Edit: Dĩm
Hà Trạch Thành gấp gáp cởi bỏ quần áo của Lâm Ấm, dùng chân đá cửa, dùng sức xé quần áo của cô, cắn vào vết thương trên vai cô rồi liếm khắp nơi trên cơ thể cô.
Lâm Ấm bị hắn đè ở trên tường, quần áo trên người bị lột sạch, hắn giống như một con dã thú chỉ suy nghĩ bằng nửa thân dưới, hoàn toàn không để ý đến tâm tình của cô, cho dù có né tránh như thế nào, cũng không thoát khỏi hắn.
Bị hắn liếm đã quen, thậm chí bây giờ còn không cảm thấy buồn nôn nữa.
"Bảo bối, tôi nhớ em lắm, rất nhớ em! Em có biết tiểu Trạch Thành hằng đêm vắng bóng em đau thế nào không? Mẹ nó đáng lẽ nên chụp vài tấm hình của em lưu lại để an ủi tôi."
Cô không muốn, cô không muốn bị quay chụp, kinh tởm, thậm chí sẽ bị hắn uy hiếp.
Lâm Ấm vươn tay ôm lấy cổ hắn, thủ thỉ bên tai hắn.
"Em cũng nhớ gậy thịt của anh, mau tới thao em, phía dưới rất ngứa, muốn được anh cắm vào, Trạch Thành~"
Khiếp sợ cùng kích động kích thích sinh lý của hắn, lực đạo bàn tay càng ngày càng mạnh, giữ chặt mông của cô, ôm chặt lấy cô.
"Mẹ nó, tiểu yêu tinh! Thật dâm đãng, tôi biết em không chịu được nữa. Nửa tháng không được tôi thao, phía dưới chắc sắp ngứa rồi."
Hắn đưa tay sờ soạng âm đế của cô.
"A ~ cắm vào đi ..." Bấu lấy vai hắn, ngón tay đâm vào hoa huyệt ẩm ướt của cô, càng lúc càng sâu, khiến cô phải nhón mũi chân lên.
Hà Trạch Thành lại ấn vai cô xuống.
"A! Sâu quá, không được, đừng vào trong ..."
"Đừng giả bộ nữa, ngón tay còn chưa sâu bằng gật thịt đâu, nước chảy ra nhiều như vậy, sẽ không đau đâu, đúng là tiểu yêu tinh thích đi quyến rũ đàn ông.”
Hắn kích động cởi quần ra, ôm lấy bờ vai sưng đỏ của cô mà đâm vào, mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ.
"Sảng quá ... Trạch Thành, sâu quá! Lớn quá!" Cô ôm cổ hắn, hai bầu vú cọ vào lồng ngực rắn chắc của hắn.
"Bảo bối, em sắp kẹp chết tôi rồi. Em học được từ ai thế này? Dám lén lút học sau lưng tôi sao?"
Cô kẹp eo hắn thở không ra hơi, bị hắn đỉnh mạnh vào trong. Lộ ra cần cổ trắng nõn cùng xương quai xanh xinh đẹp, Hà Trạch Thành nâng mông cô đi tới bàn ăn, áp đảo cô trên đó, tốc độ ngày càng nhanh, suýt nữa làm sập cả bàn ăn.
"A! Chậm lại, chậm lại, nhanh quá! Em chịu không nổi ... cắm vào tử cung rồi! Trướng quá, xin anh, bụng trướng quá!"
Cô bất giác rên rỉ, hắn nắm chặt một bên vú cô hỏi: "Xin cái gì? Hả?"
Hơi thở mát lạnh phả vào ngực, hắn cúi đầu cắn núm vú của cô, đầu lưỡi đảo quanh.
Lâm Ấm rên rỉ kẹp chặt eo hắn hơn: "Làm ơn...... thao em, đem em thao chết! Bên này cũng muốn hút, ngứa lắm, mau hút đi a a."
Hắn hé miệng, lộ ra hai chiếc răng nanh: “Thao em chết thì về sau tôi phải làm sao bây giờ, bảo bối, cho dù em chết tôi cũng ngày ngày đem nó cắm vào cơ thể em.”
Hắn cúi đầu cắn đầu vú còn lại của cô.
"A ~ ưm, sắp ra rồi, nhanh lên, đâm chết em!"