Một Hồi Mộng

Chương 18: Khảo Nghiệm Kinh Biến




“Huyền chân đại lục tổng cộng có chín toà thành trì lớn phân biệt nằm trong tay của ba cổ thế lực. Hải Thành của Hải Tộc, Yêu Thành, Long Thành, Thụ Thành của Yêu Tộc, Hiên Viên Thành, Tử Huyết Thành, Trường Thọ Thành, Bách Niên Thành và Phượng Vũ Thành của Nhân Tộc.

Về địa lý thì Phượng Vũ Thành nằm gần biên giới chiến tranh quanh năm nên luôn được sự quan tâm của Hoàng Đế Hiên Viên Thiên, những trang bị chiến đấu luôn được chuẩn bị đầy đủ, cộng thêm thành trì vững chắc nên lúc nào cũng thịnh vượng, tường thành được xây rất cứng cáp có thể chống chịu được công kích của những yêu thú cấp năm cấp sáu.”

- ----------------------------------------------------o0o--------------------------------------------------

Lúc này bên trong ngoại thành, có một quán trọ tên là Mộng Thiên chính là nơi ở tạm thời của Vũ Tiểu Vũ, hôm qua khi vào thành Vũ Tiểu Vũ liền bị hai tên quan binh chặt đẹp sao đó mang tâm trạng không vui đi tìm chỗ nghĩ chân, nhưng mãi đến khi trời tối thì mới tìm được một quán trọ với giá rẽ tuy cũ kỹ nhưng rất sạch sẽ, quán trọ này được quản lý bởi một quả phụ rất xinh đẹp họ Tề, nàng có tu vi Ngưng Thần tầng tám nhưng nghe nói không ai dám có ý đồ xấu với nàng.

Vũ Tiểu Vũ khi vừa bước vào liền bị hớp hồn trước vẻ đẹp của nàng ta, đặc biệt là hai quả bưởi căng tròn trước ngực cứ đung đưa theo mỗi động tác, khiến cho hắn kìm lòng không được đưa mắt nhìn tới nhìn lui, đối với hành động xổ sàng của hắn Tề Quả Phụ cũng không có để ý còn không ít lần làm ra động tác ưỡng ngực cho hắn nhìn, thế là khiến cho thằng nhỏ của Vũ Tiểu Vũ đột nhiên vểnh lên, sắc mặt mất tự nhiên hai chân của hắn cũng kẹt chặt. Nhìn biển hiện của hắn Tề Quả Phụ không khỏi hài lòng với mị lực của mình.....

Một tiếng thở dài vang lên, tiếng thở dài được phát ra từ một cậu thiếu niên đang buồn bực ngã người lên giường lầm bầm:

“Haiz! Bây giờ một ngày ba bữa đã không lo, nhưng mỗi ngày lại tốn một linh thạch, thu không có toàn chi thế này giàu mấy cũng phá sản mất thôi, không lẽ ra ngoài làm đạo tặc sao trời hay luyện đan bán… bỏ đi mình không có tài đến vậy Đan Võ song tu”

Sau khi nghĩ mãi mà chẳng được gì Vũ Tiểu Vũ liền gấp lại chăn màn đi xuống lầu chuẩn bị ăn sáng, hôm nay đã là ngày thứ hai, hắn bước vào Thành Phượng Vũ rồi. Vừa tới đại sảnh thì một mùi hương đập thẳng vào mặt làm hắn ngây ngất không thôi, thì ra bà chủ Tề vừa thấy hắn thì nhanh chóng tiến lại hỏi:

“Công Tử đêm qua ngủ có ngon không”

“Haha, nhờ phúc cùa bà chủ Tề ta ngủ rất ngon à” Vũ Tiểu Vũ vui vẻ đáp,

“Công Tử bộ ta già lắm sao?” Tề Quả phụ nhăn nhó nói,

“Đâu có đâu có, ngươi còn rất trẻ à trông cứ như là tỷ tỷ của ta vậy” Vũ Tiểu Vũ ra vẻ nịch hót nói,

Đúng vậy, nàng ta mới độ hai mươi, hai mốt, da dẽ trắng bóng khuôn mặt xinh xắn không một chút nào gọi là già nua, chỉ là chưa từng thấy nàng ta xuất giá nhưng lại tự nhận mình là Quả Phụ đều này làm cho mọi người ở đây rất là nghi hoặc. Nàng ta quả thật là một giai nhân, không biết có phải là tình nhân của tên quan lại hay phú hào nào trong thành không, mà không một người nào dám quấy phá sinh ý của nàng.

“Hahaha, thế sao Công Tử lại gọi ta là bà chủ nghe mà đau lòng à”. Tề Quả phụ cười ngây ngất.

“Ngươi quản lý cái nhà trọ này thì gọi ngươi là bà chủ đúng rồi, nếu như ngươi không thích thì ta gọi ngươi một tiếng Tề tỷ tỷ nhé”.

“Được thế thì còn gì bằng, tỷ tỷ ta đây trèo cao gọi ngươi một tiếng đệ đệ nhé”.

“Quyết định vậy nha, Tề tỷ tỷ cứ gọi ta là Tiểu Vũ được rồi”.

“Được, vậy thì gọi ngươi là Tiểu Vũ”.

Tề quả phụ vui vẻ trò chuyện với Vũ Tiểu Vũ được một lúc thì nàng tỏ vẻ có việc cần làm rồi ra dấu cho tiểu nhị đem cơm nước ra cho hắn dùng. Bàn cơm gồm ba món, một món xào, một món thịt và một bát canh. Sau khi dùng cơm nước xong hắn mới nhớ ra một chuyện nên nhanh chóng hỏi tên tiểu nhị:

“Tiểu nhị! Ngươi có thể cho ta biết làm thế nào để tham dự sự kiện thu nhận để tử của Thái Sơ Tông không?”

“Công Tử ngài mới đến đây lần đầu sau?”.

“Đúng vậy ta từ một thôn nhỏ rất xa nơi này đến đây, nơi ta ở rất nghèo nên ta đến đây với hi vọng được đổi đời” Vũ Tiểu Vũ hai mắt tràn đầy tham vọng nói.

“Thì ra một tên ăn mày” Tên tiểu nhị trong lòng khinh bỉ hắn nhưng nào dám nói gì ai biểu tu vi của hắn thấp hơn người làm chi:

“Chuyện này thì rất dễ, bây giờ ngài đến chỗ tiếp nhận báo danh của Thái Sơ Tông trong nội thành, Khảo thí xem đủ điều kiện hay không là coi như là đủ tư cách”.

“Dễ dàng như vậy sao, không có đánh nhau tranh giành tư cách à” Vũ Tiểu Vũ kinh ngạc hỏi,

“Đúng là đồ nhà quê cái gì cũng không biết” Tên tiểu nhị tiếp tục khinh bỉ Vũ Tiểu Vũ, thái độ vẫn cung kính nói:

“Đây chỉ là sơ tuyển, hầu như các thành trì, thôn trấn thuộc Thái Sơ Tông cai quản đều có hình thức khảo thí này, nếu muốn chính thức trở thành đệ tử của Thái Sơ Tông phải thông qua khảo nghiệm ở Bí cảnh Huyễn Thú Trận của sơn môn Thái Sơ Tông mới được. Không ít người có đi không về ta chân thành khuyên Công Tử tốt nhất là nên bỏ cuộc đi nếu không, không còn mạng mà hưởng phước đâu”.

“Nói mới nhớ, hình như hôm nay là ngay cuối cùng rồi nếu như ngươi thật sự quan tâm thì nhanh chóng báo danh đi có lẽ là còn kịp đó” Khi nói xong tên tiểu nhị lại đột nhiên vỗ đầu nói ra một câu khiến Vũ Tiểu Vũ gần như vội vã.

“Đạ tạ ngươi đã cho ta biết, ngày sao nếu như ta có cơ hội nhất định sẽ báo đáp ngươi”. Vừa nói Vũ Tiểu Vũ vừa nhanh chân phóng ra ngoài.

Vũ Tiểu Vũ chân thành cảm ơn hắn, nhưng Vũ Tiểu Vũ không biết lúc này tên tiểu nhị đang khinh bỉ hắn không thôi. Nhưng tên tiểu nhị cũng không biết rằng sao này nhờ vào phước đức của ngày hôm nay hắn thực sự trở nên mạnh mẽ.

“Thái Sơ Tông Phân Môn” Năm chữ ngay lúc này đập vào mắt hắn.

Sau khi vội vã phóng vào nội thành tìm kiếm cộng thêm hỏi hang, hắn cuối cùng cũng tìm được chỗ báo danh của Thái Sơ Tông. Lúc này hắn đứng trước một cánh cửa to lớn, có hai tên thiếu niên đang đứng trước cửa, nhìn vào trang phục đang mặc của bọn họ có thể thấy họ là đệ tử của tông môn phụ trách tiếp dẫn người đến báo danh và đúng như thế khi Vũ Tiểu Vũ đi vào liền bị hai cánh tay cản lại:

“Ngươi đến đây làm gì?” một tên trong mập mạp lên tiếng hỏi.

“Hai vị đại ca, ta đến đây báo danh, không biết còn thời gian dự thi không” Vừa nói liền lấy hai viên linh thạch nhét vào tay hai tên đệ tử Thái Sơ Tông.

“Đúng là biết đều” Trong đầu hai tên đệ tử suy nghĩ, nhìn về phía Vũ Tiểu Vũ càng nhìn càng thuận mắt đáp:

“Hahaha, ngươi thật may mắn nếu đến trễ chút nữa thì không kịp rồi, để ta dẫn ngươi vào”. Tên mập cười ha hả nhiệt tình cầm tay dẫn hắn vào trong.

“Haiz! Đúng là có tiền mua tiên cũng được” Ôm tâm trạng buồn bực theo sau tên mập vào bên trong. Đằng sau đại môn là một cái quảng trường dùng để luyện công, chính giữa nó có một cột đá cao khoảng hai mét. Lúc này phía trước cột đá có ba hàng người đang đứng đủ mọi lứa tuổi lớn nhất chắc cũng độ bằng hắn mà thôi, có một vị trung niên đang nói gì đó, bởi vì khoảng cách quá xa hắn không thể nào nghe được. Chỉ loáng thoáng nghe được âm thanh truyền đến “Không hợp cách”.

“Ngươi đợi ở đây! Ta đi thông báo với chấp sự đã”.

Tên mập nói với Vũ Tiểu Vũ cũng không đợi hắn trả lời nhanh chóng đi về phía lão giả nói gì đó xong rồi quay lại nói với hắn:

“Được rồi ta đã nói giúp cho ngươi rồi còn lại phải do ngươi rồi, hi vọng ta và ngươi sẽ sớm là sư huynh sư đệ, giờ ngươi qua đó báo danh đi”.

Theo lời tên mập nói Vũ Tiểu Vũ nhanh chóng đến chỗ lão giã hồi nãy, lão giả vừa thấy hắn liền hỏi:

“Ngươi tên gì?”

“Ta gọi Tiểu Vũ”.

“Thiệt tình bộ ngươi không có họ à sao không báo” Lão giả không vui nói.

“Ta họ Vũ” Vũ Tiểu Vũ thầm oán hận trong lòng “không phải ngươi chỉ hỏi tên thôi sao”.

Lão giả vừa nghe hắn nói họ Vũ nhất thời cả kinh nhìn hắn:

“Ngươi có quan hệ gì với Vũ gia của Phượng Vũ Thành không?”.

“Tiền bối nói đùa, ta làm sao có quan hệ tới bọn họ được, nếu không cũng không cần phải đi báo danh như thế này” Vũ Tiểu Vũ cười nhạt nói, trong lòng lại nghĩ “Thì ra đây là quê nhà của ngươi sao nếu có cơ hội ta sẽ bái tế vong linh phụ mẫu cùng gia gia của ngươi”.

“À! nói cũng đúng”. Lão giả cảm thấy mình quá đa nghĩ rồi, người của Vũ gia tộc thì trực tiếp đến sơn môn rồi cần gì phải sơ khảo. Thế là hắn đem sự tình gạt qua một bên hỏi tiếp:

“Ngươi bao nhiêu tuổi?”

“Mười bốn”

“Đưa tay chạm vào viên đá này” Vừa nói hắn vừa đưa ra một viên đá màu đen không biết là vật gì.

“Tiền bối đây là vật gì?”

“Đây là đá tế nguyệt một loại đá có thể cảm ứng được thời gian lực”.

Vũ Tiểu Vũ sau khi xác định nó không có gì nguy hiểm đưa tay chạm vào viên đá, hắn cảm thấy tâm hồn lạnh buốt, hình như có một cổ lực lượng thăm dò linh hồn hắn, xương cốt của hắn mơ hồ muốn tăng trưởng.

“Được rồi, chúc mừng ngươi qua được giai đoạn đầu, ra kia đứng vào hàng chờ gọi tên, may cho ngươi là không nói dối, nếu cốt linh của người vượt qua mười bốn…hắc hắc thì bây giờ ngươi chỉ còn lại một đống tro tàn mà thôi”. Lão già cười lạnh nói.

“Tại sao?” Vũ Tiểu Vũ đổ mồ hôi lạnh ướt cả lưng hỏi.

“Thì bị ta giết chứ làm sao, dám cả gan nói dối thì phải lãnh hậu quả thôi”.

Rời khỏi chỗ của lão giã hắn đến chỗ của bọn người kìa, lúc này có một tên thiếu niên bước lên, sau khi hắn được một vị trung niên gọi tên. Vũ Tiểu Vũ thấy hắn đặt tay lên cột đá một lúc sau thì cột đá vẫn bình thường cùng lúc đó vị trung niên cũng lên tiếng:

“Linh căn bình thường không hợp cách. Người tiếp theo Trương Bá”.

“Không hợp cách”…..

“Không hợp cách”….

“Hoả linh căn hợp cách, người tiếp theo Vu Mộng Cầm”.

“Không hợp cách”….

“Không hợp cách”…

Tâm trạng của Vũ Tiểu Vũ lúc này cũng hồi hợp không thôi, tuy hắn biết khối thân thể này là thiên tài, nhưng thân thể này cũng đã từng bị phá vỡ đan điền không biết sau khi hồi phục linh căn còn tồn tại không. Đúng lúc này tên của hắn lại được xướng lên.

“Vũ Tiểu Vũ”

Vũ Tiểu Vũ nhìn tên trung niên hỏi:

“Ta phải làm thế nào”.

“Ngươi đặt tay lên đó rồi truyền một ít linh lực vào”. Vị trung niên từ tốn đáp

Vũ Tiểu Vũ nghe vị trung niên nói vậy liên căng thẳng đưa tay lên cột đá, lúc này cột đá tự nhiên biến dị, nó biến thành một cột nước có màu xanh lam, rồi từ từ đổi thành một tia sét với những âm thanh vang dội. Cả quảng trường ồ lên, sau đó im lặng không một ai dám lên tiếng.

Lúc này vị trung niên từ trong hoảng sợ tỉnh lại vui mừng nói:

“Không ngờ Lý Chân Nguyên ta tốt số thật, vậy mà lại có thể gặp được người có Linh Căn thuộc tính hiếm không những vậy mà còn là Song Linh căn nữa chứ, qua nghịch thiên rồi”.

Sau đó hắn quay qua nói với Vũ Tiểu Vũ:

“Ngươi tốt lắm, từ bây giờ ngươi chính thức là để tử của Thái Sơ Tông ta”.

Cả quảng trường khiếp sợ tuy năm nào cũng có đệ tử xuất chúng có Linh căn song thuộc tính được tuyển chọn, nhưng tình huống lúc này lại khác chính là được tuyển thẳng không cần qua vòng khảo nghiệm ở sơn môn, điều này liền làm cho những người có Linh căn song thuộc tính lên tiếng phản đối.

“Lý chấp sự ngài có phải là quá thiên vị rồi không, hắn có phải là cháu của ngài không, nếu không thì sao ta cũng là Linh căn song thuộc tính lại không được tiển thẳng”.

Người lên tiếng là Thái Lôi, hắn đến từ một gia tộc bình thường của Phượng Vũ Thành, hắn là hi vọng để cho gia tộc trở mình vương lên, có thể giúp gia tộc tiến vào nội thành nhưng không ngờ lần này lại bị một người không biết từ đâu chui ra đoạt hết danh tiếng khiến cho hắn rất ấm ức.

Thái Lôi vừa mở miệng nói ra những lời như vậy liền làm cho Lý Chân Nguyên đang vui vẻ bổng nhiên tức giận mắng chửi:

“Người là cái thá gì mà ý kiến, nhưng ta cũng nói cho ngươi biết, hắn không phải là cháu ta, nếu hắn muốn làm cháu ta thì ta cũng vui mừng tiếp nhận, chuyện hắn được tuyển thẳng là dựa theo quy định của Thái Sơ Tông ta”.

Thái Lôi bị Lý Chân Nguyên mắng chửi, mặt lặp tức tái nhợt nhưng vẫn ôm quyền cứng rắn nói:

“Quy đinh gì xin ngài nói qua cho ta được minh bạch”.

“Hừ, đáng lý ta cũng không thèm đôi co với bọn người làm gì nhưng phải để cho bọn ngươi tâm phục khẩu phục, trong quy định của tông ta có nhắc đế người nào có Linh Căn thuộc tính hiếm sẽ chính thức được làm ngoại môn đệ tử nếu hắn có tu vi Trúc cơ trở lên liền thăng làm nội môn đệ tử, Vũ Tiểu Vũ hắn chính là có Lôi Linh căn nên ta mới nói rằng hắn chính là đệ tử của Thái Sơ Tông”.

Lúc này Vũ Tiểu Vũ im lặng nảy giờ cũng lên tiếng nói, hắn không muốn mình qua nổi bật dễ bị người ta để ý nhòm ngó:

“Lý chấp sự ta có một yêu cầu không biết có được không?”

“Ngươi có yêu cầu gì, nếu như không vượt quá quyền hạn của ta thì ta đảm bảo với ngươi sẽ đều đáp ứng hết” Lý Chân Nguyên vui vẻ nói,

“Ta muốn tham gia khảo nghiệm ở sơn môn, một là ta muốn dựa vào chính sức lực của mình, hai là ta nghe nói nếu như đạt được thành tích tốt sẽ được ban thưởng đúng nữa đúng không”.

Nghe Vũ Tiểu Vũ nói thế thì Thái Lôi khinh bỉ trong lòng “dối trá, được tiện nghi còn bày đặt làm trò ra vẻ ta khinh”

“Đúng như ngươi nói, nếu như ai có thành thích tốt sẽ được ban thưởng còn ban thưởng cái gì thì ta cũng không biết, tốt lắm vậy thì cứ theo ý của ngươi mà làm” Lý Chân Nguyên nhanh chóng đồng ý.

Sau khi Khảo thí kết thúc chỉ còn lại đúng chín người hợp cánh tính luôn cả Vũ Tiểu Vũ, Lý Chân Nguyên đưa mắt nhìn một lượt chín người rồi nói:

“Các ngươi giải tán đi, năm ngày sau tập trung ở Bắc Môn Phượng Vũ Thành, ta sẽ dẫn các ngươi về Thái Sơ Tông tiếp tục khảo nghiệm”.

“Dạ” Tất cả đồng thanh đáp, ngay khi giải tán thì Vũ Tiểu Vũ có cảm giác sởn gai óc từ phía sau, khi quay lại thì chạm ngay ánh mắt của Thái Lôi người có Linh căn song thuộc tính vừa nãy có thái độ với Lý Chân Nguyên. Mặc dù cảm thấy ánh mắt bất thiện của hắn nhưng Vũ Tiểu Vũ cũng không để trong lòng với tu vi của hắn bây giờ thì tên đó chẳng có gì gọi nguy hiểm cả.