Một Giọt Cũng Không Được Sót - Nguỵ Thừa Trạch

Chương 53




Edit: Dĩm

Hắn chạy nước rút hơn chục lần, bốn ngày nay không được phát tiết, lần này còn nhanh hơn trước, hắn muốn đem toàn bộ hạt giống của mình chôn hết vào trong cơ thể cô!

“A!” Lâm Ấm nắm lấy cánh tay rắn chắc của hắn hét lên, cô cũng bị bắn đến cao trào, nắm lấy cánh tay hắn yếu ớt rên rỉ.

“Không, a… quá nhiều, căng quá, nô lệ bị tinh dịch bắn đầy sắp nổ tung rồi!” Cô cảm giác được tinh dịch đặc sệt phun vào trong cơ thể, không có ý định dừng lại.

Quá nhiều, thật sự quá nhiều, cô sắp bị căng đến chết!

Hà Trạch Thành nhìn chằm chằm vào chiếc bụng đang dần phồng lên của cô, nở nụ cười vui thích.

Giống như mang thai, nếu là mang thai thì tốt biết mấy? Mang thai con của hắn càng sớm càng tốt!

Ước chừng khoảng hai phút, tinh dịch mới ngừng bắn.

Nhưng vẫn chưa đủ, còn lâu mới đủ! Hắn ước gì mỗi giây mỗi phút đều chôn trong cơ thể cô!

Nhìn thấy bát cháo bên cạnh, ý nghĩ xấu xa của hắn lại nảy lên.

Hắn bế cô nằm ngửa , tránh cánh tay đang truyền dịch, phòng ngừa làm cô bị thương mà để cô ngồi trên đùi, đưa lưng về phía chính mình.

Bị buộc ngồi xuống côn thịt càng thêm thâm nhập vào sâu hơn, thậm chí còn chạm vào miệng tử cung, cô ngẩng đầu hét lên nhưng bất ngờ hắn đưa một thìa cháo trước mặt.

“Ăn đi!” Hắn ở phía sau ra lệnh cho cô.

Lâm Ấm há to miệng, Hà Trạch Thành đút thìa cháo vào, dưới thân dùng sức đưa đẩy, cô vội vàng há miệng nuốt xuống, sau đó nắm lấy cánh tay hắn lắc đầu.

"Không thoải mái ... Bụng khó chịu quá, chủ nhân, đừng dùng tư thế này ..."

"Câm miệng! Tôi dùng tư thế gì đến lượt phiên em nói? Em có tư cách gì mở miệng, ăn cho tôi! ”

Nước mắt kìm chế không rơi ra, đôi tay yếu ớt không có chỗ dựa, chỉ có bàn tay đang truyền dịch bị hắn giữ chặt, cô tuyệt vọng dựa vào hắn để đảm bảo mình sẽ không ngã.

Thật khó chịu ... bụng căng lên, như muốn nổ tung.

Hắn mạnh mẽ nhét cháo vào miệng cô từng chút một, khi cô sắp nuốt xuống, hắn bắt đầu đẩy phía dưới thân một cách mãnh liệt.

“Đồ dâm đãng, ăn cơm cũng phải muốn tôi thao mới có thể ăn à, lẳng lơ, hừm?”

“Ha, nô lệ là… Chủ nhân thao ta, muốn cắm vào thật sâu, thật khó chịu! ”Cô quay đầu lại, muốn nhìn hắn, nhưng bị hắn nhéo cằm, ép đầu áp sát vào bát cháo đậu đỏ.

“Ăn hết cho tôi, ăn hết đi!”

Lâm Ấm ghé sát bên cạnh bát, nhắm mắt vắt nước mắt, há miệng từng ngụm nuốt hết bát cháo đậu đỏ.

Nghe thấy âm thanh húp sột soạt, Hà Trạch Thành nở nụ cười hài lòng.

Cô sẽ không chết, cô không thể chết được.

Mới uống được 1/4 bát cháo thì cô không uống được nữa.

Hà Trạch Thành bưng cháo lên, kề vào miệng cô, dưới thân đẩy mạnh: “Ăn hết, nếu không anh trực tiếp mở miệng rót vào đi!”

Lâm Ấm bị đỉnh muốn kêu ra tiếng, há to miệng cố gắng nuốt hết chỗ cháo còn lại.

Hắn hoàn toàn không cần uy, không cho cô thời gian để nuốt, giống như dội nước, cô chỉ có thể tuyệt vọng nuốt xuống, mặc kệ cơn đau trong bụng, chỉ cảm thấy hắn không ngừng ấn côn thịt đưa đẩy bên dưới.

Húp vài ngụm cuối cùng cô cũng ăn hết bát cháo, thấy hắn ném cái hộp rỗng xuống, còn đi lấy bát khác, cô lắc đầu nguầy nguậy.

"Không ăn được nữa, chủ nhân ... không ăn nổi nữa! Nô lệ không ăn được nữa, thật sự không ăn được nữa." Cô quay đầu lại cầu xin, nhưng hắn dường như không để ý đến lời cầu xin của cô.

"Chủ nhân, thật sự không ăn nổi nữa. Nô lệ không ăn được nữa. Mau thao nô lệ. Nô lệ ngứa quá muốn được chủ nhân thao!" Cô kẹp chặt hạ thể, muốn khơi mào dục vọng của hắn.

Tay Hà Trạch Thành cứng đờ, quay đầu nhìn cô: “Không ăn được nữa sao?”

Lâm Ấm vội vàng gật đầu, chỉ nghe hắn nói: “Vậy thì ăn thứ khác, bổ dưỡng hơn thứ này.”

Từ trong túi hắn lấy ra một cái nút lọ, chặn dưới thân cô, cô biết hắn muốn làm gì.

Quả nhiên, hắn quỳ gối trên giường, nắm cổ, bắt cô quỳ xuống, chui xuống dưới thân hắn.

“Liếm.”

Chỉ cần một mệnh lệnh, cô lập tức mở miệng liếm gậy thịt khổng lồ này.

Côn thịt vừa mới từ tiểu huyệt rút ra còn mang theo tinh dịch ấm áp cùng dâm thủy của cô đều tràn ra trong miệng.

Tiếng nuốt nước bọt vang lên, Hà Trạch Thành hít một hơi thật sâu, thoải mái đẩy về phía trước: “Há miệng ra, nhét hết vào đi!”

Không thể nhét vào được… cái đấy của hắn quá lớn, quá lớn, căn bản không nhét vào được.

Hắn không cho cô cơ hội để co người lại, nắm lấy tóc cô giật mạnh ấn côn thịt vào sâu cổ họng cô.

Tưởng chừng muốn nôn khan lại bị hắn chặn lại hoàn toàn, tiếng thở dài thoải mái, hắn lại có ý muốn xuất tinh.

Dâm đãng, quả thực câu dẫn người, muốn đem tinh dịch của hắn hút hết toàn bộ!

Dĩm: Các bạn ơi, mk vui quá, truyện được hơn 600 lượt vote rồi, lượt đánh giá cũng trên 7, hehe, cảm ơn các bạn rất nhiều ꒰⑅ᵕ༚ᵕ꒱˖♡