 quá, tầm giờ này là đi làm về rồi tắm rữa xong là ngồi lên máy tính làm vài trận liên minh với tụi bạn rồi, nhiều khi còn không thèm tắm nữa liền phi ngay vào bàn máy tính, đánh chán thì lại lên truyenyy đọc truyện giải trí nhiều khi mê quá đọc đến tờ mờ sáng ngủ có xíu rồi đi làm, dù là vô công ty như gà mổ thóc mà vẫn thấy vui vẻ. Còn bây giờ tuy cũng thanh nhàn nhưng chă biết sống chết ngày nào, chỉ biết cấm đầu tu luyện để nâng cao tu vi, yếu quá thì tỷ lệ sống sót lại càng nhỏ đi”.
Vũ Tiểu Vũ thở dài một hơi rồi cảm thán cái thời đại văn minh kia, sao khi ổn định lại tâm tình thì hắn bắt đầu tu luyện Bạo Hỏa Quyền, hai tay hai chân tiếp đất bắt đầu lên xuống.
“1..2…3…4…..233….234….235……..468…469”
Vũ Tiểu Vũ hít đến đây thì không khỏi sững sờ “Từ khi nào mà mình có thể hít một hơi gần năm trăm cái nhĩ, không những được mà còn không cảm thấy khó khăn là mấy, không lẽ là do thăng cấp sao” hắn vừa nghĩ ngợi vừa tiếp tục động tác lên xuống không một chút ngơi nghĩ đến con số tám trăm mấy thì hắn mới mệt mỏi ngã sang một bên, mồi hôi đổ như mưa.
“Tuy là đã vượt qua được giới hạn lúc đó nhưng vẫn chưa đạt yêu cầu của công pháp mình còn phải thục xì dầu 1000 cái nữa mà đến nay chưa thực hiện một lần nào, riết rồi sao mình thấy cái công pháp này giống tu thể quá nhĩ, không lẽ chọn sai hả trời?”
Hắn ngồi dậy tĩnh toạ một chút để xua đi tất cả mệt mỏi, sau đó ra khỏi cửa động hắn chạy một mạch rời khỏi phạm vi của Thái Sơ Tông, hắn muốn tìm một chỗ không người để tiếp tục luyện Bạo Hỏa Quyền vì lần trước hắn đã làm cho trần động phủ lủng một lỗ khá to phải mất cả buổi mới sữa lại được.
Việc ra vào ở Thái Sơ Tông cũng không quá nghiêm sắc chỉ cần có lệnh bài chứng tỏ thân phận là được còn có mỗi đệ tử ở đây đều có hai tấm lệnh bài tùy thân một của Thái Sơ Tông cấp cho, hai là được Tứ Phong cấp cho, người ngoài chỉ biết đến loại lệnh bài thứ nhất mà thôi. Nên việc hắn rời khỏi cũng không có bắt kì trở ngại nào.
Chạy được một lúc thì trước mặt hắn xuất hiện một mê cung tự nhiên do rất nhiều cây cối tạo thành đây chính là trận thủ hộ của Thái Sơ Tông cách chân núi khoảng năm dặm. Bình thường ở đây có trận pháp cấm phi hành nên nếu ai đó muốn xâm phạm hoặc đến Thái Sơ Tông đều phải qua trận pháp này.
Hắn từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một cái ngọc giản rồi nhanh chóng đi theo chỉ dẫn, cuối cái mê cung tự nhiên này chính là chỗ làm nhiệm vụ của tất cả đệ tử Thái Sơ Tông.
“Mình có nên thu thập một chút linh dược cùng yêu đan không nhĩ? Rồi chờ gần đến cuối tháng tìm nhiệm vụ vừa đúng yêu cầu trả nhiệm vụ, thế có khỏe?”
Vũ Tiểu Vũ dùng thần thức trãi rộng ra tìm một con yêu thú để tập luyện cuối cùng hắn cũng chọn được một đầu Sơn Tê thân giống Ngưu, chân và bàn chân giống Tượng, đầu giống Trư, trên đầu mọc ba cái sừng, lần lượt là ở trên đỉnh đầu, cái trán và cái mũi.
Nhìn dáng vẻ to lớn của nó, Vũ Tiểu Vũ cảm thấy nó rất thích hợp để thử Bạo Hỏa Quyền. Thế là hắn vận dụng linh lực các ngón tay nắm lại, linh khí thiên địa bắt đầu bị hút vào bên trong cánh tay khiến cho bắp tay dường như muốn to ra, các đường gân xanh cũng bắt đầu hiện lên, khuôn mặt hắn nhăn lại vì đang phải chịu đựng một áp lực rất lớn.
Hai chân hắn lấy sức búng đi mang theo một quyền ma sát với không khí tóe lửa, khi con Sơn Tê phát giác được thì quyền của Vũ Tiểu Vũ đã đấm xuyên qua thân thể của nó rồi.
“Bùm”
Một đầu Sơn Tê to lớn bây giờ chỉ còn lại bốn cái chân đang đứng hiên ngang giữa trời, không còn lại bất cứ thứ, mọi thứ đều nổ tung theo một quyền của hắn.
Vẫn như mọi khi cả người Vũ Tiểu Vũ lúc này không còn một chút linh lực chỉ có một chuyện khác đi chính là hắn vẫn còn giữ được ý thức không phải như lúc trước hoàn toàn bất tỉnh.
“Cmn! Quả nhiên bá đạo đúng với miêu tả Nhất Quyền Định Thiên Hạ, cho dù mình mạnh bao nhiêu đi nữa thì vẫn chỉ có thể xuất ra một quyền thôi sao, Tu vi Trúc Cơ trung kỳ so với tu vi Trúc cơ viên mãn chêch lệch tu vi không lớn nhưng thực chiến vẫn hơn gấp đôi thế mà vẫn chỉ có thể xuất một quyền, bái phục tên nghĩ ra công pháp này thật”
Vũ Tiểu Vũ nhanh chóng điều khí bổ sung linh lực, một hồi sau mới đứng dậy quay trở lại con đường cũ, tâm tình háo hức dự trữ đồ làm nhiệm vụ trước đó cũng bay theo một đấm kìa rồi…
Thời gian cứ thế qua đi, một ngày mới của hắn bắt đầu bằng việc vệ sinh cá nhân, ăn một chút điểm tâm sáng rồi kết thúc bằng việc ngã ngào ra nền đất trong khu vực làm nhiệm vụ, một tháng bình yên cứ thế nhanh chóng trôi qua.
Chỉ là bình yên đó không được kéo dài vì ngày hôm nay hắn còn chưa kịp xuống giường thì âm thanh gõ cửa đã vang lên im ỏi “cốc...cốc”:
“Ai đó? Làm gì mà đập cửa giữ vậy? Trời còn sớm không để cho người ta nghĩ ngơi à!”
“Tên chết bầm Vũ Tiểu Vũ, mau chóng lăn ra đây cho bản cô nương!” Người lớn tiếng ra lệnh không ai khác chính là vị quản gia Lý Mộng Trinh.
Vừa nghe tiếng nàng, Vũ Tiểu Vũ liền biết chuyện này không xong rồi vì vốn dĩ nàng ta đâu có ưa thích gì hắn đâu, nên hắn vội vàng thay quần áo nhanh chóng mở cửa:
“Haha, Không biết Lý sư tỷ có chuyện gì mà phải đại giá quan lâm đến tiểu xá của đệ vậy!”
“Hừ! Bớt nịch nót đi, không phải vừa mắng chửi ta à”
“Haha, Sư tỷ hiểu lầm rồi vừa nãy đệ mớ thôi không phải chửi tỷ đâu!”
Hắn không giải thích thì thôi vừa nói hắn mớ ngủ lại làm cho Lý Mộng Trinh đỏ mặt nhớ đến chuyện xấu hổ hôm đó.
“Cmn! Tiểu Vũ ơi là Tiểu Vũ! Không có chuyện gì nói sao mà lại nói là mớ ngủ lần này chết thật rồi!” Vũ Tiểu Vũ vừa nhìn khuôn mặt của nàng là hắn biết nàng nghĩ gì rồi.
“Hừ! Không đôi co với ngươi nữa, ta vừa ghé qua xem sỗ sách ở chỗ quản lý nhiệm vụ, tháng này ngươi chưa làm một nhiệm vụ nào ta đến nhắc ngươi một tiếng, ngươi chỉ còn đúng ngày hôm nay để làm nhiệm vụ thôi, nếu như ngươi không hoàn thành thì toàn bộ điểm cống hiến sẽ bị trừ hết đề trừng phạt”
“Cái gì? Sư tỷ ngươi…”
“Bớt sinh xỏ đi! Ai cũng như ngươi hết thì cả cái Vũ Sát Phong này loạn lên hết à!”
Lý Mộng Trinh lạnh lùng cắt ngang lời hắn nói. Bởi vì nàng rất tức giận, lúc sáng nàng ghé qua chỗ nhận nhiệm vụ kiểm tra sổ sách thì thấy không có tên hắn, nàng liền sợ hắn quên làm nên mới tìm hắn nói chuyện không ngờ ý tốt của nàng lại nhận lấy lời mắng chửi của hắn hỏi làm sao nàng không bực bội cho được.
Nhìn khuôn mặt rầu rĩ của hắn nàng cũng không đành lòng liền nói:
“Được rồi! Nếu bây giờ ngươi nhanh chóng đến tiếp nhận nhiệm vụ thì may ra còn kịp, nhiệm vụ đó rất dễ, chúc ngươi may mắn nhé, ta đi đây!”.
“Sư tỷ đi thông thả!”
“Haiz! May mà nàng không cạn tình cạn nghĩ nếu không chắc kỳ này đội sổ quá” Vũ Tiểu Vũ cảm thán trong lòng nhanh chóng đến chỗ tiếp nhận nhiệm vụ.
Cống Hiến đường cách chỗ của hắn cũng không phải xa lắm chỉ đi mất nữa canh giờ là tới, nhìn dòng người đang xếp hàng hắn không khỏi cảm thấy bi ai “Nhiều người như vậy không biết nhiệm vụ rất dễ mà Lý sư tỷ nói có đến lượt mình tiếp nhận không đây!”
Hắn nhanh chân đứng vào hàng điếm tới điếm lui còn tầm hai mươi lượt nữa mới đến phiên hắn, không nghĩ tới có nhiều người để đến cuối tháng mới chịu làm nhiệm vụ như vậy. Đưa mắt nhìn bóng lưng trước mặt hắn không khỏi sừng sờ, người nào mà bạo dạng như vậy không nghĩ nàng lại mặc một bộ trong giống như bikini thời hiện đại, ít vải đến đáng thương.
Nhìn thân hình bóc lửa của nàng, tiểu tiểu đệ của hắn không khỏi vểnh lênh, một tháng này liên tục được ăn ngon nên có chút không thể khống chế được chính mình, cô nàng phía trước dường như cảm nhận được ánh mắt ai đó nhìn mình không khỏi nổi da gà, quay lưng lại định mắng thi bổng nhiên hoản hốt:
“Nhìn đủ chưa, ngươi có tin….Ngươi ngươi là Kẻ Cuồng Dâm…”
Khi nàng ta quay lại đó là một khuôn mặt xinh đẹp, nàng nổi tiếp khắp Vũ Sát Phong với biệt hiệu Bạo Long Nữ Vương Đinh Tú Linh, vì nàng tu luyện hỏa công nên ăn mặt có chút mát mẻ đồng thời tính tình cũng trở nên bạo dạng, khi dễ không ít nam nhân có ít xấu với mình nhưng không ngờ hôm nay nàng lại có biển hiện như vậy khiến cho tất cả các cô gái ở đây lấy làm lạ quay sang nhìn thì liền hiểu tại sao.
“Ta đâu phải là kẻ như ngươi nói!”
Đinh Tú Linh lúc này đâu còn nghe hắn nói gì nữa thần tình như người mất hồn lẩm bẩm:
“Xong rồi! Xong rồi! Hắn chọn mình làm mục tiêu tiếp theo rồi phải làm sao đây!”
“Này! Này! Ngươi đừng có tự luyến như vậy được không?” Vũ Tiểu Vũ xám mặt khi nghe nàng nói như thế.
Mặc cho Vũ Tiểu Vũ nói gì nàng vẫn tự lẩm bẩm một mình:
“Mình nên tiếp nhận hay phản kháng đây? Mà nghe nói hắn thích mấy cô gái phản kháng lắm, hay là mình nên tiếp nhận nhĩ? Cứ coi như một lần bị đánh đau đi chắc không sao đâu, mà lỡ như hắn muốn nữa thì mình phải làm sao đây, không lẽ cho hắn một lần nữa sao? Nếu lỡ như hắn muốn mình cả đời thì sao đây, không lẽ làm nữ nô cho hắn luôn sao? Mà thôi kệ làm nữ nô cho hắn luôn vậy, hắn tìm được mục tiêu khác thì chắc sẽ bỏ qua cho mình thôi rán một chút vậy ”.
“Lão thiên à! Rốt cục ta làm sai chuyện gì mà mấy tên nữ nhân điên này cứ mặc định ta là kẻ biến thái háo sắc, kiếp trước ta đâu có thù oán gì với nữ nhân đâu, không hề yêu rồi bỏ rời người nào sao kiếp này ta phải chịu hàm oan như thế!”
Hắn một bên nghe Đinh Tú Linh lãm nhãm không khỏi uất ức mắng chửi trong lòng, nhất là câu cuối thật không hiểu nỗi trong lòng nàng nghĩ gì mà có thể thốt ra câu nói kinh điển như vậy, ở thế giới này nếu là một nữ nhân đã bị vùi dập thì làm sao còn ai muốn nữa.
Mấy người còn lại thì nhanh chóng phân tán không người nào dám ở lại đây vì sợ mình là kẻ tiếp theo bị hắn làm hại mà không nghĩ rằng với bao nhiêu con người như vậy thì có là một tên biến thái đi chăng nữa cũng không dám hành động lỗi mãng được.