Edit: Dĩm
Ngồi vào bàn ăn, hai tay bưng tô mì lên, đó là một loại mì đơn giản với hành lá với dầu mè, Hà Trạch Thành ngồi trước mặt cô nói:“Đây là tô mì đầu tiên tôi làm.”
Ồ, là để cô thử độc sao?
Người đối diện còn không cho cô kịp suy nghĩ, cũng không đưa đũa, đứng dậy đi đến bên cạnh cô.
Quả nhiên, dễ dàng nhấc cô ngồi lên đùi anh, nói với giọng lạnh lùng bên tai cô: "Tôi đút cho em ăn."
"Em có thể tự ăn."
"Không, để tôi đút cho em. "
" Không cần. "
"Em không có quyền từ chối. " Hắn dùng tay xoa nắn một bên ngực cô, tác dụng của prolactin đã hết, hắn chạm vào nó, cô chỉ thấy đau.
*prolactin: Thuốc kích sữa
"Đau quá ..." Cô vươn tay giữu chặt lấy tay hắn, nhưng hoàn toàn không hề nhúc nhích.
Hắn vùi đầu vào cổ cô, hôn liếm, khiến cô ngứa ngáy lại đau đớn.
"Em biết không, em làm tôi lúc nào cũng muốn thao em, em là liều thuốc giải độc của tôi, hơn nữa những viên thuốc kia cũng không thể khống chế được tôi, chính em đã đem công dụng của nó hủy hoại, giờ phát này tôi chỉ muốn chết ở trên người em.".
“Anh tránh ra…” Cô ngẩng đầu rên rỉ yếu ớt: “Đi ra!”
Không còn sức lực để lay động hắn, người đàn ông hôn lên cổ, vai, cánh tay cô, áo phông ngắn ngủn bị hắn kéo lên, nhăn nhúm không ra hình dạng gì, cuối cùng biến thành một cái giẻ lau trong tay hắn.
Nhìn thấy chiêc áo rách tả tơi, hắn chợt nhớ ra vẫn còn việc phải làm, cầm đũa gắp mì, đưa đến bên miệng cô.
“Ăn.”
Lâm Ấm nuốt nước miếng, há miệng cắn một cái.
Cũng không phải khó ăn, nó ngon hơn nhiều so với cháo trước đó, không biết hắn đã cho gia vị hỗn hợp gì vào, nhưng lại rất ngon, nói chung là cô đói sắp điên rồi.
“Ăn ngon không?” Người phía sau hỏi cô.
Cô không nói mà nhìn chằm chằm vào tô mì.
Hai tay hắn chậm rãi đưa lên, nắm lấy một bên vú của cô, lại hỏi: “Ăn ngon không?”
“A… đau quá.” Sau khi tỉnh táo lại, cô vội vàng nói: “Ngon, rất ngon. Đừng véo nữa. ”
Hắn đã có câu trả lời thỏa đáng, mới gắp mì đưa lên miệng cô lần nữa, tay không hề rời khỏi ngực cô.
Đút cho cô ăn từng miếng từng miếng, nghe thấy âm thanh cô nuốt xuống, vô cùng mãn nguyện.
Đáy bát cạn dần, hắn đặt đũa xuống xoa đầu vú cô: “Có muốn ăn nữa không?”
“Không… không ăn nữa.” Chỉ với một bát cô đã ăn no rồi, không dám nhúc nhích, vật khổng lồ dưới thân kia đang cọ vào mông cô.
Hà Trạch Thành cười khẽ: "Thế thì đến lượt đồ của tôi cho em ăn. Phải thay đổi bữa, để bổ sung một số chất dinh dưỡng."
Lâm Ấm không hiểu ý hắn, cho rằng hắn lại thao cô, kết quả không nghĩ tới chỉ là đi vào phòng bếp lấy một bát mỳ ra, lại bế cô ngồi trên đùi, cởi khóa quần.