Edit: Dĩm
Hắn phản ứng cực nhanh tránh sang một bên, dao đập vào cửa sắt rơi thẳng xuống đất, một mảng tóc đen chậm rãi bay trên không trung.
Thiếu chút nữa đầu hắn thủng một lỗ rồi.
Đôi mắt sáng lạnh nhìn bên ngoài cửa sổ, tia phản chiếu đã biến mất, kính viễn vọng, hắn đã đúng.
Đã sớm mai phục từ lâu, sao lại biết hắn tới nơi này, rốt cuộc là ai?
Hắn quay người mở cửa, chạy thật nhanh ra ngoài, thấy bên ngoài cửa sổ nhà kho chỉ có vài cây đại thụ thôi, chỗ này là địa điểm tuyệt vời để hút thuốc, trên đất đầy tàn thuốc với dấu vết bị dẫm đến cỏ cũng không mọc lên nổi.
Hắn đi về hướng sân vận động, thời điểm đi ngang qua đây cũng không thấy ai, điều này chứng tỏ rằng người chắc chắn vẫn còn ở đây.
Nhanh chóng tiến về phía trước, hắn muốn xem kẻ tấn công là ai, chắc chắn không phải là Lâm Ấm, cô không có lá gan này, vậy cũng chứng tỏ cô có lá gan nói chuyện với người lạ, sẽ nói với ai chuyện này.
Bước chân ngày càng gần, khi đi được nửa mét, hắn dừng lại, chờ đợi người nọ tự mình đi ra.
Sau nửa phút, không có động tĩnh gì.
Hắn nhướng mày kỳ lạ, cuối cùng nhấc chân bước đi, nhanh chóng quay người sang một bên.
Ngõ hẹp vắng tanh, không một bóng người, trong cùng là vách tường, chạy ra ngoài cũng không được.
Người đâu!
Vừa kịp phản ứng, hắn còn chưa quay đầu lại, phía sau cổ đã có vật sắc lạnh cắm vào, thậm chí còn nghe thấy âm thanh sáp nhập, xuyên thấu da thịt.
Hà Trạch Thành nhanh chóng quay người lại, chưa kịp nhìn rõ bóng người đã thấy trước mắt toàn bụi trắng, nhắm mắt theo bản năng, bụng bị ai đó đá một phát, hắn lùi lại hai bước không chuẩn bị trước.
Có tiếng bước chân, khi mở mắt ra lần nữa thì đã biến mất.
Đầu óc vẫn trở nên choáng váng, đưa tay ra, run rẩy chạm vào con dao găm đằng sau, đang cắm thẳng vào gáy.
Hơi thở của hắn dần trở nên nặng nề hơn, vuốt ve vị trí bị cắm vào, chất lỏng từ lòng bàn tay chảy ra.
Nó không sâu, chỉ lệch xuống dưới nữa là toi.
Não hắn dần dần thiếu dưỡng khí, máu chảy quá nhiều, cảnh vật trước mắt trở nên mờ ảo.
Lấy một tia lí trí cuối cùng, hắn lấy điện thoại ra, tay run run, không cầm máy được nữa.
Sức lực cạn kiệt, vật trong tay rơi xuống đất, hắn quỳ thẳng tắp xuống, ánh mắt nheo lại đầy tơ máu, ngã xuống đất.
——
Từ phòng tắm đi ra, cô kéo chặt khăn tắm, tóc đen dính vào nhau, giọt nước không ngừng rơi xuống.
Đi chân trần ra ngoài, nước rơi vãi khắp sàn.
Trời không lạnh lắm nhưng cũng không khỏi rùng mình.
“Tiểu Ương, bộ đồ ngủ mà cậu chuẩn bị cho tớ đâu rồi?” Cô bước vào phòng ngủ.
Người ngồi cạnh giường bật dậy, ngẫu nhiên nhét điện thoại vào túi sau quần, nhìn thấy khuôn mặt hồng hào của cô vừa mới từ nhà tắm đi ra, liền cười tủm tỉm.
“Không mặc đồ ngủ cũng rất đẹp.” Cô ấy bước tới, vén mái tóc ẩm còn vương mùi thơm trên cơ thể.
“Đừng đùa, đồ ngủ đâu.”
Lâm Ấm đẩy cô ấy ra, nhưng lại bị cổ tay của cô ấy nắm chặt, có thể trực tiếp nắm lấy lòng bàn tay nhỏ bé của cô.
Khi nhìn lên, Lâm Ấm thấy đôi mắt phượng dài hẹp mang nụ cười không rõ, chỉ có một bên tóc xõa xuống, giống như một tên thiếu gia ăn chơi trác táng bất cần đời.
Cô cũng không sợ cái nhìn này, trong mắt cô ấy không có du͙ƈ vọиɠ, chủ yếu chỉ là đùa giỡn.
“Làm sao vậy.” Lâm Ấm cười khẽ: “Đồ ngủ, tớ rất cần, lát nữa sẽ bị cảm mất.”
Mao Ương nhún vai: “Không sao, tớ có rất nhiều thuốc cảm.”