Một Hồi Mộng

Chương 41: Kế Hoạch Xấu Xa




“Từ xưa đến nay, tiểu nhân lúc nào cũng làm ra những chuyện bỉ ổi vô sĩ, còn quân tử lúc nào cũng làm những chuyện thế thiên hành đạo các kiểu, tỷ như một cuộc giao đấu công bằng tiểu nhân sẽ làm ra chuyện hạ độc giấu ám khí còn quân tử khi bước ra võ đài toàn thân chỉ một mình một kiếm mà thôi…”.

- ------------------------------------------------------------o0o------------------------------------------

Ba ngày trước.....

khi Đặng Ngọc Huyền bước ra khỏi Vũ Sát Điện thì có tiếng gọi:

“Đặng chấp sự! Không biết ngươi có thời gian rãnh không, ta muốn cùng ngươi bàn chút chuyện à!”.

“Lư chấp sự có chuyện gì quan trọng sao?”

Thì ra người gọi nàng chính là Lư Ngọc Minh, tuy chuyện ban nãy Mạnh Lệ Nương chỉ đích danh Đặng Ngọc Huyền nhưng trong thâm tâm của Lư Ngọc Minh cũng làm ra tính toán “Nếu bây giờ mình giúp Đặng Ngọc Huyền sau này nàng ta tại vị chắc mình cũng sẽ được thơm lây chứ nhĩ!” thế nên vừa ra khỏi cửa Lư Ngọc Minh nhịn không được liền gọi Đặng Ngọc Huyền lại.

“Cũng không có gì quan trọng lắm, chỉ là một chút chuyện nhỏ nhưng nói ở đây thật là không tiện, nếu như Đặng chấp sự không chê động phủ của ta chặt hẹp có thể đến đó nói chuyện một chút, được không?”.

Đặng Ngọc Huyền thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của Lư Ngọc Minh làm sao không nhìn môn đạo trong đó, nhưng nàng cũng có tính toán riêng của mình nên tươi cười nói:

“Nếu không phải việc quan trọng thì đợi khi khác nhé, hôm nay ta có việc rồi hôm nào rãnh rỗi ta sẽ ghé qua chỗ Lư chấp sự nhé”.

Lư Ngọc Minh nghe nàng ta nói như vậy thì không khỏi thất vọng, cố nặn ra một nụ cười rồi nói:

“Vậy khi nào Đặng chấp sự có thời gian rãnh cứ cho người đến gọi một tiếng ta sẽ sang ngay”.

“Cứ như vậy nhé, cáo từ!”

Đặng Ngọc Huyền sau khi khéo léo từ chối Lư Ngọc Minh liền nói lời từ biệt nhanh chóng rời khỏi, khi nàng ta khuất bóng thì Lư Ngọc Minh mới kẽ mắng một tiếng rồi cũng nhanh chóng bỏ đi:

“Đúng là cáo già mà!”.

- ------------------------------------------------------o0o------------------------------------------------

Chỗ ở của Đặng Ngọc Huyền nằm ở phía tây của Vũ Sát Phong, vị trí của nó gần như tách biệt khỏi nơi này vì nàng là người không thích ổn ào chỉ thích yên tĩnh, vốn ban đầu nàng cũng là một cô gái có tình tính rất tốt nhưng kể từ lúc nàng lên làm chấp sự không biết vì sao tính tình lại đổi khác lúc nào mặt mũi cũng cau có, hễ ai làm trái ý của nàng liền bị nàng dùng mọi cách trù dập không thương tiếc, nhất là khi Mạnh Lệ Nương được trao cho chức vị chưởng phong thì những chuyện đó lại càng xảy ra nhiều hơn, tính tình của nàng cũng bạo phát dữ dội.

Đặng Ngọc Huyền đi một mạch về chỗ ở của mình, khi đến nơi liền nói với hai cô gái gác cửa:

“Các ngươi đi gọi Diễm Mi và Trúc Linh, hai vị sư tỷ của các ngươi đến đây! Ta có chuyện muốn bọn họ đích thân đi làm!”.

Hai cô gái nhanh chóng rồi đi, khi bọn họ trở lại thì có thêm hai cô gái, một người tầm mười tám, mười chín tuổi có mái tóc dài tới lưng khuôn mặt kiều diễm dáng vẻ làm động lòng người, còn người kia khoảng mười chín hai mươi tuổi, nàng có mái tóc rất ngắn không khác gì một nam nhân nhưng đều đó cũng không làm giảm đi sự nữ tính của nàng.

Cô gái có mái tóc dài có tên Hồ Diễm Mi là đệ tử đầu tiên được Đặng Ngọc Huyền thu nhận và cô gái có mái tóc ngắn kia chính là nhị đệ tử được thu nhận sau đó, nàng có tên gọi là Phan Trúc Linh. Hai cô nàng vừa thấy Đặng Ngọc Huyền liền lập tức hành lễ:

“Diễm Mi, Trúc Linh kính chào sư phụ!”

“Đứng lên đi! Hôm nay ta gọi các con đến chính là muốn các con đi làm một việc quan trọng cho sư phụ” Đặng Ngọc Huyền không chút dài dòng liền đi thẳng vào vấn đề.

“Sự phụ! Người muốn tụi con làm việc gì?” Hồ Diễm Mi nhanh chóng lên tiếng,

“Các ngươi chắc đã biết chuyện Vũ Sát Phong có một tên nam nhân gia nhập rồi chứ?”

Đặng Ngọc Huyền thấy hai cô gái gật đầu xác nhận, nói tiếp:

“Việc ta muốn các ngươi đi làm chính là tung một tin đồn ở khắp Vũ Sát Phong này! Các người cư nói hắn chính là một tên cuồng dâm, thích cưỡng hiếp các thiếu nữ, các ngươi làm được chứ?”

Các nàng nghe sư phụ nói như vậy thì hai má bất giác hửng hồng thần tình có chút khó xử, vì các nàng đều là những thiếu nữ trong trắng làm sao dám nói những chuyện như thế được, tuy có một sư phụ đức tính không tốt nhưng các nàng lại có bản tính hiền hậu nên cũng được mọi người yêu thích, mặc dù có chút khó xử thế nhưng đây lại là chuyện của sư phụ đích thân ra lệch, các nàng như thế nào có thể mở miệng nói không cho được thế nên liền gật đầu đồng ý.

“Tốt! Chuyện này ta giao cho hai người các ngươi xử lý cứ cố gắng làm cho tốt, đương nhiên ta sẽ không quên công sức của các ngươi đâu, nếu như truyền miệng không đạt được mục đích thì các ngươi biết phải làm sao rồi đó….”

Đặng Ngọc Huyền nói đến đây thì ánh mắt không khỏi đảo qua đảo lại trên người các nàng khiến cho hai cô gái chết lặng, nhìn ánh mắt của sư phụ mình các nàng làm sao không hiểu được ý tứ trong đó, nhưng các nàng lại không thể làm gì khác hơn vì quá hiểu tính tình của vị sư phụ mà mình tôn kính như thế nào đành phải gật đầu xem như đã hiểu.

Lúc này Phan Trúc Linh e dè lên tiếng:

“Sư Phụ! Người còn muốn tụi con làm chuyện gì nữa không?”.

“Được rồi các ngươi lui đi!”

Hai nàng vừa nhận được lệch rời đi không khỏi thở phào nhẹ nhỏm, vốn khi nãy Đặng Ngọc Huyền chỉ nói có một việc muốn bọn họ đi làm mà thôi nhưng các nàng làm sao không hiểu được tâm tính của sư phụ đâu dám rời khỏi, bây giờ được phép thì lập tức rời đi.

Thật ra khi vừa rời khỏi Vũ Sát Điện Đặng Ngọc Huyền luôn suy nghĩ làm thế nào để cho vụ cá cuộc này nghiên về một phía và phía có lợi mà nàng muốn hiển nhiên chính là phía của mình rồi, thế nên việc làm đầu tiên sau khi trở lại nơi này chính là gọi hai tên đồ đệ gieo tiếng xấu cho Vũ Tiểu Vũ nhầm cô lập hắn ở nơi đây thậm chí là có thể một chân đá hắn rồi khỏi phong như vậy không cần chiến nàng cũng đã là người thắng rồi.

Vì nói thẳng ra vụ cá cược này Đặng Ngọc Huyền không có phần nắm chắc, Vũ Sát Phong này tuy có những người tài không đợi tuổi nhưng muốn đối chọi với Vũ Tiểu Vũ tài hoa thì khó mà nói được cộng thêm ưu thế từ Mạnh Lệ Nương, nàng ta có thể dùng quyền trợ giúp thì chuyện tăng cấp tu vi nhanh chóng là đều hiển nhiên.

Đặng Ngọc Huyền liên tục suy tính vì nàng không muốn bỏ qua cơ hội lần này cho dù nó có khó khăn đến cỡ nào đi chăng nữa nàng cũng không thể bỏ qua chuyện tốt như vậy được.

“Haiz! Chắc phải bỏ ra một tí huyết đánh tiếng với mấy phong kia quá, hễ cứ gặp thằng Vũ Tiểu Vũ là đánh cho nó bị thương thật nặng để xem hắn còn làm được trò trống gì nữa không, chuyện này mình quyết không thể thua con nhóc đó được”.

Lại nói về hai người Hà Tuyết Linh và Vũ Tiểu Vũ, bây giờ họ đang đứng trước một tòa động phủ khá to, Vũ Tiểu Vũ thì một bên đứng chờ đợi còn Hà Tuyết Linh thì một bên đứng gõ cửa động phủ liên hồi, bọn họ đã ở đây gõ cửa tầm mười phút rồi mà không thấy bóng dáng chủ nhân ra mở cửa, được một hồi lâu nên thì cửa động phủ cũng được mở ra kiềm theo đó là tiếng ngáp dài tựa như người đó vừa mới ngủ dậy:

“A….Ơ”

“Ai đó! Làm gì mà đập cửa in ỏi không cho người ta ngủ vậy hả?”

“Lý sư tỷ! Ngươi làm sao ra nông nỗi này mới một ngày không gặp thôi mà” Hà Tuyết Linh nhìn bộ dáng uể oải, hai con mắt thâm như gấu trúc thì không khỏi kinh ngạc lo lắng hỏi:

Lý Mộng Trinh nghe tiếng nói quyen thuộc liền hỏi:

“Tuyết Linh muội muội đó hả! Có chuyện gì sao? Mấy hôm nay tỷ mất ngủ, nhưng hôm qua là trầm trọng nhất nên mới có bộ dạng như bây giờ”.

“Thì ra là như thế! Người tìm tỷ không phải muội, muội chỉ dẫn đường thôi”.

“Thế ai tìm tỷ?”

“Vũ Tiểu Vũ đó! Hắn bảo có chuyện tìm tỷ mà không biết đường nên muội dẫn hắn đến đây á”.

“Cái gì?”

Lý Mộng Trinh vừa nghe Hà Tuyết Linh nói như vậy thì liền hoản sợ, đưa tay lên dụi mắt để nhìn cho kỹ thì phát hiện ra khuôn mặt đáng ghét không cảm xúc của Vũ Tiểu Vũ. Một tiếng la thất thanh vang lên “AAAAAAA” bởi vì lúc này Lý Mộng Trinh đang mặc một bộ áo mỏng manh đằng sau đó lại trống trơn không có gì che chắn, trước ngực hai nụ anh đào nhô cao, bên dưới lại loáng thoáng một màu đen ẩn hiện. Nàng vội vàng xoay người đi vào trong bỏ lại hai con người với hai tâm trạng khác nhau.

Sỡ dĩ có chuyện xấu hổ như vậy cũng là vì trước đó Vũ Sát Phong nào có bóng dáng nam nhân, bình thường nữ nhân ở đây nếu như không ra ngoài thì mặc như vậy cho thoải mái, giấc ngủ cũng mau đến hơn, cho nên khi Lý Mộng Trinh đi ra mở cửa liền quên thay đổi y phục thế là cảnh xuân sắc đập vào mắt Vũ Tiểu Vũ.

Hà Tuyết Linh khi đó gặp bộ dạng không ra hồn của Lý Mộng Trinh nào để ý đến chi tiết nhỏ nhặt này nên không có lên tiếng nhắc nhở, giờ thấy hàng động của Lý Mộng Trinh không khỏi quay sang nhìn Vũ Tiểu Vũ chỉ là khuôn mặt lúc này của hắn rất vô cảm dường như trước đó không hề xảy ra chuyện gì khiến cho nàng có đều suy ngẫm.

Thật ra Vũ Tiểu Vũ không phải không có cảm xúc mà chỉ là hắn không dám thể hiện ra, khi khổng khi không đã có danh cuồng dâm với lại trong lòng của Lý Mộng Trinh hắn đã không còn một chút hình tượng gì, cho nên vừa thấy tình huống đó đôi mắt chỉ khẽ liếc một cái rồi thôi không quan tâm nữa, dù sau thì cũng đang cần Lý Mộng Trinh giúp đỡ, nếu làm cho nàng ta buồn bực thì biết đâu lại hỏng chuyện.

Ba con người với ba tâm trạng khác nhau, hai con người đứng trước cửa chờ đợi một con người lặng lẽ tựa lưng vào cánh cửa động suy nghĩ lung tung thời gian cứ thế dần trôi qua…..