Edit: Dĩm
Trần Cầm mở hộp y tế, lấy kim và chỉ y tế trong đó ra, lấy mẫu vật, lật tay, gỡ băng gạc và kim chỉ nhuộm đỏ trên đó.
Sau khi sát trùng xong, bắt đầu khâu vết thương.
Vẻ mặt của Hà Trạch Thành vẫn như cũ, nhưng thoáng sái đã xử lí xong vết thương, Trần Cầm nói với hắn: "Uống thuốc đi đừng va chạm mạnh. Tôi biết cậu không cảm giác được đau đớn, nhưng nếu máu chảy quá nhiều cậu cũng sẽ chết."
"Chảy máu có thể gây chết người. Đây là đạo lí từ nhỏ mà tôi đã dạy cho cậu. Cũng là muốn nhắc nhở cậu nếu phát hiện trên người có vết máu, nhất định phải chú ý."
"Nhưng chảy máu không phải là do chúng ta muốn. Ai lại hy vọng cơ thể của mình sẽ chảy máu đâu? Đừng đem việc chảy máu là do đối phương tự nguyện tự sát, cô bé kia chảy nhiều máu là do cậu quan hệ tìиɦ ɖu͙ƈ quá mức, hiểu không?"
Hà Trạch Thành cố chấp không nói.
Trần Cầm biết hắn đã nghe lời.
Giáo dục Hà Trạch Thành về máu, tại sao lại chảy máu là một điểm mù đối với hắn, bởi vì hắn không có cảm giác, hội chứng vô cảm bẩm sinh* khiến hắn không biết đau, cũng không hiểu cái nhìn của hắn đối với sự vật như thế nào.
*Hội chứng vô cảm bẩm sinh: Một chứng bệnh rối loạn di truyền hiếm gặp khiến cho một người không còn cảm giác với sự đau đớn thân thể
Hắn chỉ nghĩ chảy máu là chết, hắn quá cố chấp.
Băng bó xong mọi thứ, bác sĩ Trần nhìn phòng bếp cách đó không xa, thật bừa bộn, lần trước đến đây còn rất gọn gàng sạch sẽ, ngoại trừ yến mạch bên ngoài, hẳn là làm cho cô bé kia. Cái túi đậu đỏ còn hơn phân nửa giống như bà mua cho hai năm trước.
“Không biết nấu ăn sao?”
Hà Trạch Thành nhìn bà, môi mỏng nhẹ thở: “Dạy tôi.”
Trần Cầm cười thầm, bà đã dạy hắn tất cả mọi thứ, cách giả vờ, cách cười, cách giao tiếp với ai đó, đúng vậy. Bà là thầy của hắn, cũng là người nhà của hắn.
“Được, nhưng cậu phải hứa với tôi, phải uống thuốc.”
Hắn đành chấp nhận.
——
Khi rời đi, Hà Trạch Thành đã hỏi bà.
“Bà sẽ nói cho cô ấy biết chuyện hôm nay sao?”
Trần Cầm nhìn lại hắn:“Nếu cậu không muốn tôi nói, tôi sẽ không nói.”
“Không muốn.” Hắn ngẩng đầu, không cảm xúc.
“Ừ, tôi sẽ không nói.” Nhìn thuốc trên mặt đất, lại nhắc nhở: “Nhớ uống thuốc, nếu không sẽ biết hậu quả.”
Dứt lời, bà cầm hộp y tế rời đi.
Bà không dám nán lại nhìn hắn uống thuốc, điều này chỉ khiến hắn càng thêm chán ghét, đây là bệnh của hắn, phải tự mình chữa khỏi.
Sau khi đóng cửa lại, phòng khách lại trở về yên tĩnh, chỉ còn lại hắn đứng ở phòng khách, quay đầu nhìn hộp thuốc trên mặt đất.
Hắn cúi người, thản nhiên nhặt một hộp thuốc lên rồi rút hết những viên thuốc màu trắng trong đó ra, mỗi vỉ chỉ có sáu viên, nhưng lượng dùng mỗi lần là một nửa.
Cầm nó trong lòng bàn tay, chỉ chần chừ một giây, sau đó đổ hết vào miệng, nhai rồi nuốt xuống.
Không có cách nào để tiêu trừ vị đắng của thuốc, dường như đây là đau đớn.
Cô không thể chết, tuyệt đối không thể chết!