Một Giọt Cũng Không Được Sót - Nguỵ Thừa Trạch

Chương 70




Edit: Dĩm

Tào Ninh Phong bây giờ chỉ muốn tìm hiểu một chuyện.

“Mối quan hệ của cậu với Hà Trạch Thành là gì!”

Câu hỏi của hắn thành công khiến cô hoảng loạn. Hiện tại trả lời thế nào cũng không tốt. Mao Ương vẫn ở bên cạnh cô, bạn trai sao, nhưng cô không cách nào thốt ra được hai chữ bạn trai ấy.

Tào Ninh Phong nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của Lâm Ấm, lo lắng hỏi: “Hắn có phải ...”

“Này!” Mao Ương nhướng mày, một nửa cạo trọc đầu càng làm cô thêm hung tợn: “Không thấy cậu ấy không để ý đên cậu sao, cút. ”

Người bên cạnh nói đỡ cho, Lâm Ấm không nhịn được tiến đến bên cạnh cô, cắn chặt môi chịu đựng cơn đau phát ra phía dưới thân.

Nhưng theo cách nhìn của Tào Ninh Phong, Lâm Ấm đang sợ hãi, vô cùng sợ hãi, giống như bị ai đó ép buộc, hơn nữa càng chắc chắn rằng Hà Trạch Thành đã bạo hành cô.

“Lâm Ấm…”

“Người ta đã bảo cút rồi, nghe không hiểu sao?” Viên kẹo trong tay ném mạnh xuống đất vỡ tan, đấm mạnh vào mặt Tào Ninh Phong.

Tiếng gầm nhẹ khiến không khí trở nên lắng xuống, mọi ánh mắt dường như đang nhìn thẳng về chỗ này.

Lâm Ấm cố nén duy trì sự trấn định của mình, giả bộ bình tĩnh như một người bình thường.

Tào Ninh Phong che trán, trước khi lên tiếng, một bàn tay to đột nhiên đặt ở trên vai của hắn.

Hắn ta nhìn sang một bên, nhìn thấy chiếc răng nanh hé mở của Hà Trạch Thành, đơn thuần lại vô hại cười: “Đi, ra ngoài nói chuyện.”

Hà Trạch Thành nhìn Lâm Ấm đầy ẩn ý,

như đang xem một trò đùa.

Lâm Âm rốt cuộc không nhịn được nữa, túm lấy quần áo của Mao Ương, khẩn cầu nhìn cô ấy mà cầu xin.

Hà Trạch Thành nắm lấy quần áo trên vai Tào Ninh Phong, nụ cười trên mặt không lộ ra chút sơ hở, Tào Ninh Phong quay đầu nhìn hắn.

"Cậu muốn làm gì? Đang chột dạ sao?"

Hắn vẫn cười đáp ứng, sải bước đi tới cửa sau của tòa dạy học, nặng nề đóng cửa lại rồi mới buông tha cho hắn ta.

"Chột dạ? Tôi chột dạ cái gì." Hà Trạch Thành cười rạng rỡ, hoàn toàn không nhìn ra được cái gì khả nghi.

Tào Ninh Phong lại không nghĩ như vậy: "Lần trước tôi nhìn rõ mọi chuyện, cậu tuyệt đối ngược đãi cô ấy đúng không! Cậu nói thật đi!"

Hắn ta vô cùng kinh sợ, lại dám đi bạo hành một cô gái, đây không phải là hành động của một con người, vô nhân tính!

Nụ cười tỏa nắng ấm áp từ từ bình tĩnh lại, trên khuôn mặt khôi phục lại biểu tình, cảnh cáo Tào Ninh Phong.

"Chuyện của tao, không đến phiên mày can thiệp, Tào Ninh Phong, tốt hơn hết màynên giả vờ không biết gì cả."

"Cậu dựa vào cái gì mà ra lệnh cho tôi! Cậu chính là đang chột dạ!" Tào Ninh Phong hét lên, đối diện với hắn ta vẫn là khuôn mặt vô cảm, chỉ cảm thấy chẳng có gì có thể uy hiếp được hắn.

Hà Trạch Thành nhún vai không quan tâm: "Vậy thì chuyện mày đánh thuốc mê cưỡng hiếp kêu là Viên Thanh nhỉ, cũng phỏng chừng giấu không được."

Vẻ mặt Tào Ninh Phong lập tức thay đổi như đóng phim kinh dị, môi hắn ta khẽ run lên cũng đủ để chứng minh điều Hà Trạch Thành nói là sự thật.

Hà Trạch Thành sờ cằm, lại nhe chiếc răng nanh ra cười.

"Tao chột dạ, mày thật sự nghĩ tao không đối phó được mày? Trong tay tao có rất nhiều nhược điểm của bọn mày, mày cho rằng tao sẽ dễ dàng bại lộ ở trước mặt mày sao?"


Tào Ninh Phong hít sâu một hơi, chân của hắn ta run lên, ác quỷ, thực sự hắn ta chọc phải một tên đại ác ma.



“Làm sao vậy?” Mao Ương thấy vẻ mặt của Lâm Ấm không đúng, liền cúi đầu hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao? Cậu sợ sao.”

Giọng nói của Lâm Ấm rất nhẹ, hơi thở phả vào mặt, cô ngả người ra sau và lắc đầu: “Tớ không sao, nhưng bụng tớ hơi khó chịu.”

Cô không thể nói.

"Đau dạ dày à? Tớ có mang theo thuốc dạ dày ..."

"Không!" Cắt lời cô ấy, nở một nụ cười gượng gạo: "Tớ muốn đi vệ sinh."

Khi đến trường, Hà Trạch Thành ép cô rót đầy vào bên trong, để cô đi tìm hắn cầu xin.

Mao Ương nhìn cô chằm chằm, nhếch mép cười: “Đi ngay, buổi họp lớp sẽ bắt đầu sớm.”

“Ừm…” Cô phải nhanh chóng đi tìm Hà Trạch Thành, cô thực sự rất khó chịu.

Cô vội vàng chạy ra, nhìn thấy người ở cuối hành lang, hành lang trống trải cũng tiếp thêm dũng khí cho cô, nhìn hắn cười với chính mình, hắn đã biết cô định làm gì rồi.

Hà Trạch Thành dừng lại, đứng đó, đút tay vào túi, đợi cô tự mình đi qua.

Cô không nhịn được nữa, chỉ có thể cắn răng bước nhanh tới, nắm lấy cánh tay hắn, ngẩng đầu cầu xin:“Trạch Thành, em muốn đi vệ sinh.”

Đương nhiên hắn biết cô muốn đi vệ sinh,cứ như vậy đứng nhìn bộ dáng nghẹn của cô cũng khá thú vị.

Một bàn tay áp lên bụng cô, Lâm Ấm cúi người nắm chặt cánh tay hắn hơn.

“Xin… xin anh.” Cô sắp khóc.

Hắn cúi đầu hỏi: “Vậy em có cho tôi thao không?”

Cô gật đầu lia lịa:“ Có, có, xin anh,cho em đi vệ sinh.”

Cô biết mục đích của hắn, rất đơn giản không phải sao, chỉ khác là đổi chỗ khác để thao mà thôi.