Một Hồi Mộng

Chương 122: Ước định




Nam Phong Lâm…!

Sau bên trong mảnh rừng rậm Nam Phong Lâm có một tòa động phủ, lúc này bên trong động phủ có một cô gái tầm mười sáu tuổi đang chăm chú nhìn vào một con mãng xà to lớn, qua một lúc đôi mài xinh xắn của nàng khẽ nhăn lại, nói:

“Phụ Thân…! Hôm nay người làm sao vậy? Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì lại khiến người trở nên như vậy..?”

“Haiz..! Phụ thân của ngươi bây giờ đang rất phiền lòng, ngươi đừng có làm phiền phụ thân hãy im lặng một chút để ta suy nghĩ có được không? Ngươi cứ cách vài phút lại hỏi một lần như thế này thì làm sao ta đưa ra được quyết định đây..!”

“Hừ…! Vậy thì người nói cho con biết đã xảy ra chuyện gì đi tự nhiên con sẽ không hỏi nữa, không thì người hãy gỡ bỏ lệnh cấm rời khỏi đây cho con đi, con mà đi rồi thì tự nhiên sẽ không có ai làm phiền phụ thân thôi!” Cô gái nghe con Mãng Xà nói vậy thì đôi má phùng lên phụng phịu nói,

“Hừ..! Con đừng có trẻ con nữa được không, đã là cô gái mười lăm mười sáu tuổi rồi mà hành xử không khác gì một đứa trẻ, bây giờ là thời kỳ nguy hiểm cho con ra đó thì chẳng khác nào đi nộp mạng cho bọn người mang rợ kia!”

“Cái gì mà thời kỳ nguy hiểm..! Người ta đã lâu rồi không có gặp mấy người tiểu bảo bảo rồi, phụ thân à! Người cho con đi gặp bọn họ đi mà…!” Cô gái nghe con Mãng Xà vậy liền tiến lên ôm nó vào lòng rồi nũng nịu nói,

“Không được là không được…! Không có ý kiến gì hết…! Con tốt nhất là ngoan ngoãn ở đây đi, ta ra ngoài có việc nếu như có nguy hiểm gì thì hãy tiến vào nơi đó biết chưa…!” Con Mãng Xà thấy cô gái như vậy giọng nói liền trở nên nghiêm nghị,

“Phụ Thân…! Con…”

Cô gái còn chưa kịp nói gì thì con Mãng Xà đã đi mất, nàng dậm chân một cái hờn dỗi nói:

“Tức chết mà…! Cũng đều là tại tên khốn nạn đó, nếu như không phải lần đó mình gặp phải hắn truy đuổi thì Phụ Thân đã không ngăn cản mình ra ngoài chơi cho tới bây giờ, đúng vậy chính là tên khốn đó! Tên khốn kiếp tốt nhất là người đừng để cho ta bắt được nếu như ngươi rơi vào tay ta thì....hắc hắc!”

- ------------------------------------------------o0o------------------------------------------------------

Thái Sơ Tông…

Mạnh Thiên Uy sau khi nghe lời nói đầy ẩn ý của Lê Tín Dương thì khuôn mặt già nua khẽ biến sắc, lão có chút không hiểu nói:

“Lê Huynh…! Ân oán năm đó không phải là ta và huynh đã giải quyết ổn thõa rồi sao? Bây giờ ngươi vì cái gì lại bội ước đến đây gây khó dễ!”

“Mạnh Thiên Uy…! Ngươi còn dám nói đến hai chữ “Bội Ước” này sao...? Năm đó ngươi đã hứa với ta như thế nào? Ngươi còn nhớ khônggg..?” Lê Tín Dương nghe Mạnh Thiên Uy nhắc đến hai chữ bội ước liền giận dữ nói,

“Lê Huynh…! Lời hứa năm đó ta chưa từng quên, tiểu nữ đến nay vẫn còn chưa có xuất giá cho nên Lê Huynh ngươi đừng nghe lời tiểu nhân nói nhăn nói cuội mà làm tổn thương hòa khí giữa hai bên….” Mạnh Thiên Uy nghe Lê Tín Dương nói như vậy thì khẽ nhìn Mạnh Lệ Nương một cái rồi đáp,

Mạnh Lệ Nương thấy Phụ Thân nhìn mình thì thân thể cứng đờ, đôi mắt đẹp hồng lên tựa như muốn khóc đối với lời đối đáp của hai người nàng có hiểu đôi chút bởi vì tất cả mọi chuyện đều do nàng mà ra.

Năm đó, sau khi Mạnh Lệ Nương tức giận cầm Tiên Vũ Kiếm giết chết Lê Thủ Tín đã làm cho Thái Sơ Tông gặp phải sự trả thù tàn khốc của Lê Tín Dương. Ngày đó, Lê Tín Dương ôm thi thể của Lê Thủ Tín buồn bã rời đi không nói một lời, bảy ngày sau lão liền hạ chiến thư khiếu chiến cả Thái Sơ Tông.

Một mình lão đánh giết từ dưới chân núi Bàn Tọa Sơn lên tới Đại Điện Thái Sơ Tông nếu không phải năm đó Xà Lang Quân nghĩ đến chút tình tình cảm với chủ nhân đời trước của hắn mà ra tay hợp lực cùng Mạnh Thiên Uy chống lại Lê Tính Dương có lẽ Thái Sơ Tông đã không còn tồn tại đến hôm nay. / Quảng cáo Lúc đó hai bên giao chiến bảy ngày bảy đêm nhưng không có bên nào dành thắng lợi hoàn toàn bởi vì Lê Tín Dương quá mạnh mẽ, Lão hơn hẳn bọn người Mạnh Thiên Uy một cảnh giới nên lợi thế về quân số của Mạnh Thiên Uy nhanh chóng bị san bằng đến sau cùng ba người bọn họ sức cùng lực kiệt Lê Tín Dương đành nén giận bỏ đi.

Ngày hôm sau Mạnh Thiên Uy nhận được phong thư do Lê Tín Dương gửi đến, trong thư Lê Tín Dương đưa ra một lời đề nghị với Mạnh Thiên Uy nếu như Mạnh Thiên Uy đáp ứng thì hận thù trước đó sẽ xóa bỏ hắn sẽ không tìm Thái Sơ Tông gây phiền toái.

Và yêu cầu đó chính là Mạnh Lệ Nương mãi mãi không được xuất giá, mãi mãi không được tìm đạo lữ song tu chỉ cần Lê Gia của hắn còn một người sống sót thì nàng mãi mãi không được làm trái với ước định.

Chính vì thế sau khi Mạnh Lệ Nương mơ hồ phát sinh quan hệ cùng Vũ Tiểu Vũ đã không một chút suy nghĩ liền bão hắn quên đi tất cả và không được dây dưa với mình thế nhưng Vũ Tiểu Vũ không tim không phổi không chịu nghe lời lúc nào cũng cuồng nhiệt làm cho thâm tâm bị tổn thương của Mạnh Lệ Nương từ từ được chữa khỏi và nàng cũng bắt đầu dần dần chấp nhận hắn.

Tuy nhiên lời ước định năm đó vẫn mãi quấn thân nên Mạnh Lệ Nương không thể nào cùng hắn vui vẻ như một đôi thần tiên quyến lữ chỉ có thể gặp nhau trong lo sợ và hôm nay đều nàng lo sợ đã thành sợ thật, nàng không khỏi lo lắng liếc mắt nhìn sang Vũ Tiểu Vũ đang liệu thương phía bên kia.

Trong khi nàng lo lắng tột độ thì âm thanh phẩn nộ của Lê Tín Dương lại vọng đến:

“Hay cho một câu không xuất giá...! Ngươi đây là đang chơi chữ với ta sao Mạnh Thiên Uy hay là ngươi xem ta như một đưa trẻ mới lên ba….”

“Lê Huynh…! Ta vẫn luôn làm theo ước định đó huynh thử hỏi mọi người xem tiểu nữ nhà ta đã cùng nam nhân nào qua lại hay là bước qua đại môn của nhà nào hay chưa…?”

“Hừ..! Đều cùng một giuộc với nhau thì bao che nhau là chuyện bình thường! Tuy nhiên sự thật đúng như ngươi nói tiểu nữ nhà ngươi chưa từng xuất giá nhưng qua lại với nam nhân thì ta e là không phải thế, tiểu nam nhân của tiểu nữ ngươi không phải ở bên đó hay sao…?”

Lão vừa nói vừa phất tay cuốn Vũ Tiểu Vũ đang đã tọa ở phía bên kia bay về phía mình, Vũ Tiểu Vũ còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra đã bị bàn tay gầy guộc của lão bóp lấy cổ họng khiến cho hắn khó thở.

Hành động của Lê Tín Dương lúc này làm cho Mạnh Thiên Uy khá là tức giận bởi vì Lê Tín Dương lại ngang nhiên dám ra tay bắt đệ tử của lão ngay trước mặt lão, người ta nói không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật mà lão lại làm như thế là không thể nào chấp nhận được.

Tuy nhiên phần tức giận này lại rất nhanh được lão đè xuống, lão khẽ đưa mắt nhìn đưa con gái của mình một lần nữa rồi quay sang chất vấn Lê Tín Dương: “Lê Huynh…! Ngươi ăn có thể ăn bậy được chứ ngươi nói bậy như là không thể nào chấp nhận được..? Hắn chỉ là một đệ tử bình thường ở Vũ Sát Phong làm sao lại có liên quan đến tiểu nữ nhà ta..? Nếu có đi chăng nữa cũng chỉ là quan hệ giữa Chưởng phong và đệ tử mà thôi!”

“Ngươi đừng giả điên với ta nữa..! Hôm nay ta đến đây chính là lấy lại công đạo cho Nhi Tử đã khuất của mình cho nên ngươi đừng dong dài làm gì nữa, ta cho ngươi hai sự lựa chọn một là giao đứa con gái của ngươi ra hai là Thái Sơ Tông của ngươi sẽ bị xóa khỏi Huyền Chân đại lục này, ngươi chọn cái nào?”

“Lê Huynh…! Những gì ta nói đều là sự thật ngươi vì sao vẫn mãi không tin nếu như mục đích hôm nay của ngươi đến đây chính là diệt Thái Sơ Tông ta thì Mạnh Thiên Uy ta đây sẽ phụng bồi….” Mạnh Thiên Uy nghe Lê Tín Dương nói thế thì khuôn mặt liền trở nên băng lãnh nói,

Phàm là người thì ai mà chẳng có lửa giận, lúc này Lê Tín Dương cứ liên tục thúc ép dồn Mạnh Thiên Uy vào đường cùng nên ngươi vốn ôn hòa như Mạnh Thiên Uy cũng phải lửa bốc ngập trời.

“Tốt…Tốt…! Để ta xem Du Thủy Long Quyết của Mạnh Thiên Uy ngươi sau mấy chục năm có gì hơn Lê Gia Kiếm Quyết của ta hay không, tiếp chiêu…!” Lê Tín Dương nghe Mạnh Thiên Uy nói như vậy liền cười lớn nói đồng thời lão cũng thả Vũ Tiểu Vũ ra rồi rút kiếm lão về phía Mạnh Thiên Uy,

Mạnh Lệ Nương thấy Lê Tín Dương thả Vũ Tiểu Vũ ra thì thở phào nhẹ nhõm nếu như lúc nãy không phải gì thấy ánh mắt của phụ thân thì nàng đã bất chấp tất cả lao lên cứu Vũ Tiểu Vũ rồi thời điểm hắn rơi vào tay của lão già đó thì tất cả đối với nàng đã không còn quang trọng nữa rồi.

Lúc này, từ trong đám đệ tử đang được sắp xếp cho ly khai có hai gã nữ đệ tử giống nhau như đúc chạy đến quan tâm hỏi han Vũ Tiểu Vũ:

“Công tử..! Ngài không sao chứ…?”

Vũ Tiểu Vũ nhìn hai nàng quan tâm mình như thế thì trong cảm thấy rất ấm áp thế nhưng đây là thời kỳ phi thường nên hắn nhanh chóng áp chế phần tình cảm đang sôi sục đó xuống, nói:

“Ta không sao! Các ngươi như thế nào còn chưa rời đi, ở đây nguy hiểm lắm…!”

“Công tử, ngài con chưa rời đi làm sao bọn nô tì có thể rời đi chứ…!”

“Tú Thanh…! Không phải bình thường ngươi rất lý trí hay sao…? Đến khi gặp chuyện đầu óc lại mụ mị như vậy..? Ta biết hai ngươi là thật tâm lo lắng cho ta phần tình cảm này ta nhận nhưng các ngươi nghĩ ta yếu đuối như vậy sao…? Với tu vi hiện tại của ta nếu như không đánh lại ta vẫn có thể thoát thân chạy trốn được nếu như có các ngươi ở đây lại gặp phải chuyện gì ta có thể nở lòng nào bỏ rơi các ngươi chạy đi sao…?”

Hai ngươi Tú Thanh mới đầu thấy hắn nói như vậy liền biến sắc trong lòng thầm nghĩ “Hắn đây là không cần mình nữa sao..?” thế nhưng đến khi nghe hắn nói hết thì các nàng lại cảm thấy cảm động bởi vì hắn nói dong dài quanh quẩn nhưng mục đích cuối cùng vẫn là muốn các nàng được bình yên.

“Tốt…! Nếu công tử đã không sao thì bọn ta nghe lời công tử rời đi..! Nếu như sau này bình yên công tử nhớ đến Phạm Gia Gia Trang Phượng Vũ Thành đón bọn ta nhé…!”

“Được…! Nếu như các ngươi bằng lòng cùng ta ngao du ngoạn thủy thì ta sẽ đến đón các ngươi..!”

“Một lời đã định..!”

“Đúng một lời đã định..!”

Sau khi có lời hứa hẹn của Vũ Tiểu Vũ hai người Tú Thanh liền nhanh chóng rời đi cho đến lúc bọn họ nhập vào dòng người trốn chạy thì ánh mắt của hai người bọn họ vẫn không hề rời khỏi thân ảnh của Vũ Tiểu Vũ dù là một giây phút nào cũng không…