Edit: Dĩm
Đối mặt với vấn đề của Lâm Ấm, Chu Linh chỉ có thể nói cho cô biết.
“Là bác biến thằng bé thành bộ dạng như bây giờ, cho nên thằng bé đối với cháu như vậy, cũng là bác sai, nhưng bác không thể làm gì được, thực xin lỗi.”
Lâm Ấm nhìn người phụ nữ này, trong mắt có chút áy náy, cô rất sợ hãi, tại sao lại sợ hãi, không phải là con trai của bà sao
"Nếu không cứu được tôi, cũng đừng nói lời xin lỗi. Nếu đây là điều bác muốn nói với cháu, thì không cần thiết."
Chu Linh cúi đầu, yếu ớt co quắp ngón tay lại. Nghe thấy được âm thanh truyền đến từ dưới lầu, trái tim thấp thỏm đập dữ dội, cơ thể bỗng nhiên run rẩy, bà cảnh giác nhìn lại.
Sau khi xác định không có ai, bà tiến lên một bước, đến bên cạnh giường nói với Lâm Ấm: “Bác biết cháu tên là gì, Lâm Ấm, đúng không?”
Lâm Ấm quay đầu đi, không thèm nhìn bà: “Mặc kệ bác biết từ đâu, hay là sai người điều tra? Nếu bác gọi cảnh sát ngay bây giờ, nói không chừng có thể cứu cháu."
Lâm Ấm nghe thấy tiếng thở gấp căng thẳng phía sau, giống như người phụ nữ này rất sợ gọi cảnh sát?
Lâm Ấm tự giễu cười một tiếng, quay đầu lại nhìn thấy Chu Linh đang cắn móng tay cái: "Quả nhiên là mẹ nào con nấy. Giáo dục không tồi, đều là cùng một dạng."
"Xin lỗi..." Chu Linh không biết nói cái gì ngoài hai từ xin lỗi, bà vén mái tóc ngắn nói: "Bác không thể gọi cảnh sát, thực xin lỗi, bác thực sự không thể gọi cảnh sát, thằng bé không thể ngồi tù. Bác, bác,… sẽ liên lụy đến bác, thực xin lỗi!”
Nghe giọng nói đứt quãng của Chu Linh, Lâm Ấm bật cười, khuôn mặt vốn sưng đỏ lúc này lại kèm theo đau đớn, tiếng cười nhẹ trầm thấp vang vọng trong phòng.
"Trời ạ, nghe này, đang nói cái gì vậy, bác không phải là mẹ của hắn sao? Sao lại sợ liên lụy? Hắn là được bác nhặt về sao? Không phải là hoài thai mười tháng sinh ra sao?"
"Không, cháu đừng kích động, bác không thể ... "
"Chẳng lẽ tôi mới là người có tội sao! Bà sợ liên lụy đến bà, vậy còn tôi thì sao!" Lâm Ấm đau lòng hét lên một tiếng, hai mắt đỏ bừng một hồi, thở dồn dập.
Lâm Ấm nhìn người phụ nữ có khuôn mặt dữ tợn trước mặt, đôi mắt dần trở nên ươn ướt.
"Tôi cũng là con người mà. Nếu nói xin lỗi, hiện tại gọi cảnh sát lại không cho tôi gọi? Bà còn mở miệng nói là mẹ của hắn sao, bà sinh ra hắn làm gì! Để hắn tiếp tục phạm tội như này sao?"
"Vậy thì xin chúc mừng bà, bà đã đạt được mục đích rồi, hiện tại hắn di chuyển tầm ngắm lên người tôi, bà vừa lòng chưa? Con trai của bà mà, chứ không phải con trai tôi?"
Lâm Ấm cười chảy cả nước mắt, tay dùng lực giật mạnh sợi dây xích khóa ở cổ tay, dù có giãy giụa thế nào dây xích trên cổ tay cũng không có dấu hiệu thoát ly, tất cả đều thu vào tầm mắt của bà, bà chỉ thờ ơ, chỉ sợ, sợ rằng sẽ liên lụy đến bà!
Rốt cuộc, Chu Linh lùi lại một bước, nhìn thấy nước mắt cô chảy dài, sắc trời tối sầm lại, ánh đèn xám trong phòng gần như không nhìn rõ mặt cô.
“Xin lỗi… Tôi đi trước, bảo trọng.” Bà xoay người, giày cao gót nện trên sàn nhà lạnh băng, nóng lòng muốn rời đi.
Sự im lặng trong phòng lại khôi phục, Lâm Ấm nhìn cánh cửa đóng chặt mà cười hoài nghi, thân thể phát run, dần dần nghẹn ngào.
“Mẹ nó!” Cô mắng một tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn hoàng hôn từng chút một chìm xuống, một trận kích động vừa rồi, dần dần biến mất.
Trần Cầm dùng sức nắm lấy còng tay, cuối cùng cột chặt hắn vào chân bàn, tác dụng của thuốc cuối cùng cũng bắt đầu thấm, hắn dựa vào trên bàn gục đầu xuống, trầm mặc, hai mắt bị tóc mái rũ xuống che mất.
Bà chống ghế đứng dậy, giày cao gót không chống đỡ nổi thân thể ngã phịch xuống ghế.
Cả người đầy mồ hôi lạnh, mắt nhắm nghiền, môi tái nhợt.
“Thật tàn nhẫn.” Suýt chút nữa hắn đem xương cốt bà bẻ vỡ vụn rồi.
Người trên lầu bước xuống, giữ chặt tay vịn, cảnh giác nhìn người trên mặt đất.
"Yên tâm, tôi đã cho uống thuốc rồi. Tôi ép cậu ấy hai viên. Tạm thời sẽ không có chuyện gì."
Chu Linh thở phào nhẹ nhõm, rồi từ từ bước xuống cầu thang, đi tới trước mặt hắn, khoảng cách chừng mực.
"Trạch Thành, lúc ở bệnh viện mẹ đã nói với con rồi, mẹ cũng đã tra thân thế cô bé kia, cũng đã nói cho con. Con... đối với cô bé ấy là thật lòng sao."
Hà Trạch Thành ngẩng đầu mở to mắt, mắt đen dán chặt vào khuôn mặt của bà.
Cơn giận trong lòng chưa được dập tắt, nhưng cũng không còn có ý niệm gϊếŧ chết bà.
Một tay hắn chạm vào mẫu vật con thỏ bên cạnh rồi ném mạnh về phía bà, vừa lúc rơi xuống chân bà, hoàn toàn không có bị vỡ.
"Bà thật rẻ mạt, người như bà sao không chết đi? Đừng để tôi tìm được cơ hội, tôi tuyệt đối sẽ gϊếŧ chất bà." Hắn yếu ớt ngẩng đầu dựa vào cạnh bàn sau lưng.
Chu Linh cúi đầu: “Mẹ biết.”
Bà nhặt mẫu vật trên mặt đất lên, ký ức dần dần hiện ra, đây là thứ do bà tự tay gϊếŧ chết, không ngờ thằng bé còn lưu giữ đến bây giờ.
Bà nhìn một hồi lâu, rồi chậm rãi đặt nó trở lại trên mặt đất, gật đầu với Trần Cầm: "Tôi đi đây, số tiền này sẽ chuyển vào thẻ của bà đúng thời hạn."
Trần Cầm giật giật khóe miệng: "Thêm 10 vạn.”