Editor: Dĩm
Lâm Ấm đắm chìm trong sự dịu dàng của Hà Trạch Thành trong suốt kỳ nghỉ. Kỷ lục lâu nhất của hắn là ba ngày không có chạm vào cô. Cô là người đã phá kỷ lục này. Nhìn bộ dáng nhẫn nại của hắn mà không làm được gì thức sự chơi rất vui, cô cảm thấy rõ ràng chính mình dần dần không rời được hắn.
Hôm khai giảng, cô không chịu ngồi cùng hắn, giống như trước kia, vẫn tách ra, cô vẫn ngồi ở hàng cuối cùng.
Giảng cái gì cô cũng đều không nghe, cũng không muốn nghe, rất phiền, ai cũng được, cho cô mượn một chiếc điện thoại! Như vậy liền có hy vọng được giải thoát.
Không muốn cả đời làm nô lệ tình dục cho hắn, yêu ai cũng được, đừng yêu cô nữa.
Tào Ninh Phong hồi lâu đã không nói chuyện, đến tìm cô.
“Lâm Ấm.”
Cô vô cảm, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào về việc hắn ta muốn nói, thậm chí thời gian dài bị Hà Trạch Thành nuông chiều lâu như vậy, nếu ai dám mở miệng liền mắng, đừng cùng cô nói chuyện.
Tào Ninh Phong cúi người: “Có cần tôi giúp không?”
Hắn rốt cuộc lấy cái tự tin đó từ đâu, cho rằng có thể giúp được cô?
Cô chỉ chớp mắt không đáp, nhưng ở trong mắt Tào Ninh Phong lại nghĩ cô giống như một con rối, vẫn đang bị thao túng, còn tưởng tượng ra sợi dây treo vô hình trên người cô.
Đột nhiên có người vỗ vai, quay đầu lại nhìn, đúng là hắn.
Hà Trạch Thành một tay nắm lấy quần áo trên vai hắn ta, thấp giọng cảnh cáo: “Những gì tao nói với mày không để vào đầu hả?”
Tào Ninh Phong đột nhiên cười, hơi nhướng mày.
"Nói đi, tôi không sợ nữa. Nói thử đi, để xem Viên Thanh có tin hay không."
Hà Trạch Thành bật cười lộ ra chiếc răng nanh bén nhọn: "Ừ, không ngờ mày khá là tự tin, nếu tao ở đây hét lớn, để xem mày còn mặt mũi không?"
Tào Ninh Phong ngẩng đầu lên, tránh thoát cánh tay hắn: "Hà Trạch Thành, mày khoe mẽ cái gì, giả tạo? Ai biết mày bên trong lại rẻ rách như vậy đâu?"
Hà Trạch Thành một chút cũng không tức giận: "Một tên phạm tội cưỡng gian đi mắng một tên cũng phạm tội cưỡng gian, mày đang đùa tao sao?"
“Mày cũng biết mày là đang cưỡng gian con gái nhà người ta à!” Tào Ninh Phong nghiến răng nghiến lợi, từ kẽ răng nói ra một câu.
"Tào Ninh Phong, tinh thần trọng nghĩa của mày là từ đâu ra? Khi mày cưỡng hiếp người khác,có suy xét đên tinh thần trọng nghĩa không?" Hắn khinh thường liếc mắt, liếm hàm răng nanh sắc nhọn, kiêu ngạo, không hề bị tác động nhỏ nhất vừa rồi làm ảnh hưởng.
"Mày cho rằng mày ..."
"Bang! "
Cú đá vào bàn bất ngờ khiến cả hai ngã về phía sau không kịp chuẩn bị, đồng thời dùng lực chống đỡ bàn, mới không ngã xuống đất.
Lâm Ấm đứng dậy, nhặt quyển sách trên mặt đất lên vỗ vỗ rồi đi ra cửa sau, vẻ mặt vô cảm, như thể vừa rồi không có liên quan gì đến cô.
Khoảnh khắc bùng phát, cô vô cùng sảng khoái, còn sảng khoái hơn cả chửi.
Trong một khoảnh khắc, cô muốn giết người, nếu có dao trong tay, cô nên đâm ai đây.
Không quá năm giây, phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập, bắt lấy cánh tay cô kéo đi.
Lâm Ấm một tay nắm lấy sách giáo khoa, một tay bị hắn kéo đi, giãy giụa cũng vô dụng, hắn vẫn bước về phía trước.
“Hà Trạch Thành.”