Sau khi trãi qua một trận chiến với còn Điểu Sư thì mấy ngày sau đó bọn họ cũng không gặp bắt cứ một con yêu thú nào nữa, lúc này một ngọn núi hùng vĩ xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ, ngọn Bàn Tọa Sơn nơi sơn môn của Thái Sơ Tông tọa trấn. Sỡ dĩ gọi nó như vậy là vì nhìn từ xa nó trong giống như một chiếc ghế. Khi bọn họ đáp xuống chân núi thì một giọng nói vang lên:
“Lý huynh, có phải gặp chuyện gì không sao mà năm nay về muộn thế”.
Lý Chân Nguyên đưa mắt nhìn nơi phát ra giọng nói, liền nhìn thấy một trung niên tầm ba mươi mấy, hai mắt âm lãnh “nhìn thần tình hưng phấn của hắn cũng đủ biết là hắn đang có chuyện vui nên cố tình chăm chọc mình đây mà” liền bình tĩnh đáp:
“Cám ơn Đỗ huynh đã quan tâm, chỉ có một chút chuyện nhỏ mà thôi”.
Thật ra hắn cũng vốn là vừa trở về định dẫn bọn đệ tử lên núi nhưng không ngờ lại thấy được một người làm cho dự định ban đầu thay đổi. Lúc này nghe Lý Chân Nguyên nói vậy liền tiếp tục cười nói:
“Haha, không biết năm nay chỗ Huynh có nhân tài nào nổi bật không ”
“Thật sự hỗ thẹn, chỉ có đứa nhỏ này là Song Linh Căn thôi”. Lý Chân Nguyên thần tình xấu hổ chỉ về phía Thái Lôi.
Thái Lôi lúc này được Lý Chân Nguyên điểm danh không khỏi cảm thấy hãnh diện, mặt hắn hơi ngước lên nhìn về phía Vũ Tiểu Vũ. Thế nhưng cả bọn đi chung liền thầm nghĩ có phải Lý chấp sự quên rồi không, đâu phải chỉ có một người đâu, nhưng không ai dám lên tiếng nhắc nhở.
“Lý huynh không cần chán nãn vậy đâu, bên ta cũng chỉ có 3 đứa thôi, còn có một đứa là Linh Căn thuộc tính hiếm nữa”. Tên họ Đỗ liền dùng giọng an ủi Lý Chân Nguyên kèm thêm đó là khoe khoang thành tích.
Lý Chân Nguyên trong đầu ừh lạnh suy nghĩ “ Ta cũng có vậy để xem người của người tốt hay người của ta tốt” hai mắt liền lé lên tinh quang:
“Hahaha, vậy thì phải chứ mừng Đỗ huynh rồi, chỉ là không biết chất lượng ra sao thôi”.
Tên họ Đỗ nhận thấy trong lời nói của Lý Chân Nguyên có chút kinh thường mình liền bốc hỏa:
“Không bằng Đỗ mỗ cùng Lý huynh đánh cược thế nào”
Lý Chân Nguyên còn chưa lên tiếng thì một có một nói cắt ngang:
“ Họ Đỗ ngươi cũng bớt vô sỉ đi...Chân Nguyên huynh không cần để ý tới hắn làm gì”.
Lúc này một thiếu phụ tầm ba mươi mấy khuôn mặt đoan trang, thân hình hấp dẫn, nàng ta cũng vừa đúng lúc trở về liền thấy cuộc nói chuyện của bọn họ, nhịn không được mà lên tiếng.
“Hừ, Lệ Thanh Hằng ta biết muội với Lý huynh có tình cảm với nhau, nhưng cũng không cần phải sĩ nhục ta như thế, nãy giờ ta có nói gì sai sao”. Tên họ Đỗ nhìn về phía Lệ Thanh Hằng oán giận nói.
Thật ra thì ba người bọn họ vốn là bạn cùng nhau lớn lên, cùng gia nhập tông môn, tư chất của Lệ Thanh Hằng tốt hơn hai người bọn họ nên lúc nào cũng che chở cho hai người. Dần dần cả hai người con trai đều yêu thương người con gái. Nhưng Đỗ Trình lại có tính cách âm độc, một tiểu nhân chân chính vì tranh giành với Lý Chân Nguyên không ít lần bầy kế hãm hại, sao khi Lệ Thanh Hằng biết được một chút hảo cảm với hắn liền tan biến mà đem lòng yêu thương Lý Chân Nguyên. Điều này khiến cho Đỗ Trình điên tiết lúc nào cũng đối chọi với Lý Chân Nguyên giống như chuyện hôm nay vậy.
“ Đỗ Trình, chuyện xấu mấy năm nay ngươi làm còn ít sao” Lệ Thanh Hằng tiếp tục chăm chọc
Đỗ Trình nghe càng thêm phẩn nộ nói:
“Lý Chân Nguyên, ngươi chỉ biết bám váy phụ nữ thôi sao, ngươi có phải là đàn ông không”.
“Hahaha, Đỗ huynh lại nặng lời rồi, Thanh Hằng muội ấy cũng là lo lắng thôi, nếu huynh muốn đánh cuộc thì tốt thôi ta sẽ chiều huynh, nhưng phải có quy định rỗ ràng. Lấy Thang Hằng làm người phán quyết huynh thấy thê nào”. Lý Chân Nguyên chẳng buồn đối với lời Đỗ Trình nói mà cười lớn đáp.
“Tốt, người phán quyết thì cứ chọn theo ý ngươi, với uy tín của Lệ Thanh Hằng ta tin muội ấy cũng không dám thiên vị cho người, còn chuyện quy định thì ta cứ lấy tên song Linh Căn bên ngươi đấu với tên song Linh Căn bên ta, ai có thành thích tốt nhất trong Huyễn Thú Trận thì coi như người đó thắng thế nào”.
Lý Chân Nguyên lắc đầu nói:
“Bên ta có chín người bên huynh hình như cũng có mười người, nhưng có một người có linh căn thuộc tính hiếm sẽ không tham gia, tính ra thì số lượng cũng bằng nhau, sao không lấy thành tích của chín người bọn họ cộng lại mà quyết định thắng thua”.
Đỗ Trình thấy Lý Chân Nguyên nói như vậy bắt đầu tính toán” Lý Chân Nguyên vốn là người thông minh, hắn sẽ không ngu như thế mà cho mình chiếm tiện nghi rót cuộc là sai số ở đâu”:
“Tốt, vốn không muốn chiếm lợi ích nhưng ngươi đã nói thế thì ta từ chối cũng có vẻ không được tốt cho lắm”.
“À còn một chuyện nữa, nếu như ta thắng thì hy vọng Đỗ huynh, buông bỏ yêu thích tặng ta một góc Bách Niên Linh Quả được chứ”.
“Được, còn nếu như ta thắng hy vọng người cũng buông bỏ yêu thích mà tặng ta thanh kiếm Thái Thần”. Vốn trong suy nghĩ của hắn là bảo Lý Chân Nguyên rời xa Lệ Thanh Hằng nhưng hắn biết đều đó là không có khả năng, càng làm như vậy thì hình tượng của hắn trong lòng của Lệ Thanh Hằng càng xấu thêm nên đổi chủ ý.
“Hahaha, quyết định vậy nha, cáo từ”. Sau khi đàm phán thành công Lý Chân Nguyên ôm quyền từ biệt Đỗ Trình liền cùng Lệ Thanh Hằng dẫn bọn người Vũ Tiểu Vũ lên núi.
Ngay khi đi hết bậc thanh cuối cùng, một vách núi với nhiều hang động hiện ra trong tầm mắt của bọn người Vũ Tiểu Vũ, hai bên của vách đá là những căn nhà rộng lớn gồm có bốn gian.
“Ngươi, ngươi, ngươi và ngươi vào bên trong đó nơi đây sẽ là nơi tạm thời nghĩ chân của các ngươi ngày mai tập trung tại đây ta sẽ dẫn các ngươi đi tham gia khảo nghiệm” Lý Chân Nguyên chỉ tay vào bốn người thiếu niên nói. Sau đó lại chỉ vào đôi tỷ muội song sinh cùng Thái Lôi và Vũ Tiểu Vũ rồi chỉ vào một căn nhà bốn gian bên trái.
“Bốn người các người ở đây”.
Sau khi an bài cho tám người xong Lý Chân Nguyêndđang định đi thì một tên thiếu niên trong đội ngũ của hắn lên tiếng:
“Lý chấp sự còn ta thì ở đâu”.
“Người thì do nàng sắp xếp”. Lý Chân Nguyên chỉ về phía Lệ Thanh Hằng nói, Lệ Thanh Hằng bên này liền hiểu ý gật đầu với hắn.
Bốn người Vũ Tiểu Vũ di chuyển vào căn nhà mỗi người tự chọn một gian, Thái Lôi ở hướng đông, Vũ Tiểu Vũ hướng nam, đôi tỷ muội thì chọn một gian kế bên Vũ Tiểu Vũ đâm ra lại dư một gian. Khi Vũ Tiểu Vũ đang định nghĩ ngơi thì một tiếng gõ của vang lên “cốc cốc”.
“Vũ Tiểu Vũ ngươi có bên trong không”.
“Mời vào”.
Người đó đẩy cửa đi vào, thì ra người đến chính là Thái Lôi.
“Ngươi tìm ta có chuyện gì”.
“Tiểu Vũ ta với ngươi đánh cuộc, ngươi dám không”
“Đánh cuộc, như thế nào đánh cuộc” Vũ Tiểu Vũ nghi hoặc nhìn hắn.
“Nếu như ta thắng thì ngươi phải quỳ gối xin lỗi ta đồng thời còn phải làm nô tài cho ta, còn nếu như ngươi thắng ta sẽ bỏ qua chuyện trước kia xem như không tồn tại”.
“Haha, ngươi ra điều kiện như thế cảm thấy rất công bằng sao, nhưng không sao ta cũng không có hứng thú, thế nên người hãy về đi”.
“Hahaha,Ngươi không có hứng thú hay căn bản là ngươi đang sợ không dám cùng ta đánh cuộc”. Thái Lôi cười lớn nói.
“Ngươi cứ cho là vậy đi, ta muốn nghĩ ngơi rồi, không tiễn nhé”.
“Ngươi cứ đợt đấy ta rất nhanh sẽ cho người đẹp mặt” Thái Lôi cảm thấy buồn bực, tựa như hắn dùng một quyền đánh thật mạnh vào đối phương nhưng đối phương chả buồn quan tâm cảm giác như đánh vào miếng bong gòn vậy, thử hỏi làm sao mà không giận cho được liền buông một câu hoang thoại bỏ đi, phương hướng hắn đi chính là căn nhà của đám đồng bọn.
Vũ Tiểu Vũ nằm trên giường suy tính “rót cuộc là Lý Chân Nguyên đã nhìn ra thực lực của mình hay là hắn chỉ đoán mò, nhìn cái cách mà hắn nói chuyện dường như rất tự tin về chuyện này, hắn lấy cở sở nào mà có tự tin như thế, mình có nên thuận thế cho hắn hay là ẩn giấu thực lực mình nên làm thế nào đây”.
Suy nghĩ trong chóc lát hắn liền quyết định “ được rồi, mình cứ làm vừa đạt yêu cầu là được rồi, không cần phải ham muốn phần thưởng làm gì, với tu vi hiện tại của mình cho dùng có lấy được cũng không có trợ giúp gì nhiều, Tiểu Linh nói rồi cái mình cần bây giờ là cũng cố tu vi, tăng cấp quá nhanh rất dễ gặp bình cảnh lắm”.
Cùng lúc Vũ Tiểu Vũ suy tính thì trong một động phủ đang có một đôi nam nữ đang nói chuyện với nhau.
“Chân Nguyên, huynh có nắm chắc phần thắng không mà dám đánh cuộc với hắn, với tính cách của hắn nếu không nắm chắc phần thắng, hắn sẽ không dám đánh cuộc đâu” người con gái lo lắm nhìn người con trai nói.
“Thanh Hằng muội hãy yên tâm lần này ta rất nắm chắc à”. Lý Chân Nguyên tự tin nói với Lệ thanh Hằng.
Mặc dù được Lý Chân Nguyên khẳng định nhưng Lệ Thanh Hằng không thể nào yên tâm cho được, lòng đầy nghi vấn hỏi:
“Vì cái gì? Khiến cho huynh tự tin như vậy, huynh nên biết Thái Thần kiếm có ý nghĩ với huynh như thế nào”
“Thật ra ta cũng đang lo lắng á, nếu như tên tiểu tử kia chịu ra tay thì phần thắng này chắc chắn là của ta, còn nếu như hắn chỉ đứng ngoài cuộc thì rất có khả năng là ta với Đỗ Trình sẽ hòa”. Lý Chân Nguyên nhanh chóng nói ra suy tính của mình.
“Có phải tên Thái Lôi mà huynh giới thiệu không?”.
“Hahaha, không phải tên ngốc đó, thằng nhóc đó căn bản chỉ là tiểu nhân thôi khó làm nên chuyện, ta đang nói tên lúc nào cũng có vẻ mặt bình thản ấy”.
“Tên đó sao, muội không nhìn ra tu vi của nó, liệu có phải huynh đã nhìn nhầm rồi không”.
“Ta cũng không biết nữa, chỉ là phán đoán của ta thôi, trên người nó ta cảm nhận được một tý tinh huyết, có lẽ nó đã chiến đấu với yêu thú rồi, hoặc có lẽ nó là kẻ máu lạnh giết người không chớp mắt mới có được cỗ tinh huyết này”.
“Vậy có phải là nó có mục đích gì với Tông ta không, hay nó là kẻ nội gián được phái đến”.
“Chắc có lẽ là ta phán đoán sai mà thôi, muội đừng để trong lòng, ngày mai nhìn biểu hiện của nó rồi tính, muội về nghĩ ngơi đi”.
“Được rồi, huynh cũng nghĩ ngơi sớm đi”.
Lệ Thanh Hằng ôm một bụng nghi hoặc bước về động phủ của mình, đêm nay căn bản là một đêm rất kỳ hoặc vì có rất nhiều người trằn trọc khó ngủ......