Một Giọt Cũng Không Được Sót - Nguỵ Thừa Trạch

Chương 38




Edit: Dĩm

Thoải mái.

Trong đầu hắn chỉ có từ này, hắn thở dài một cách thoải mái.

Hắn muốn thao cô! Tất cả những gì của cô đều là của hắn!

Cúc huyệt bị xé rách khiến cô mất hết lý trí để suy nghĩ, chỉ còn lại đau đớn cùng dục vọng áp chế.

"A… đau quá!" Cô bật khóc thành tiếng, nhưng cô không thể khơi dậy được chút lý trí nào của hắn.

Hắn như phát điên, hòa cùng dòng máu, xỏ xuyên khắp người cô, thao lộng cô, ra vào tới lui, nhìn chằm chằm vào vũng máu, điên cuồng, mất trí.

Lâm Ấm quỳ rạp trên mặt đất, không còn sức để nói nữa, cô hét lên đầy tuyệt vọng, nhưng đổi lấy sự va chạm mãnh liệt ngày càng đau đớn.

Đau quá, thật sự rất đau.

Cô đau đến mức không nói được lời nào, chỉ có thể bất lực há miệng, không cầm được nước mắt.

Hắn cũng không quan tâm cô đau hay thoải mái, hắn chỉ đang suy xét cho bản thân, giống như loài động vật chỉ suy nghĩ bằng nửa thân dưới, chỉ cần hắn thoải mái, hắn sẽ không quản bản thân làm ra hành động gì!

Cảm giác đau đớn này tiếp tục khiến cô tê dại.

Máu từ cúc huyệt chảy ra ngày càng nhiều, hắn lại coi thứ này như chất bôi trơn, ra vào trong cô.

Thật khó để tưởng tượng thứ dày và dài này lại nhét vào được.

"Đau quá ... Chủ nhân, đau quá ... Thật sự rất đau, xin đừng thao nữa ..." Cô khàn khàn cầu xin.

Vô dụng.

Cô biết điều đó là vô ích nhưng cô vẫn muốn cầu xin, biết không thể khơi dậy bất cứ sự đồng cảm nào của hắn, cô thậm chí còn có ảo tưởng chỉ cần cầu xin hắn sẽ tha cho cô.

Hắn rõ ràng không buông tha cho cô!

"Đau quá!" Cô hét lên như xé rách cổ họng, nước mắt đầm đìa che kín cả khuôn mặt.

Hà Trạch Thành hai mắt đỏ hoe, hung hăng đâm mạnh cho đến khi âm thanh chói tai vang lên khiến hắn đột ngột dừng lại.

Đập vào mắt hắn là cúc huyệt chảy đầy máu tươi, nhuộm đỏ cả côn thịt, toàn bộ đều biến thành màu đỏ.

Lâm Ấm yếu ớt nằm trên mặt đất, cơ thể run rẩy.

Cổ chân đau đớn không tính là cái gì, tất cả thần kinh, mọi giác quan của cô đều tập trung ở cúc huyệt.

Thấy hắn dừng lại, Lâm Ấm quay đầu lại nhìn hắn trong nước mắt: "Đau quá ..."

Tuy nhiên, điều đáp lại cô chính là khuôn mặt lạnh lùng, không chút cảm xúc, giống như đang nhìn biểu cảm của một con vật.

Cô nắm chặt tay, biết mình sắp chết.

Cô không nên kêu... không nên!

Máu chảy ra không ngừng, hắn dùng sức bẻ kẽ mông cô, muốn nhìn bên trong.

"Sao lại chảy máu!" Hắn nghiến răng nghiến lợi, hận không thể nuốt cô vào trong bụng.

Hắn đột nhiên túm tóc giật ra phía sau, Lâm Ấm ngửa cổ lên không phát ra được tiếng.

"Nói cho tôi biết, tại sao lại chảy máu!" Hắn tức giận nhìn cô, giống như đang trách cứ đồ vật của hắn bị hỏng rồi.

Tại sao ư...nước mắt của Lâm Ấm không ngừng rơi.

Không phải hắn là người rõ ràng nhất sao?

"Em không muốn tôi thao sao!"

Hắn tức giận: "Em không muốn tôi thao sao! Con mẹ nó dám không cho tôi thao? Dựa vào cái gì không cho tôi thao! Em là của tôi!"

Cô cảm thấy thật mỉa mai. Thật nực cười, rõ ràng là hắn đem cô xé rách, tại sao lại hỏi cô một câu như vậy.


Hắn là một tên điên, cô cũng bị hắn bức đến phát điên rồi.

"Không… không có." Cô sợ hãi, nói điều này với giọng run rẩy, mới phát hiện mình lại nói sai: "Nô lệ… không, không có không cho chủ nhân thao."

Dúng vậy, theo ý hắn, mọi sự thuận theo ý hắn.

Mặc dù hắn sẽ không bỏ qua cho cô.

Vậy cô còn trông chờ điều gì? Trông chờ ... để hắn thao mình đến chết sao!

Hà Trạch Thành nổi cơn điên, không ai có thể kiềm chế cơn điên của hắn.

Hắn giống như một kẻ điên, một khi làm trái ý muốn của hắn, hắn sẽ xé xác nó ra vồ lấy nó, giống như một con sói hoang nguyên thủy nhất.

Và chính cô đã đi ngược lại mong muốn của hắn.

"Ha~." Nụ cười của hắn thật kinh khủng, quá đáng sợ: "Vậy thì tôi phải làm em thật tốt. Đem em thao đến không còn chảy máu nữa."

Hắn đứng dậy giật mạnh một cánh tay của cô, kéo ra bên ngoài.

Cô không còn chút sức lực nào, ngay cả hai chân đã được nắn khớp lại, cô cũng không cảm nhận được gì ngoại trừ đau đớn, toàn bộ cơ thể bị cánh tay của hắn kéo xềnh xệch ra ngoài.

Tại sao không cho cô chảy máu.

Đây không phải là do hắn gây ra sao?

Lâm Ấm không hiểu tại sao hắn gây ra chuyện đó cuối cùng lại tạo áp lực lên người cô.

Nóng quá ...

Hơi nóng thiêu đốt trong người lại bốc lên, trước ngực hai vú sưng to, đau quá, nóng quá.

Phải bị hắn thao đến chết sao?

Đã chết thì còn có thể cưỡng hiếp xác chết, không có việc gì là hắn không làm được.

Bị kéo lê dọc hành lang đến phòng thẩm vấn đầy rẫy những công cụ tra tấn, cơ thể không nghe lời bất giác rùng mình.

Hà Trạch Thành ném cô vào, cơ thể quăng ngã xuống đất không thương tiếc.

Cô thấy hắn đóng cửa lại, tia sáng cuối cùng đập vào khóe mắt anh ta, hung dữ tàn nhẫn.

Cửa đã đóng.

Ánh sáng đã mất.