Một Giọt Cũng Không Được Sót - Nguỵ Thừa Trạch

Chương 108




Editor: Dĩm

Người phụ nữ đầu dây bên kia mỉm cười sảng khoái, trên khuôn mặt đầy sẹo hiện lên dữ tợn, một bên ăn kem, vừa nhìn mặt biển gợn sóng trước mặt, tắm nắng dưới ánh mặt trời, đây là giờ phút mà tâm tình bà ta thư thái nhất.

"Xét cho cùng, dù sao cũng là tôi sinh nó ra, không có khả năng gϊếŧ chết. yên tâm, tôi đưanó vào một bệnh viện tâm thần, sẽ không bao giờ thoát khỏi đó."

Bà ta lắc ly kem trong tay, nó dần dần tan thành nước, rất giống màu xanh của nước biển, trong veo, sáng ngời.

“Bây giờ, tôi cũng nên tự do sinh hoạt, không phải lo lắng một ngày nào đó nó sẽ đến gϊếŧ tôi, con ác quỷ đó sẽ biến mất vĩnh viễn.”

Lâm Ấm cúp điện thoại, niềm vui trong trái tim dần bình tĩnh lại.

Cô tự tay đâm vào cơ thể của hắn, sau một hồi sảng khoái, nhìn mặt trời lặn về phía tây, màu đỏ trải dài nhuộm cả bầu trời, trong lòng hiện lên một tia trống rỗng, cô điên rồi sao?
Cô đến căn hộ của Hà Trạch Thành, tìm thấy chìa khóa ở khe cửa, mở cửa đi vào tìm điện thoại và giấy tờ tùy thân.

Nhìn căn phòng trống trải, ngăn nắp gọn gàng, nhưng bàn ăn thật sự khiến cô buồn nôn, hơi thở cuộc sống ở đây sẽ phai nhạt dần, sau này sẽ không còn ai tới đây nữa.

Cô lên lầu tìm kiếm, lục tung phòng quần áo, tủ nhưng không tìm thấy điện thoại, ngay cả giường cũng nhấc lên.

Lại bước vào phòng tắm ghê tởm, cô còn không có để lọt góc nhỏ, trên lầu hai cũng không có.

Vậy thì nó phải ở tầng một.

Cô lục lọi thật nhanh trong phòng khách, kéo chiếc gối trên ghế sô pha lên rồi ném đi.

Không không, không phải dưới ghế sofa, cũng không phải trong ngăn kéo trên bàn cà phê!

Cô chạy đến phía sau tủ TV, khi chiếc tủ TV nặng nề được chuyển đi, cô nhìn thấy những đồ vật lớn nhỏ đều có vết nứt bên trong, hầu như tất cả những thứ lộn xộn đều chất thành đống ở đây, một chiếc bảng vẽ phủ đầy băng gạc trắng che dấu khiến cô hoài nghi.
Nghĩ bên trong nhất định phải có cái gì của mình, liền lấy ra ném đi cái băng gạc màu trắng, nhưng bên trong lại là một bức họa.

Hình ảnh này hơi quen thuộc.

Người trong tranh đang nằm ngả trên trường kỷ, chống đầu, dải lụa trắng trên y phục bay phấp phới, lộ ra tấm lưng thon cùng xương bướm xinh đẹp, ngay cả bàn chân cũng được vẽ một cách tinh xảo.

Bức họa chủ yếu phác họa màu trắng, tựa như nằm trên một đám mây trắng dài, cho dù không vẽ mặt trước của nhân vật, cũng có thể nhìn ra phía sau nó phải đẹp đến nhường nào.

Sau đó, bứa họa đột nhiên đổi sắc màu, hiện ra đêm tối và bầu trời đầy sao.

Cảm giác quen thuộc xâm nhập vào não, cô nhanh chóng nhìn lên chiếc ghế sô pha.

Nó làm cô chợt nhớ đến đêm giao thừa, cô đang ngồi trên sô pha nhìn sắc trời đang dần thay đổi bên ngoài, còn hắn thì ngồi sau lưng cô với chiếc bảng vẽ.
Trên mặt lộ ra một nụ cười không thể tưởng tượng được.

Chậc, có phải lúc đó không?

Chỉ nhìn bóng lưng cô mà có thể họa ra bức họa như này, đúng là buồn cười, trong ấn tượng của hắn cô xinh đẹp như vậy sao.

Tên biếи ŧɦái ghê tởm, tại sao có thể vẽ được một bức tranh như vậy!

Cô nâng bức tranh định đập xuống đất, cắn răng chịu đựng, nhưng cái tay lại không nghe lời.


Chết tiệt!

Bức họa rất đẹp, không lỡ xuống tay được.

Cô thả lỏng người, hiện tại còn có chuyện quan trọng hơn, sau khi ném bức tranh xuống đất, cô bước nhanh sang các phòng khác tìm đồ của mình.

Cuối cùng, cô đã tìm thấy đồ của mình trong căn phòng đầy đủ các dụng cụ tra tấn, chúng được đặt dưới đáy tủ, điện thoại, thẻ sinh viên, thẻ ngân hàng của cô, từ ngày đầu tiên cô đến đây, tất cả những thứ này đều bị hắn thu lại.
Quay đầu nhìn chiếc giường lớn cùng dây thừng treo lơ lửng trên không, ký ức nhục nhã lại ùa về, thật là ghê tởm!

Cô không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa, sau khi lấy đồ trực tiếp bước ra khỏi căn hộ.

Cô sẽ không bao giờ quay lại, cơn ác mộng này nên biến mất, biến mất vĩnh viễn!

Cô trở về nhà của mình, căn nhà trống trải đã mấy tháng chưa về, tất cả đã phủ đầy bụi.

Trong phòng tối, vì không có điện, đèn không thể bật lên được, cũng không có nước.

Cha mẹ cô không còn ở đó, cảm giác trống trải và cô đơn không tên dâng lên, cảm xúc ập đến làm cho đôi mắt cô đỏ hoe.

Cô không muốn ở lại đây, nhưng không có nơi nào để đi, cũng không muốn sống ở đây một chút nào.

Cô đặt một khách sạn, trên tay cầm thẻ ngân hàng màu xanh còn tưởng bố mẹ nhận được tin nhắn.
Đây là thẻ lương của họ. Hàng tháng sẽ có tiền chuyển về đều đặn. Ai mà biết được trong đó còn bao nhiêu tiền, họ sẽ không bao giờ thấy tin nhắn văn bản này nữa. Mọi động thái của cô hóa ra một năm trước họ đều đã không còn có thể biết được nữa.

Ngoài cửa sổ là đêm đen hiu quạnh, bầu trời đầy sao ở thành phố này ít đi nhiều, mây đen che mất ánh trăng sáng duy nhất, cảm xúc không tên sinh ra lần nữa.

Thân hình mảnh khảnh ngồi trên giường, cuộn mình lại, ôm chặt lấy người, giống như một đứa trẻ tội nghiệp.

Cô không còn gì cả.

Tiếng khóc thầm trong phòng càng lúc càng lớn, vang vọng vào tai, hồi lâu cũng không thể ngừng lại.