Một Giọt Cũng Không Được Sót - Nguỵ Thừa Trạch

Chương 111




Editor: Dĩm

Bốn năm đại học, một năm rưỡi còn lại trôi qua không mấy vui vẻ.

Hà Trạch Thành hỏi cô: “Em còn muốn đi học không?”

Cô theo bản năng lắc đầu, một giây sau lại gật đầu.

Cô ngày càng ít nói, thậm chí không nói, ngoài vẽ tranh, cũng chỉ ngồi một chỗ ở đó.

Người đàn ông trước mặt mỉm cười, lộ ra răng nanh khiến cô vừa yêu vừa hận.

"Vậy đợi khi em tốt nghiệp, tôi sẽ đưa em đến một nơi, một nơi rất đẹp, có thể nhìn thấy rất nhiều ngôi sao, ngôi sao mà em yêu thích, không cần đi công tác hay đi làm, ngày nào tôi cũng bồi em."

Hai tay cô chống ghế dựa, coi lời hắn nói giống như đang đùa giỡn, không nên mơ tưởng hão huyền, cô quay đầu nhìn lá rơi bên ngoài.

Những chiếc lá vàng cháy xém giống như màu mặt trời lặn, chậm rãi bay đáp xuống đất, đã gần hết mùa thu.
Hà Trạch Thành bán căn hộ kia đi, không biết dùng biện pháp gì, tìm gặp người phụ nữ kia, kề dao vào cổ đe dọa, đưa cho hắn một số tiền lớn.

Khi trở về khách sạn ngày hôm đó, hắn nở nụ cười rạng rỡ với cô, nhưng rơi vào mắt Lâm Ấm là vết máu trước ngực.

Cô chỉ có thể thở dài, tiếp tục xoay người vẽ tranh, nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ khách sạn, nhưng quang cảnh không bằng trong căn hộ. Bên ngoài toàn là những tòa nhà cao tầng, kín không kẽ hở khiến người ta ngột ngạt.

Hắn bước tới, đem cọ vẽ trên tay cô vứt xuống, từ phía sau bế cô lên, giọng nói dịu dàng văng vẳng bên tai cô.

"Em đừng có vẽ tranh được không, bàn tay xinh đẹp này chỉ để dùng của tôi thôi."

Không biết hắn lại dở chứng gì, nhìn thấy vết máu trên cổ hắn vẫn chảy, từ lúc trở về vội vội vàng vàng còn chưa có lau khô.
Cô đưa tay ra vuốt ve, đem vết máu dính trên ngón tay quệt quệt lên mặt hắn, cười hờ hững.

"Tắm đi, toàn bộ đều có mùi."

Đôi mắt hoa đào thâm tình khẽ nheo lại, đặt lên đôi môi đỏ mọng của cô: “Chờ anh một chút.”

Hắn đi vào phòng tắm, cô quay đầu nhìn cảnh sắc bên ngoài một chút, cũng không cầm cọ vẽ nữa.


Trái tim trống rỗng dường như lại được lấp đầy, từng mảnh vụn vặt khiến cô ngột ngạt.

Biệt thự rất đẹp, không có gần biển, ở một vùng ngoại ô bình dị, nhìn từ bên ngoài đại khái là màu trắng gạo, cô biết đó là do hắn đặc biệt thiết kế cho chính mình.

Hắn ôm cô bước xuống xe, lấy từ trong túi ra hai cuốn sách đặt vào tay cô, cười có bao nhiêu vui vẻ cùng hưng phấn.

Cô đang cầm một cuốn sổ màu đỏ, trông giống như hai củ khoai lang nóng chạm vào liền phỏng tay, còn có xúc cảm ấm áp, đó là cuốn sổ lấy từ Cục Dân Chính.
Trong bức ảnh ngoại trừ Hà Trạch Thành cười rạng rỡ, còn lại không có gì.

Cô ngồi bên cạnh như người gỗ, không có chút sức sống hồng hào nào trên làn da trắng nõn mềm mại, mái tóc dài xõa ra sau, đôi mắt mơ màng mất đi vẻ long lanh, chỉ nhợt nhạt câu khóe miệng, thậm chí không có một tia vui cười nào.

Hắn dường như không bận tâm chút nào, coi như chỉ cần cùng cô lãnh chứng, chỉ cần cô ở bên cạnh hắn là đủ, dù cô đồng ý hay từ chối, kết quả cuối cùng vẫn như vậy.

Không có đồ đạc mang theo, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn ở đây, thứ mà hắn mang theo là một bức tranh cô gái nằm trên trường kỷ được hắn treo ở giữa phòng khách, hỏi cô nhìn có đẹp không?

Lâm Ấm uể oải, không có tâm trạng quan sát, Hà Trạch Thành vòng tay qua vai cô, để cô ngã vào trong vòng tay của hắn, nhiệt độ cơ thể ấm áp, vừa động cũng không nghĩ động.
“Em mệt rồi.”

Nụ cười của hắn vẫn chưa tắt kể từ khi đến Cục Dân Chính: “Vậy thì ngủ đi, bảo bối, anh đã mong chờ giây phút này rất lâu rồi.”

Chờ mong rốt cuộc là cái gì, cô biết.