Edit: Dĩm
Chất lỏng lạnh lẽo cọ rửa lên người cô, lòng cô cũng lạnh.
Cô xấu hổ nằm trên mặt đất, run rẩy nhìn về phía đầu vòi hoa sen, anh vẫn đứng ở nơi đó, mặt không chút cảm xúc, giống như đang nhìn mọt người xa lạ.
Anh thực sự tức giận, cô cũng thực sự hối hận.
Tại sao lại chạy ... Cô không nên chạy trốn.
Nước lạnh tạt vào mặt làm sặc sụa mũi khiến cô ho khan một tiếng.
Hà Trạch Thành ném thứ trong tay sang một bên, ngồi xổm xuống kéo mái tóc ướt đẫm của cô, ép cô nhìn vào đôi mắt phẫn hận của anh.
"Chủ nhân… Chủ nhân, nô lệ thật sự sai rồi, nô lệ không chạy, thật sự sẽ không chạy nữa!"
Cô run sợ nhìn anh.
Chân đã bị gãy rồi, làm sao chạy được, bây giờ cô chỉ có thể cầu xin anh buông tha cho cô.
Nhanh buông tha cô đi, cô đau lắm rồi.
Nghe đến đây, Hà Trạch Thành cười mỉa mai:"Nếu biết sợ, tại sao còn muốn chạy?"
Tại sao lại khiến anh thương tâm.
Cô có biết anh yêu cô ấy đến nhường nào không.
Cô còn dám chạy, anh chỉ muốn thao vào tận trong xương cốt của cô, cô không cảm nhận được sao?
Thời khắc không nhìn thấy cô, cô có biết trái tim anh đau đến nhường nào không!
"Xin… xin lỗi!" Cô sai rồi, cô xin lỗi.
Nhưng đối với anh chính là chê cười, vô dụng.
Hà Trạch Thành gục đầu xuống, lạnh lùng nói: "Nếu em dám chạy, thì phải có gan lãnh hậu quả cho tôi!"
Anh sải bước đi ra ngoài, Lâm Ấm không biết anh muốn làm gì.
Có thể là lấy dụng cụ để tra tấn cô, hoặc cũng có thể là đóng băng cô đến chết ở đây.
Cô thà chết cóng, đừng có xông vào, để cô chết ở đây.
Tuy nhiên, tất cả mọi thứ không diễn ra như cô mong muốn.
Đúng như cô đoán, nhìn những thứ đó trong tay anh đi vào, không phải cái vòi khiến cô sợ hãi, mà là cây kim trong tay anh.
Lâm Ấm bắt đầu bất giác lắc lư cơ thể, đôi mắt cô mở to.
Cô sợ, cô rất sợ.
Hà Trạch Thành bước tới, đặt cây kim lên bàn rửa, dường như lúc này anh không định dùng nó.
Anh quỳ xuống, đảo ngược cơ thể cô đem chân cô gập quỳ trên mặt đất.
"Quỳ xuống cho tôi!" Anh quát lớn khiến cô chợt rùng mình.
"Chủ… Chủ nhân."
Cô ngoan ngoãn, chỉ muốn cầu xin sớm kết thúc, còn khi nào mới kết thúc…
Đột nhiên, cúc huyệt đau nhói bị anh nhét cái vòi vào khiến cô trợn tròn mắt kinh hãi.
"Chủ nhân… Chủ nhân!" Cô không cần, thật sự rất đau! Cô không cần!
"Câm miệng!" Hà Trạch Thành không chút thương tiếc đánh vào mông cô: "Tất cả của em đều là của tôi, mặt sau cũng để cho tôi thao, em phải cầu xin tôi thao!"
"Đau...... nô lệ đau!"
Vết thương cũ còn chưa lành lại một lần nữa bị xé rách, đau càng thêm đau.
Xin đừng tra tấn cô nữa!
Đau quá !