Một Hồi Mộng

Chương 38: Bộ Quyền Pháp Quen Thuộc




Vũ Sát Điện.

Lúc này bên trong có bảy người phụ nữ mỗi người một vẻ, nổi bật nhất có lẽ là Mạnh Lệ Nương vì từ vóc dáng cho đến khuôn mặt đều rất đẹp, kế đến có lẽ là Lệ Thanh Hằng còn lại những người kia thì không có gì để nói nhan sắc quá bình thường mà thân hình thì lại kẻ ốm người gầy mất căn đối, ngay lúc này Đặng Ngọc Huyền bổng nhiên lên tiếng nhìn vào sắc thái của nàng thì dường như đã suy nghĩ xong chuyện gì đó:

“Mạnh Chưởng Phong! Tuy hắn có tố chất hơn người nhưng Vũ Sát Phong ta cũng không thiếu người như vậy, nếu ngài cứ khăng khăng quyết định như vậy lỡ như sao này có chuyện gì xảy ra thì hi vọng ngài tự gánh chịu trách nhiệm vì bọn ta cũng đã nhiều lần khuyên bảo ngài rồi”.

Lời nói của nàng liền nhận được sự đồng tình của Lư Ngọc Minh bởi vì người phụ nữ này vốn dĩ rất ghét bọn đàn ông, những người còn lại thì không tỏ thái độ gì chỉ bàn quan ngồi nghe mà thôi, Mạnh Lệ Nương thoáng nhìn một lượt rồi nói:

“Đặng Ngọc Huyền! Ngươi có dám khẳng định ở Vũ Sát Phong này! Có người tài năng hơn Vũ Tiểu Vũ không? Nếu như ngươi dám lên tiếng khẳng định thì ta cũng không ngại cùng ngươi làm ra một vụ đánh cuộc, nếu như trong cuộc thi khỏa nghiệm cuối năm mà người của Vũ Sát Phong không có người nào đánh thắng được hắn hoặc là không có vị trí cao hơn hắn thì ngươi có nguyện ý rời khỏi Vũ Sát Phong không? Còn như ta thua cuộc thì vị trí chưởng phong này liền cho ngươi, ngươi có dám không?”.

Lời của nàng vừa nói ra liền làm cho mấy người còn lại không khỏi cảm thấy khiếp đảm, khẽ đưa mắt nhìn Đặng Ngọc Huyền xem nàng ta sẽ trả lời như thế nào, còn về phần Đặng Ngọc Huyền khi nghe Mạnh Lệ Nương nói vậy liền động tâm một bên thầm suy nghĩ, Lư Ngọc Minh lúc này cũng có chút tâm tư nhưng vì Mạnh Lệ Nương đã chỉ đích danh Đặng Ngọc Huyền nên phần tâm tư này Lư Ngọc Minh chỉ có thể đè xuống mà thôi.

Sỡ dĩ Mạnh Lệ Nương cho ra vụ đánh cuộc này chính là vì Đặng Ngọc Huyền, người này luôn có giả tâm muốn gạt bỏ nàng ra khỏi vị trí Chưởng Phong, cho nên đã nhiều lần lên tiếng phản đối quyết định của nàng thậm chí là liên hợp sáu người để gạt bỏ quyết định trước đó nàng đã thông qua, chính vì thế những năm gần đây Vũ Sát Phong không thể ngốc đầu lên nỗi, vỗn dĩ ban đầu Vũ Sát Phong chẳng có luật lệ ngăn cấm nam nhân nhưng không biết vì sau khoảng thời gian đó liên tục xảy ra những vụ trộm cắp nội y nữ nhân, rình trộm nữ nhân tắm thậm chí có một vụ động trời hơn nữa chính là một nam đệ tử cưỡng hiếp nữ đệ tử.

Với tính tình của Mạnh Lệ Nương lúc đó, nàng liền giận dữ giết chết những tên đệ tử có hành vi xấu xa rồi kiến nghị với Mạnh Thiên Uy tông chủ Vũ Sát Tông dành ra một khu vực cho nữ nhân sinh hoạt và được Tông Chủ đồng ý. Thế là những năm này Vũ Sát Phong tuy có nhân tài nhưng lại điêu linh, ít người muốn gia nhập.

Đặng Ngọc Huyền suy nghĩ một hồi lâu liền quyết định, bởi vì lúc Mạnh Lệ Nương lên làm Chưởng Phong nàng rất không phục vì cái gì nàng tận tụy nhiền năm như vậy đến khi được niếm hương vị ngọt ngào thì lại bị kẻ khác hất tay trên, nàng không chấp nhận việc đó nàng cho rằng tất cả chỉ vì Mạnh Lệ Nương là con gái của Tông Chủ Mạnh Thiên Uy mà thôi.

“Được thôi! Nếu Mạnh Chưởng Phong muốn đánh cuộc như vậy thì ta cũng hết lòng nghe theo, nhưng còn một đều kiện nữa khi ngài truyền lại vị trí Chưởng Phong cho ta thì lúc đó ngài cũng phải rời khỏi Vũ Sát Phong không bao giờ được trở lại nữa, được chứ?”

Câu hồi đáp của Đặng Ngọc Minh truyền vào tai bọn họ, mọi người ở đây không có gì gọi là bất ngờ cả vì bọn họ đã đoán trước được kết quả rồi.

“Tốt! Cứ quyết định như vậy! Tới lúc đó ngươi cũng đừng có quên những gì ngày hôm nay ngươi đã hứa hẹn, được rồi giải tán thôi!”

Khi vụ um sùm trong Vũ Sát Điện đi đến hồi kết cũng là lúc Lý Mộng Trinh dẫn Vũ Tiểu Vũ đến Thư Viện Vũ Sát Phong, một quan cảnh đơn sơ đập vào mắt hắn, từ những gì nhìn thấy hắn liền cảm nhận được nó rất khác so với Bảo Địa Các của Khổng Tước Tộc, Thư Viện này khá nhỏ chỉ có hai tầng lại không có người canh giữa bên ngoài.

Hai người bước vào trong thì gặp phải một lão già đang quét dọn, ở lão có một đều làm cho Vũ Tiểu Vũ cảm thấy lạ chính là đôi mắt, nơi trú ngụ của cặp nhãn cầu lại trống không nhưng lão vẫn có thể quét dọn rất sạch sẽ, Vũ Tiểu Vũ đoán chắc rằng lão đang sử dụng thần thức để phụ vụ cho công việc khá đơn giản nhưng lại đòi hỏi tính tỉ mĩ này. Khác với Vũ Tiểu Vũ, Lý Mộng Trinh biết lão là ai nên liền lễ phép nói:

“Chào Đinh lão bá! Cháu dẫn người mới nhập phong đến nhận tâm pháp và công pháp, không biết mấy người lúc sáng cháu dẫn đến đã rời khỏi đây chưa?”

Vũ Tiểu Vũ học theo Lý Mộng Trinh cũng lễ phép chào hỏi vị lão già quét dọn đó.

“Chào Đinh lão bá!”

Đinh lão cười ha ha nói:

“Được rồi! Hai đứa không cần khách khí như vậy! Còn mấy cô gái đó à? Họ rời khỏi đây lâu rồi”.

“Thế à! Vậy Đinh lão bá cứ tiếp tục làm việc nha, cháu tưởng còn thì cháu ở lại tâm sự với lão một chút để tự hắn kiếm mấy cô kia cũng được, mà giờ không được rồi hẹn lão dịp khác nhé, cháu dẫn hắn đi một vòng tham quan cái”.

“Được rồi! Lý nha đầu ngày nào cũng gặp chứ có phải xa lạ gì đâu” Lão cười nói khoát khoát tay ý bảo bọn họ cứ rồi đi.

Khi bọn họ rời khỏi thì lão tự lẩm bẩm “Tên thiếu niên đó là ai? Sao ta lại cảm nhận được khí tức quen thuộc của cố nhân”.

Hai người bọn họ đi đến lối đi lên tầng trên thì Lý Mộng Trinh dừng lại không nhìn vào mặt hắn nói:

“Thư Viện này có hai tầng, tầng này là công pháp tu luyện, còn tầng trên là tâm pháp tu luyện, mỗi người nhập phong đều được chọn một bộ tâm pháp và một bộ công pháp cơ bản, mỗi đệ tử của Vũ Sát Phong trong một tháng phải ít nhất hoàn thành một nhiệm vụ, nhiệm vụ có thể là tổ đội hoặc có thể là một mình đều được, mỗi một nhiệm vụ sẽ có một số điểm tích lũy nhất định. Về sao muốn công pháp, tâm pháp gì thì phải dùng số điểm này để đổi lấy, ngoài ra mỗi đầu tháng ngươi sẽ được ban tặng cho 10 điểm tích lũy, số điểm có thể cao hơn nếu như tháng đó ngươi có nhiều đóng góp to lớn cho tông môn”.

Thật ra những lời này của Lý Mộng Trinh lúc sáng đã nói qua một lần nhưng vì sự cố xấu hổ đó nên hắn đã bỏ lỡ. Sau khi nhẫm đi nhẫm lại những lời của Lý Mộng Trinh nói thì hắn mới hỏi:

“ Tất cả những thứ ở đây ta đều có thể chọn đúng không?”

Nghe câu hỏi ngây thơ của hắn không biết vì sao Lý Mộng Trinh lại bật cười, nàng nhận thấy mình có chút thất thố nên liền nghiêm nghị nói:

“Đúng vậy! Nếu như người có thể tu luyện thì bất kì công pháp hay tâm pháp nào ngươi cũng đều có thể chọn, à còn một chuyện nữa sao khi ngươi chọn công pháp cùng tâm pháp xong thì nhớ đem đến cho Đinh lão bá sao chép một bản khác vì những thứ ở đây chỉ có một bản duy nhất nên không thể làm mất được”.

“Đã hiểu!”.

“Được rồi ta đi đây, có gì thì cứ đến tìm ta!”.

Vừa nói xong thì Lý Mộng Trinh nhanh chóng rời khỏi vì trong lòng nàng lúc nào cũng không được an ổn, nhất là khi một mình nói chuyện với hắn ở chốn không người này.

“Gì thế không biết! Làm gì mà sợ ta đến như thế còn chưa kịp hỏi làm thế nào để tìm được nàng ta thì đã bỏ đi, thiệt là!”

Vũ Tiểu Vũ thầm ai oán trong lòng trước hành động của Lý Mộng Trinh nhưng hắn cũng hiểu khúc mắc giữa hắn và nàng như thế nào, hắn khẽ lắc đầu vứt mọi thứ sang một bên đưa mắt nhìn một lượt những thứ ở nơi đây.

Hắn đưa tay cầm một cái ngọc giản lên xem đưa thần thức vào bên trong, một thông tin liền chạy vào trong thức hải của hắn.

“Phong hệ, Ngự Phong Thuật tăng khả năng di chuyển lên một thành, kẻ thuần thục có thể di chuyển nhanh như gió, công pháp tốt nhưng mình đã có Phong Thiên Bộ rồi”

Đặt cái ngọc giản đó xuống hắn liền tục cầm lên những cái ngọc giản khác ở nơi đây một loạt thông tin xuất hiện trong đầu hắn:

“Hỏa hệ, Thiên Hỏa Lưu Tinh”

“Thủy hệ, Phong Sương Toái Nhật”

“Hỏa hệ, Liệt Diễm Thiên Quyền”

“Thổ hệ, Địa Giáp Cốt”

“Thổ hệ, Đại Địa Kim Cương Quyền”

“Hỏa hệ, Bạo Hỏa Quyền”

Khi xem đến đây, Vũ Tiểu Vũ khá bất ngờ trước thông tin của Bạo Hỏa Quyền, hắn cảm thấy bộ công pháp này rất giống với quyền pháp của một nhân vật trong một bộ phim mà hắn biết.

“Bạo Hỏa Quyền, Nhất Quyền Định Thiên Hạ yều cầu người tu luyện ít nhất phải đạt đến Ngưng Thần tầng một, mỗi ngày phải hít đất một ngàn cái, ban đầu là hai tay khi thuần thục thì chuyển sang một tay rồi đến một ngón tay, đặt biệt không được sử dụng linh lực vì chủ yếu là tập sức cho cánh tay”

“Cmn! Công pháp gì đây? Sao giống cách thằng saitama luyện tập vậy? Nhưng mà anh thích vậy thì cứ chọn ngươi đi thôi!”.

Sở dĩ hắn lựa chọn bộ công pháp này vì cảm thấy nó là thứ rất quen thuộc, một thứ có thể đến từ kiếp trước của hắn mà không phải vì nó bá đạo. Nếu sau này không thể vận dụng được thì hắn vẫn có thể lựa chọn một cái khác từ lượng điểm tích lũy của mình.

Sau khi quyết định thì hắn tiếp tục đi lên phía trên, chọn đại một cái ngọc giản đầu tiên hắn gặp nó có tên là Thái Tâm Kinh, bởi vì hắn đã có Cửu Dương Tâm Pháp và tu luyện được một thời gian nên hắn cảm thấy nó cũng rất tốt rồi.

Mang tâm trạng phấn khởi hắn cầm hai cái ngọc giản nhanh chóng đi tìm Đinh lão để sao chép, lúc này lão hình như đã dọn dẹp xong nên đang nằm trên một cái ghế dựa chân khẽ đung đưa, chiếc ghế cũng theo nhịp chân mà dập dìu lên xuống.

Hắn còn chưa đến gần, lão đã nói:

“Chàng trẻ trai đã chọn xong rồi à? Ngươi so với mấy cô gái kia có vẻ nhanh hơn nhiều ấy nhĩ? ”

“Dạ đã chọn xong rồi à! Đinh lão bá giúp cháu sao chép mỗi thứ một bản nhé!”

“Haha, để đó cho ta xong ngay thôi!….Khỏi đầu với Bạo Hỏa Quyền à! Cũng tốt một công pháp đơn giản dễ tu luyện…Thái Tâm Kinh sao cái này có vẻ như ngươi chọn sai rồi nó không hợp với Hỏa linh căn hay Thủy linh căn của ngươi đâu, nếu như ngươi có Kim linh căn thì quá là hợp lý”. Đinh lão đứng dậy cầm hai cái ngọc giản hắn đưa rồi lấy hai cái ngọc giản trống vừa dùng thần thức sao chép vừa mở đánh giá lựa chọn của hắn.

Đối với lời lão nói hắn chỉ có thể gãi đầu ha ha cười nói:

“Cháu còn chưa hiểu mấy cái này lắm nên không biết lựa chọn như thế nào cho phải! Chỉ chọn theo cảm quang thôi”

“Xong rồi! Của ngươi đây! Sau này không biết gì thì cứ đến tìm ta, ta sẽ giải đáp thắc mắc cho ngươi!”

“Như vậy thì quá tốt rồi cảm ơn Đinh lão bá nhiều nhé!”.

Nói rồi hắn quay đầu rời khỏi, để lại một bầu tâm sự cho Đinh Công Mạnh, vì lão vẫn luôn cảm giác được trên người củaVũ Tiểu Vũ có cái gì đó làm cho Lão cảm thấy rất là quen thuộc và gần gũi tựa như là đã quen biết từ rất lâu rồi.