“ Keng…Keng..!”
“Á…Cứu tôi với..! Cứu tôi với............!”
“Tên tiểu nhân bỉ ổi! Ngươi chết sẽ không nhắm mắt đâu..!”
“Hahaha..! Ngươi nói sai rồi, người chết không nhắm mắt chắc chắn sẽ là ngươi chứ không phải là ta!”
Người thiếu niên vừa dứt lời liền rút thanh kiếm đang cấm xuyên qua tim của gã trung niên trước mặt, ngay lập tức một dòng máu tươi phún ra làm ướt hết cả vạc áo của hắn. Gã trung niên nhanh chóng lấy hai tay ôm ngực trái của mình dường như muốn ngăn cản dòng máu đang phún ra tuy nhiên gã chỉ kịp nhìn chằm chằm vào gã thiếu niên rồi trút hơi thở cuối cùng, gã chết trong tư thế đang quỳ hai tay ôm lấy ngực còn đôi mắt lại mở to, cái chết của gã đúng như lời gã thiếu niên nói chết không nhắm mắt.
Trong lúc gã thiếu niên lấy ra một chiếc khăn màu trắng lau đi vết máu còn xót lại trên thanh kiếm của mình thì một người đi đến khom người nói với hắn:
“Bẩm thiếu gia..! Tất cả mọi người ở đây đều đã bị người của chúng ta giết sạch..!”
“Bên ta thương vong như thế nào? Bao nhiêu người còn có thể chiến đấu?” Người thiếu niên vẫn chăm chú lau thanh kiếm trong tay, hắn dường như không quan tâm đến kết quả chỉ mở miệng hỏi thương vong bên mình có lẽ kết quả này đã nằm trong dự tính của hắn.
“ Phe ta có tổng cộng một trăm năm mươi người, chết hai mươi ba, thương tật ba mươi bảy người có thể tiếp tục chiến đấu chưa tới năm mươi người!”
“Tốt! Những người chết thì cho người đem về an táng, cấp cho gia đình những người chết mỗi hộ ba viên linh thạch sơ phẩm, những người còn lại theo ta giết vào trong gặp người nào giết người đó! Ta nhắc lại là giết chứ không cho phép các ngươi làm bậy nếu như các ngươi có nhu cầu thì về gia tộc bổn thiếu gia sẽ dắt các ngươi đi giải khuây một bữa!”
“Thuộc hạ tuân mệnh..!”
“Được rồi! Tất cả theo ta..!”
Gã thiếu niên vừa dứt lời liền dẫn đầu đi vào con đường nhỏ hẹp dẫn đến Thái Sơ Tông, khung cảnh chém giết như thế này tương tựa đều diễn ra ở tất cả các con đường dĩ tảng bí mật của Thái Sơ Tông, hầu như nơi nào cũng có người phản bội như gã thiếu niên lúc nãy tuy nhiên không phải chỗ nào cũng có kết cục thảm bại như nơi đây điển hình là những tốp người có mặt của Thủy Tiên, La Tiếu Ninh hay là Lý Mộng Trinh.
‘Đùng...Đùng....Ầm!”
Ở một nơi thuộc phạm vi của Thái Môn Phong đang diễn ra một trận đấu nãy lửa của hai người nam nữ, nam thì dáng người khôi tầm mười năm mười sáu tuổi, người nữ thì trong rất xinh đẹp tuổi cũng sắp xỉ tên kia. Sau khi bọn họ đối chưởng phát ra vài tiếng nổ liền tách nhau ra, gã nam nhân lui về sau vài bước nở nụ cười nhăm nhở nhìn về phía nữ nhân đang chảy máu ra ở khóe môi nói:
“ Trần Diễm Sương..! Ngươi đừng chống cự vô ít mau buông tay mà chấp nhận số phận đi nếu như là bình thường thì ta quả thật không thể thắng ngươi được nhưng với tình trạng hiện giờ của ngươi cộng thêm phải bảo vệ ả tiện nhân đó thì ngươi không có cơ hội chiến thắng đâu!”
“Hắn nói đúng…! Ngươi cứ chạy trước đi đừng quan tâm đến ta, nhiệm vụ của ngươi bây giờ chính là giữ lấy mạng sống cho mình để ngày sau gầy dựa lại Thái Sơ Tông lớn mạnh, khi đó ngươi nhớ báo thù cho ta là được rồi..!
“ Lệ chấp sự! Người nói gì vậy, đệ tử làm sao có thể thấy chết mà không cứu! Nếu như không phải tên tiểu nhân đó ra tay ám toán người thì hắn làm sao lại là đối thủ của người được!”
“Trần Diễm Sương! Ngươi nên nghe lời ả tiện nhân đó mà bỏ trốn đi nếu không ngươi chỉ có một kết cuộc là sống không bằng chết!"
Trần Diễm Sương nhìn hắn với ánh mắt đầy băng lãnh nói:
“ Vũ Đại..! Ngươi có bản lĩnh đó sao? Đến cả Vũ Tiểu Vũ mà ngươi cũng không thể thắng được, ngươi cảm thấy ngươi có thể thắng ta? Buồn cười thật!”
“Tiện nhân..!” Vũ Đại nghe Trần Diễm Sương nhắc đến ba chữ Vũ Tiểu Vũ không khỏi phẩn nộ mắng to,
“Ta có là tiện nhân cũng không bằng loài cầm thú như ngươi, tán tận lương tâm giết hại sư huynh tỷ muội đồng môn của mình? Ngươi làm như vậy không cảm thấy hổ thẹn với những gì Đại Trưởng Lão đã dạy cho ngươi hay sao?”
Vũ Đại nghe Trần Diễm Sương nói như vậy thì cười phá lên:
“Haha…! Nục cười! Lão già chế bầm đó thì dạy cho ta được cái gì..? Người ngoài chỉ nhìn thấy ánh hào quang khi lão nhận ta làm đệ tử mà thôi nhưng nào có biết tất cả chỉ là có tiếng mà không có miếng, ngoài trừ lần đầu tiên lão già đó gọi ta đến nói chuyện thì cả năm này lão già chết bầm đó đã truyền dạy cho ta được những gì? Mang tiếng là đệ tử chân truyền của Đại Trưởng Lão nhưng ta chẳng có lấy một thức nữa chiêu của lão già đó chứ đừng nói là gì công pháp của lão, người cảm thấy hổ thẹn chính là lão chứ không phải ta? ”
“Cuồng đồ! Đại ngịch bất đạo! Ngươi không nghe người ta nói một người làm thầy cả đời làm cha hay sao mà xuất khẩu ngông cuồng cứ cho là Đại Trưởng Lão không phải với ngươi đi vậy thì những đệ tử đó có lỗi gì với ngươi mà người ra tay sát hại bọn chúng! Ngươi nói như vậy mà không cảm thấy xấu hổ à!” Lệ Thanh Hằng nghe hắn nói như vậy không khỏi phận nộ lên tiếng,
“Hừ! Có trách thì trách bọn chúng tài không bằng người mà nói cho đúng hơn là chính là không biết chọn Tông Môn mà vào!”
“Ngươi…khụ khụ!”
“Lệ Chấp sự! Một kẻ như hắn không đáng để người tức giận! Người nhanh chóng rời đi thì hơn ta sẽ thay người thanh lý môn hộ..!” Trần Diễm Sương thấy Lệ Thanh Hằng tức giận đến thổ huyết thì lên tiếng khuyên bảo,
“ Muốn đi sao? Ta e là bây giờ ngươi có muốn đi cũng không còn kịp chứ nói gì đến ả tiện nhân đang bị thương đó!”
Hắn vừa dứt lời thì từ đằng xa, một tốp khoảng năm sáu chục người đang chạy về phía bên này, người dẫn đầu không ngờ là gã thiếu niên đã ra tay giết chết gã trung niên khi nãy, tốp người này vừa đến liền nhanh chóng lao vào chiến đấu còn gã thiếu niên lại nhìn Vũ Đại hơi nhếch môi lên cười nói:
“Vũ huynh! Ngươi như thế nào lại phát tính hiệu cầu viện? Cũng may cho huynh là ta đang gần chỗ này không thì không ai đến giúp huynh rồi!”
Vũ Đại nghe ra lời nói đầy tính chăm chọc của gã thiếu niên nhưng hắn là có khổ mà không nói được vốn trong dự tính của hắn chính là đánh nhanh rút gọn nhưng không ngờ ả nữ nhân trước mặt lại có tính cảnh giác cao như vậy, hắn vừa mới ra tay đâm Lệ Thanh Hằng một kiếm còn chưa kịp ra đòn kết liễu đã bị Trần Diễm Sương phát hiện và ra tay đánh với hắn.
Tuy nói hắn ám toán được Lệ Thanh Hằng nhưng tốp người di tản này cũng không phải dạng vừa sức chiến đấu của bọn họ cũng thuộc vào loại tầm trung, trăm mấy người của hắn cũng không phải muốn giết là giết được ngay cộng thêm hắn lại đang có thương thế trong người nên không thể nào áp chế được Trần Diễm Sương.
Hắn nhìn người bên mình càng ngày càng thưa thớt liền hạ quyết tâm phóng tính hiệu cứu viện, tính hiệu được phóng ra chính là lúc hắn đối chưởng vói Trần Diễm Sương và đây cũng chính là lý do cho việc hắn vừa nãy nói chuyện dong dài với Trần Diễm Sương.
Trần Diễm Sương thấy gã thiếu niên dẫn người đến liền sửng sốt, nói:
“Đến cả huynh mà cũng phản bội Thái Sơ Tông hay sao?”
“Diễm Sương sư muội! Muội nói như vậy thì oan cho ta quá, huynh chỉ là làm việc cho gia tộc của mình thôi đừng gán cho huynh hai chữ phản bội, huynh gánh không nỗi đâu!” Gã thiếu niên nghe nàng nói vậy thì làm ra vẻ bất đắt dĩ,
“Haiz! Bây giờ ta đã hiểu vì sao mình lại không có thiện cảm với huynh dù huynh là một người trầm tính tốt bụng, huynh làm cho ta quá thất vọng!” Trần Diễm Sương nghe hắn nói như vậy liền thở dài nói,
“Haha..! Muội thất vọng thì không sao huynh chỉ sợ gia tộc thất vọng về mình rồi vứt bỏ huynh mà thôi nếu như chúng ta đã đứng ở hai đầu chuyến tuyến khác nhau thì không cần phải nhiều lời làm gì, cứ nói chuyện bằng kiếm đao cho dễ nói chuyện!” Gã thiếu niên nghe nàng nói vậy thì không khỏi cười phá lên,
Tuy nhiên hắn vừa định vung kiếm lao lên chiến đấu với Trần Diễm Sương thì mọi giọng nói buồn bã vang lên làm cho hắn buông bỏ ý định đó:
“Phong Tứ Thiên! Ngươi thật sự muốn xuống tay với ta?”
“Lệ Chấp sự! Sao người lại ở đây, người bị làm sao thế?”
“Ta bị làm sao ngươi còn không thấy à? Tất cả đều là do tên khốn này ban tặng, ngươi sẽ vì ta mà giết hắn?” Lệ Thanh Hằng nhìn thẳng vào hai mắt của Phong Tứ Thiên nói,
“Đều này..!” Phong Tứ Thiên nhìn Vũ Đại rồi lại nhìn Lệ Thanh Hằng có chút khó khăn trả lời,
“Tốt! Nếu như đều này làm ngươi cảm thấy khó xử vậy thì thôi đi ta cũng không làm khó ngươi nếu như ngươi còn nghĩ đến ân tình năm đó ta đã giúp đỡ ngươi thì để cho cô gái này rời đi đi, ta sẽ mặc tình ngươi xử trí..!”
“Lệ chấp sự người nói gì vậy? Ta làm sao có thể bỏ người ở lại?” Lệ Thanh Hằng vừa dứt lời thì Trần Diễm Sương ngay lập tức từ chối,
Lệ Thanh Hằng thấy thái độ đầy kiên quyết của Trần Diễm Sương liền có chút ấm lòng đồng thời nàng cũng cảm thấy sự hi sinh của mình để dành cho Trần Diễm Sương một con đường sống là chính xác, nàng ngay lập tức khuyên nhủ:
“ Trần Diễm Sương! Ngươi không nhớ Mạnh Tông chủ đã nói gì sao? Ngươi là đứa trẻ tốt tính nhưng đừng làm việc theo cảm tính được không? Ngươi cứ cố chấp như vầy thì lấy ai gầy dựng lại Thái Sơ Tông!”
“Nhưng..”
“Không nhưng nhị gì hết ngươi phải nghe lời ta mau chóng rời đi đi!”
Phong Tứ Thiên thấy Lệ Thanh Hằng nói chuyện với Trần Diễm Sương đầy thê lương liền cầm lòng không được định thế lên lời đồng ý “Đươ…!” lời còn chưa kịp nói ra đã bị Vũ Đại lạnh lùng cắt ngang:
“Phong huynh..! Ngươi định thả hổ về rừng hay sao? Ta khuyên huynh tốt nhất là giết cả hai ả tiện nhân này đi để cho gia tộc chúng ta bớt đi một mối phiền phước, huynh hãy suy nghĩ kỹ đi rốt cuộc là chuyện đền đáp ân tình của bà ta quan trọng hơn là chuyện của gia tộc quan trọng hơn?”
Phong Tứ Thiên nghe Vũ Đại nói như vậy liền lâm vào trầm tư, một lúc sau hắn liền có quyết định:
“Vũ Đại! Ngươi nói đúng không thể dưỡng hổ gây họa cho gia tộc được cho nên Lệ Chấp sự! Ân tình năm đó kiếp sau ta sẽ báo đáp!”
“Haiz! Phong Tứ Thiên! Ngươi làm cho ta cảm thấy ân hận vì năm đó đã cứu ngươi rồi mang ngươi về nơi đây chăm sóc! Đứa trẻ thật thà chất phác mà ta biết năm đó không phải là người máu lạnh như bây giờ, ngươi đã tuyệt tình như vậy thì cứ xuống tay đi!”
Lệ Thanh Hằng thấy hắn nói như vậy liền tự trách bản thân mình đã dẫn sói vào nhà, có lẽ năm đó nàng cưu mang hắn là một đều sai lầm và bây giờ ông trời đang trừng phạt nàng vì đều đó, nàng sắp bị chính người mình từng cưu mang giết chết.
Phong Tứ Thiên nghe Lệ Thanh Hằng nói như vậy lương tâm của hắn liền cảm thấy hổ thẹn mấy lần vung kiếm lên nhưng lại không thể hạ xuống được, Vũ Đại thấy hắn chần chừ không xuống tay liền rút kiếm đâm tới nhưng ngay lập tức bị Trần Diễm Sương ngăn lại.
Và ngay sau đó hai người quấn lấy nhau tiếp tục chiến đấu để lại hai người Lệ Thanh Hằng không biết làm sao, một người trong tư thế lưỡng lự giữa đâm và không đâm còn một người trong tư thế nhắm mắt sẵn sàng chờ bị đâm……
P.s web đổi tên miền mà không biết nên không vào up được với lại công việc dạo này hơi nhiều nên sẽ hơi lâu mới có chương mong mọi người thông cảm. cám ơn mọi người nhiều!!!!!