Một Giọt Cũng Không Được Sót - Nguỵ Thừa Trạch

Chương 33




Edit: Dĩm

Nắng tháng tám hơi hướng tây trên bầu trời vẫn khắc nghiệt, cái nóng như đốt da đốt thịt, hơi nóng theo gió thổi trên da thịt.

Cơn gió dữ dội thổi bay mái tóc đen dài, một vài sợi tóc con bay tán loạn.

Mái tóc dài chợt hiện ra trước mặt khiến anh sững sờ.

Nhìn lên điện thoại, cô đã chạy qua đường, đang đứng ở cổng trường nói chuyện với những người bên cạnh, nói điều gì đó, trông cô đang rất vui.

Đó là một khuôn mặt vô tư và ngây thơ, ý cười trên khóe miệng càng ngày càng đậm, đôi mắt hoa mai nheo lại.

Cô tiện tay vén tóc sau mang tai, nhìn người bên cạnh, lộ ra hàm răng trắng sứ, như không nhịn được cười, giống như là trời sinh khóe miệng luôn tươi cười, nụ cười đó làm cho anh ngẩn ngơ.

Trên đôi môi mỏng của anh nở nụ cười, ý cười trong đôi mắt trong veo của anh càng thêm dày đặc, bị cô lây nhiễm, tay cầm điện thoại cũng đặt sang ngang, chăm chú nhìn cô.
Ngay sau đó, cô đi theo người bên cạnh, rẽ vào khuôn viên trường.

Hà Trạch Thành lần đầu tiên trái tim rung động, anh ấy gần như nhấc gót đi qua mà không do dự.

Băng qua đường một cách nhanh chóng.

Tiếp cận cô, nhưng không dám lại gần.

Anh chỉ có thể giống như một người qua đường, thản nhiên đi theo cô.

Có lẽ cô quá tập trung nói chuyện với những người xung quanh, không để ý xung quanh, cũng không để ý đến anh.

Một cơn gió lại lướt qua, một tiếng "loạt xoạt", tờ giấy báo nhập học trong tay cô rơi xuống đất, rơi trúng chân anh.

Bàn tay bất giác nắm chặt lại, trước khi cúi xuống nhặt nó lên, cô đã ngồi xổm xuống trước.

Cơ thể nhỏ nhắn của cô gái ngồi xổm, hai chân anh bất giác run lên, trong đầu chợt nảy ra một ý nghĩ.

A, dường như anh muốn đè cô xuống thao cô.

Anh sửng sốt trước ý nghĩ này, chỉ thấy sau khi nhặt xong, cô nhanh chóng chạy ra phía sau, sánh vai cùng một cô gái khác rồi lại đi về phía trước.
Không nhìn anh lấy một cái.

Anh đột nhiên muốn cô nhìn lại mình, nở một nụ cười hào phóng, anh biết rằng nụ cười của anh rất có sức cuốn hút, nói không chừng sẽ chú ý đến anh.

Anh lại nâng gót lên, nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô, hận không được nhìn thấy một lỗ hổng trong hơi nóng, còn xuyên thủng hơn cả mùa hè chói chang này.

Nhìn anh, quay đầu nhìn anh!

Anh sẵn sàng mỉm cười bất cứ lúc nào, nghênh đón khuôn mặt nhỏ nhắn của cô khiến anh say đắm.

Cô không nhìn lại anh một lần cho đến khi bước vào khu vực làm thủ tục.

Nhìn thấy tấm biển ghi Khoa Mỹ Thuật, lòng anh chợt bừng lên một niềm phấn khích.

Anh chạy tới, khẩn trương đứng sau lưng cô, xếp hàng với cô, khoảng cách quá gần, hoặc anh là cố tình đến gần như vậy.

Anh có thể ngửi thấy mùi hương trên cơ thể cô, mùi nước giặt dành riêng cho cô, còn có mùi dầu gội.
Thơm quá, thật mềm, anh rất muốn ôm cô vào lòng.

Muốn đẩy cô xuống đất mà thao!

Thanh xuân tuổi trẻ ắt hẳn tản ra rất nhiều hormone, hạ thể xấu hổ phản ứng lại, cảm giác đau đớn làm cho anh có chút đau đớn, nhưng vẫn muốn liều mạng đến gần cô.

Anh thực sự muốn hủy hoại cô.

Anh cố gắng giữ khoảng cách với cô, không thể làm cho cô cảm nhận được, nếu không cô sẽ bị anh dọa chạy.

Dọa chạy?

Vậy bắt cô lại bằng cách nào!

Không đợi anh suy nghĩ nhiều, cô điền đơn xong liền lấy đồ rời đi, để anh một mình ngồi trước bàn làm thủ tục.

"A, bạn học, tôi nhớ là bạn đã báo danh rồi mà?" Giáo viên trước mặt đưa mắt đẩy gọng kính trên sống mũi.

Gương mặt của anh chắc chắn sẽ thu hút được sự chú ý của mọi người.

Hà Trạch Thành không đáp, nhanh chóng cầm lấy thông tin vừa rồi cô điền, nét chữ tinh xảo in ngang trên đó.
Lâm Ấm.

Thì ra cô ấy tên Lâm Ấm!

Chỉ cần biết tên cô thôi cũng có thể khiến anh mừng rỡ như điên.

Anh muốn có được tất cả mọi thứ về cô!

......

Có lẽ sau những kỳ vọng không ngừng nghỉ của mình, hoặc là duyên phận, anh thực sự đã được học cùng lớp với cô.

Khoảnh khắc nhìn thấy cô, trong đầu anh chợt nghĩ lại.

Chắc là duyên phận, định mệnh! Mới có thể phân họ chung một lớp.

Đúng vậy, đây là số phận, định mệnh!

Cô nhất định sẽ ở bên anh, được phân vào cùng một lớp, là do trời định, chẳng lẽ còn sợ không có biện pháp ở bên nhau sao?

Nụ cười của cô vẫn say lòng người như vậy, ngồi ở một góc hẻo lánh nói chuyện với người khác.

Anh muốn cô im lặng, đừng cười với người khác, anh không muốn họ nhìn thấy nụ cười của cô, chỉ có thể là anh, cho nên cô không thể cười!
Bàn tay nắm chặt, móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay, cũng không có cảm giác đau.

Đừng cười.

Đừng cười với người khác!

Anh muốn đoạt cô, muốn thao cô, đè cô xuống đất, để cô ngậm miệng lại.

Anh muốn nghe cô khóc, cầu xin anh, cầu anh thao.

Muốn, anh vô cùng muốn!

Sự điên cuồng bạo ngược bên trong dần dần bạo phát.