Một Giọt Cũng Không Được Sót - Nguỵ Thừa Trạch

Chương 96




Edit: Dĩm

Năm mới đến gần, có thể nghe thấy tiếng pháo hoa bên ngoài hàng đêm. Không biết từ thời điểm nào, mỗi năm Lâm Ấm đều ăn Tết một mình, rất muốn gọi điện với bố mẹ. Nhưng thời gian trôi qua đã lâu, cô đã quên mất số của họ.

Nằm trên giường nhìn qua cửa kính trong suốt, cô ảm đạm gật đầu, giống như trời sắp đổ tuyết.

Cô muốn đứng dậy, sợi xích trên chân leng keng, tên ngốc kia đã đi ra ngoài mua thức ăn, còn không quên nhốt cô lại, coi cô như có cánh tùy thời có thể bay đi mất.

Cô dường như đã quen với cuộc sống này, cũng không bao giờ có thể chạy trốn, cô cảm thấy mình giống như một con chó, dù có chạy cô cũng có thể bị hắn tóm lấy bất cứ lúc nào và bị đánh đập dã man, để tránh đau đớn, cô đành tạm thời khuất phục.

Đi ra ngoài chưa quá nửa giờ hắn đã trở về, thấy cô vẫn giữ nguyên tư thế như lúc ra ngoài, hắn dứt khoát bỏ đồ trong tay xuống, tiến lên ôm cô, hôn cô, xoa nắn nơi mềm mại nhất của cơ thể cô.

Cô yếu ớt mềm nhũn trong vòng tay hắn, tùy tiện để hắn dày vò, cũng chỉ là cỗ thân thể, cho hắn đấy.

Không hài lòng với sự không đáp lại của cô, bàn tay đang nắm ngực cô càng mạnh hơn, nói với cô: “Đợi chút nữa ăn cơm xong, tôi sẽ mang em ra ngoài.”

Cô vẫn vô cảm.

Chẳng qua chỉ là một nơi khác để thao cô thôi.

"Tết đến rồi, tất cả đồ ăn tôi đã mua đủ, hôm nay ra ngoài chơi, trở về rồi thao em, để hoa huyệt em mỗi ngày đều ăn đồ vật của tôi, có thích không?"

Nếu cô nói không, đã sớm bị hắn đạp một cước rồi.

Hít sâu một hơi, cô cũng lười mở mắt nói chuyện với hắn.

Tay hắn trực tiếp mò xuống phía dưới cơ thể cô, nhéo vào âm vật của cô mà xoa nắn mạnh mẽ.

"A! Đừng!" Cô vội vàng nắm lấy cánh tay hắn, nơi đó mẫn cảm dù có bao nhiêu lần, cô đều không chịu nổi.

“Bảo bối không để ý đến tôi, tôi rất khó chịu, phải làm sao đây, tôi đã cho em ăn nhiều như vậy rồi, nhưng giờ lại rất muốn thao em.”

Cô cắn răng im lặng.

Ngón tay thọc đi vào, thời điểm âm đế bị hắn xoa nắn đã sớm chảy nước, xấu hổ vì chính cô có phản ứng, chỉ có thể giải tỏa cảm giác xấu hổ này bằng những lời chửi mắng trong lòng.

“Tôi tiểu thêm vào trong, thế nào?”

Lâm Ấm kéo giật khóe miệng: “Em còn có chỗ phản bác sao?”

Ánh mắt hắn không thay đổi mà nhướng mày, nhéo nhéo đầu vú của cô xoay tròn.

"Có mà, sao lại không có? Bảo bối nói không thích tôi có thể nhịn, nếu em nói thích thì tôi sẽ lại tiểu thêm vào."

Cô đột nhiên bật cười, nhún nhún vai, nghĩ người này thật nực cười.

Hà Trạch Thành chăm chú nhìn cô, không để ý đến tiếng cười của cô, hắn không cảm thấy mình có bao nhiêu quá phận, thậm chí còn dịu dàng hơn rất nhiều.

Lâm Ấm ôm cổ hắn, hôn lên khóe miệng hắn: “Nào, tiểu vào đi.”

Lời nói của cô như muốn dụ dỗ hắn, đích xác là đang dụ dỗ hắn.


Hắn nhận được một câu trả lời khẳng định, thì lật người cô đẩy xuống đất, siết chặt eo cô để cô quỳ xuống. Hắn nhét những thứ nửa mềm nửa cứng của mình vào, ghé vào bên tai cô, nắm lấy đầu vú của cô.

"Bảo bối, em có muốn trải nghiệm đếm ngược không? Em sẽ rất thoải mái."

Cô không muốn: "Nhanh lên được không?"

Với những lời thúc giục, có cảm giác như đang thúc giục việc kiểm tra trước. giống nhau, không đáng kể.

Hà Trạch Thành lại nhét vào, trêu chọc đầu vú cô: "Em tự đếm ba đi, tôi liền sẽ tiểu vào. Bên dưới em ướt hết rồi. Tôi biết em muốn tôi thao, nhịn một chút, Tiểu Ấm."

"Bắt đầu đếm. ” Hắn bóp mạnh núm vú hồng hào ra lệnh cho cô.

Cô không muốn đếm, nhưng trong đầu cất lên một giọng thay cô đếm.

Đến âm thứ ba, chất lỏng ấm áp chảy vào, toàn thân gần như nổi lên một tầng da gà, hắn nói không sai chút nào, quả thực rất sảng khoái.

"Bảo bối, sờ bụng của em này, nó phồng lên rồi, tôi đang nghĩ khi nào thì chúng ta sẽ có con đây? Em thích con gái hay con trai?"

Cô không đáp, đối với hắn cũng không quan hệ, tại bên tai cô lải nhải liên miên, nhưng cô chỉ cảm thấy bụng càng ngày càng trướng, cảm giác khó chịu lại ập đến.

Hắn đi tiểu xong, lại đem nút mềm chặn nó lại, tháo xích trên chân cô ra, một tay bế cô, cầm theo cái túi thức ăn vừa vứt xuống sàn rồi bước vào bếp.

Hắn đặt cô trên mặt quầy lạnh băng: “Ngồi xuống đi, đừng để bị ngã, nếu không hẳn là sẽ rất đau?”

Lâm Ấm giống như đang nhìn một tên ngốc, có đau hay không chính hắn làm sao cảm nhận được? Cổ của hắn lúc bị đâm có đau hay không liền không đoán được rồi sao.

Đối diện với ánh mắt của cô, hắn chỉ mỉm cười, cắn ngực cô, một tay vuốt ve cái bụng phập phồng của cô, cắn cô khiến cô kêu thành tiếng.

Nghĩ đến một mánh khóe khác, ôm cô xuống vuốt ve đầu cô: "Em muốn ăn cái gì để tôi làm, tôi một bên làm, em giúp tôi liếm, dùng miệng của em để trao đổi bữa ăn của ngày hôm nay, thấy thế nào?"

Trong mắt của hắn vô cùng hưng phấn, Lâm Ấm lãnh đạm, mở miệng nói: "Nếu có bản lĩnh, thì để em chết đói luôn đi."