Ở một nơi nào đó trên đại lục, lúc này có một người con gái đang ngẩn ngơ ngồi trước chiếc gương đồng, một gương mặt u sầu không vui, hai hàng chân mài đôi khi nhíu lại, đôi môi đỏ mộng càng tăng thêm vẻ đẹp của nàng và đôi môi ấy lại bất giác mỉm cười trong vui thức, người con gái này không ai khác chính là Hoa Phương Tuyết, kể từ ngày chia tay Vũ Tiểu Vũ tới giờ đã hơn nữa tháng nhưng nàng không có lấy một ngày nào vui vẻ vì trong lòng người con gái ấy không biết từng lúc nào đã có thêm một hình bóng của nam nhân.
Chuyện của bọn người Trương Ngạo Thiên tuy đã được ép xuống nhưng trong lòng nàng lúc nào cũng lo lắng, rồi khi nghĩ đến những chuyện biến thái trước đó Vũ Tiểu Vũ đã làm với nàng thì không khỏi sinh hận, rồi từ hận lại bất giác có cái gì đó lưu luyến trong lòng có thể nàng đã yêu hắn rồi cũng nên.
Chính vào lúc này một cô gái với bộ dạng hớt hãi chạy đến lo lắng nói:
“Không hay rồi Hoa sư tỷ, sư phụ của Trương Ngạo Thiên đã trở lại, hắn vừa nghe đệ tử của mình gặp chuyện không may, hiện giờ đang làm ầm lên với Tông Chủ, hắn đòi gặp mặt tỷ để hỏi cho ra lẽ”.
Khi Hoa Phương Tuyết còn chưa kịp phản ứng thì lại có một người đến, lần này là một tên thanh niên theo cách an mặc thì hắn thuộc hàng để tử nội môn:
“Hoa sư muội, Tông Chủ muốn gặp người!”
“Khương sư huynh, có chuyện gì sao?” Hoa Phương Tuyết nhìn hắn hỏi, theo cách nói chuyện thì có lẽ nàng cũng đã biết hắn từ trước rồi.
Khương Duy không giải thích chỉ nói:
“Xin lỗi muội! Ta cũng không biết là chuyện gì, muội đến gặp Tông Chủ tự khắc sẽ rõ”.
“Vậy mời sư huynh dẫn đường!”
Hoa Phương Tuyết lúc này rất bình tĩnh, khi nàng vừa về đến sư môn liền chạy đến chỗ sư phụ của mình nói hết hành vi đê tiện của bọn người Trương Ngạo Thiên khiến cho Thái Kiều Diễm phẩn nộ không thôi, bởi vì trước đó Trương Ngạo Thiên đến gặp bà nói chuyện thì đã cảm thấy không đúng rồi, nhưng đây là nhiệm vụ đích thân Tông Chủ giao phó bà cũng không có quyền thoái thác.
Nàng cũng đồng thời nói chuyện này với Phương gia, khi Phương gia nghe được liền tràn đầy phẩn nộ, không ngờ có người dám tính kế với Phương gia xúi dục Trương Ngạo Thiên làm bậy, bởi vì Phương gia đang trong tình trạng khốn khó mấy chục năm nay không có lấy một người đẳng cấp Hóa Thần chóng lưng, gia tộc xuống dốc trầm trọng may mắn thay bọn họ tìm được Âm Dương Huyền Thể kết hợp với công pháp nhà họ phương thì sẽ tạo được một lô đỉnh cấp Nguyên Thần trở lên, khi đó chỉ cần người có tu vi Kim Đan cùng nàng song tu Âm Dương giao hoà liền có thể tạo ra một cao thủ cấp Nguyên Thân, không ngờ lại có người dám tính kế hớt tay trên thủ hỏi làm sao mà không tức giận cho được, cho nên liền đảm bảo với Hoa Phương Tuyết chuyện này cứ để bọn họ xử lý với thế lực của Phương gia ở Thú Sư Tông thì không có ai dám gây chuyện trên đầu thái tuế.
Khi bọn họ đến gần đại điện thì nghe được âm thanh phẩn nộ truyền đến:
“ Các người phải cho ta một lời giải thích, vì cái gì con nha đầu đó còn sống mà tên đệ đử của ta lại chết thảm, vì cái gì...?”
Lúc hai người bước chân vào đại điện to lớn thì âm thanh phẫn nộ truyền đến cũng dừng lại, một người trung niên gương mặt hung tợn đưa mắt nhìn Hoa Phương Tuyết, rồi nói:
“Ngươi chính là con nha đầu đi ra ngoài làm nhiệm vụ cùng với tên đệ tử Trương Ngạo Thiên của ta”.
“Đúng vậy, chính là vãn bối”. Hoa Phương Tuyết cung kính trả lời.
“ Thế ngươi nói ta biết vì sao khi trở lại chỉ có một mình ngươi, nếu như gặp phải yêu thú mạnh mẽ thì ngươi cũng đã là người chết rồi, ngươi nói xem đến tột cùng là đã có chuyện gì xảy ra?” Một áp lực truyền đến làm Hoa Phương Tuyết cảm thấy khó chịu.
“Trương huynh! Chú ý thái độ của ngươi, đối với một tên vãn bối mà ngươi cũng có thể làm ra chuyện ỷ lớn hiếp nhỏ à” Người lên tiếng là Phương Kiếm Lăng,
Trương Xung mặc kệ lời của Phương Kiếm Lăng hai mắt vẫn chăm chú nhìn vào Hoa Phương Tuyết.
“Trương trưởng lão thực sự muốn nghe lời nói thật?”. Hoa Phương Tuyết cũng không yếu thế mà trả lời.
“Có gì mà không dám, ngươi có nói đi”.
Lúc này Phương Kiếm Lăng cũng lên tiếng nói với Hoa Phương Tuyết:
“Phương Thuyết! Con cứ nói sự thật là được! Không có gì phải sợ”.
“Phương Tuyết đã rõ!”.
Sau đó hoa phương tuyết mới kể rõ mọi chuyện cho tất cả mọi người có mặt ở đây nghe:
“……..sau khi ta tỉnh dậy thì phát hiện mình không mặc gì, lúc đó ta rất hoảng sợ, khi nhìn xung quanh còn kinh hoảng hơn không ngờ hai người Mạc Văn Tài và Trương Ngạo Thiên đã tự giết lẫn nhau, ta…..huhu”
Khi nào nói đến đây thì không kìm được nước mắt mà khóc như mưa, bao nhiêu ủy khuất không nói nên lời cứ thúc thích mãi, mặc cho sư phụ của nàng cũng những người khác tận tình khuyên giải.
Lúc này Trương Xung lại phận nộ nói:
“Ngươi nói láo, Trương Ngạo Thiên đồ đệ của ta nỗi tiếng là ngoan hiền làm gì có tư tưởng xấu xa như ngươi nói”.
“Trương Xung, sự việc đúng sai đã rõ ngươi còn muốn đảo lộn thị phi sao, Hoa Phương Tuyết tu vi gì ai cũng rõ, hai tên nam nhân tính kế nó thi làm sao nó phản kháng được”.
“Hừ! Phương Kiếm Lăng, ngươi nói đúng nhưng chẳng phải nàng một thân vẫn là trinh nữ sao”.
“Ngươi còn không rõ sao, nói đến chuyện này làm sao Trương Ngạo Thiên biết chuyện bí mật của Phương gia ta, hai tên đó tranh chấp nhau hồng muốn thăng cấp tu vi tự giết chết nhau thì là lỗi của Phương Tuyết sao, ngươi còn muốn làm ầm lên à”.
Khi Trương Xung định lên tiếng thì lúc này Tông Chủ Thú Sư Tông cắt ngang tranh luận:
“Được rồi, Trương trưởng lão, Phương trưởng lão mọi chuyện đã rõ nên dừng lại tại đây thôi, từ giờ trở đi ta không muốn nghe bất cứ người nào nói về chuyện này nữa được chứ”.
“Tông Chủ…”
Trương Xung muốn nói thêm gì đó nhưng không được vì Tông Chủ Thú Sư Tông đã đi mất, liền quay sang nói với Phương Kiếm Lăng:
“Các ngươi cứ chờ đó! Chuyện này còn chưa xong đâu ta sẽ đều tra rõ ràng chuyện này”.
“Mỗi mắt mong chờ à!” Phương Kiếm Lăng chăm chọc nói.
Sau khi Trương Xung giận dữ bỏ đi, Thái Kiều Diễm liền hết lời cám ơn Phương Kiếm Lăng sau đó dẫn Hoa Phương Tuyết rời khỏi đó.
Khi tất cả mọi người rời khỏi, đại điện lúc này chỉ còn một mình Phương Kiếm Lăng, từ phía xa có một người đi đến:
“Đại ca, huynh thấy chuyện có phải do tên khốn đó làm không?” Người lên tiếng chính là nhị đệ của Phương Kiếm Lăng, Phương Thanh Phong
“Cũng khó nói, dựa theo phản ứng của hắn thì không có gì để bàn cải chỉ là mức độ chân thật của nó là bao nhiêu mà thôi”
“Rất may là không có gì đáng tiếc xảy ra”.
“Cũng chưa chắc à, từ giờ đệ phải cho người giám sát chặt chẽ con bé Phương Tuyết, nếu nó tiếp xúc với người nào khả nghi thì phải loại bỏ tên đó ngay cho ta”.
“Đại ca có chuyện gì về con bé Phương Tuyết sao?”
“Đệ cứ làm theo lời ta nói là được, ta chỉ có chút dự cảm không tốt thôi, dạo gần đây con bé hình như có chuyện gì đó”.
"Vậy thì cứ theo lời đại ca mà làm"
"Được rồi, đi thôi"
Cuối cùng hai huynh đệ bọn họ cũng rời khỏi đại điện để lại không khí lẽo lạnh tràn ngập khắp nơi này.
Mặc khác, Trương Xung giận dữ bỏ đi nhưng phương hướng hắn đi chính là nơi ở của Tông Chủ Thú Sư Tông.
“Lâm huynh!, tại sao ngươi không làm chủ cho ta sao”.
“Haiz! Trương Xung chuyện này đúng sai không phải cứ nói là được, khi nãy ta đã quan sát Hoa Phương Tuyết rất kỹ, chuyện nàng ta bị tính kế là không thể nào giả được, còn vì sau hai người kia chết thì khó mà nói, có thể là mâu thuẫn tự giải quyết lẫn nhau như con bé kể hoặc là có người cứu con bé cũng nên”.
“Hừ, căn bản là có người cứu con bé đó rồi còn phải nói sau”.
“Trương Xung ý của ngươi là gì hoặc giả dụ ngươi muốn nói đều gì với ta sao”.
“Lâm sư huynh, ta cũng không muốn làm khó con bé, chỉ là ta nghĩ chuyện này rất có thể liên quan đến Phương gia, huynh cũng biết bọn họ vốn bất hòa với ta, nay lại thấy đệ tử của ta tài hoa liền muốn giết, bọn họ suy tính đều gì không phải huynh không biết”.
“Trương Xung đệ đừng nói nữa, chuyện này dừng lại tại đây thôi” Lâm Tông Chủ suy nghĩ rồi nói,
“Lâm sư huynh, đệ không cần huynh làm gì cả, chỉ cần đến lúc chứng cứ rõ ràng, ngươi phải làm chủ cho ta là được”.
“Được rồi, chừng nào có kết quả rồi hãy nói, ta khuyên đệ một câu, dĩ hòa di quý đừng làm mọi chuyện thêm phước tạp”.
“Đệ biết rồi!”
Trương Xung ngoài miệng nói vậy thôi nhưng trong thâm tâm thì lại nghĩ khác, chuyện hắn với Phương gia chỉ có không chết không thôi, không có sự khoan nhượng nào cả.
Lại nói về đoàn người Thái Lôi, bây giờ bọn họ đang chật vật chạy trốn khỏi một đầu yêu thú.
“Khốn kiếp, vì cái gì mà ta xui xeo thế này, mọi chuyện đều là do tên khốn Vũ Tiểu Vũ, từ khi gặp hắn vận may của ta dường như đã hết thì phải”. Thái Lôi khóc không ra nước mắt.
Vốn bọn họ đang tìm kiếm Vũ Tiểu Vũ thì thấy ba cô gái xinh đẹp đang bị yêu thú vây công, sắc tâm nổi lên liền muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sau đó sẽ cùng mỹ nhân dây dưa không dứt, không ngờ sự thật trêu ngươi sáu người tuy chống lại được đàn yêu thú nhưng lúc này kinh biến lại xảy ra tự nhiên xuất hiện một con yêu thú cấp ba liền đánh bị thương sáu người bọn họ……