Bàn tay Huyết Kiệt Boan hừng hực lửa đỏ, luồng khí ấy dứt khoát lao thẳng vào trán cô gái xấu số. Anh mắt anh cưỡng đoạt đến đáng sợ, nó không khác gì một con thú hoang muốn cấu xé con mồi.
"Anh làm cái gì thế hả?"
Hách Soãn Khuynh sợ hãi nhào thân lên, huých mạnh vào vai Huyết Kiệt Boan khiến anh ta bị bắn ra xa. Cô gái sợ mất mật, mặt mày xanh lè xanh lét ho lấy ho để. Hách Soãn Khuynh ra hiệu gọi y tá đỡ cô ta về phòng. Huyết Kiệt Boan vung tay tức tối nổi trận lôi đình.
"Tại sao ngươi cản ta?"
Nguyên dãy hành lang bệnh viện vắng teo duy chỉ có hai người xô đẩy tranh cãi. Hách Soãn Khuynh bình tĩnh trả treo với Huyết Kiệt Boan.
"Tôi biết cái tâm ma đáng sợ tàn nhẫn như thế nào. Nhưng nó không hề quy định cái việc tôi giúp đỡ bọn họ là vi phạm quy tắc. Nhẫn tâm hỏa như anh chẳng phải cũng có phi vụ trao đổi chênh lệch rất điên rồ đấy sao."
Hách Soãn Khuynh sải bước thật chắc, thật vững. Đứng trước mặt Huyết Kiệt Boan, anh trầm giọng sâu lắng.
"Huyết Kiệt Boan, có thể là tôi không hiểu cách xử lý của anh. Nhưng tôi thấy anh nên suy nghĩ lại một chút, anh nên nhớ bây giờ anh đang là một đại úy."
Huyết Kiệt Boan cắn răng khinh khỉnh nhếch mép, anh chép môi hoàn toàn không kiểm soát hành động của mình được nữa. Chưa đầy vài giây, anh hùng hổ giáng xuống mặt Hách Soãn Khuynh một cú đấm chắc nịch đầy căm phẫn.
"Ta cấm ngươi nhắc tới chuyện này trước mặt ta."
Hách Soãn Khuynh chẳng kém cạnh gì, anh nghiến răng nắm chặt tay chồm lên túm cổ áo Huyết Kiệt Boan. Cú đấm mạnh mẽ dứt khoát giáng thẳng xuống khiến anh ta bị chảy máu mép, giọng Hách Soãn Khuynh vang vọng sắc bén tràn lửa khí.
"Anh nên nhớ anh là ai, với thân phận là một kẻ thù của nhân loại. Anh có tư cách gì mà sử dụng thể xác này."
Vùng vằng ném "phịch" Huyết Kiệt Boan xuống chân tường đối diện, Hách Soãn Khuynh chỉ tay đanh thép vạch rõ.
"Chính anh, chính anh đang hủy hoại hình ảnh tốt đẹp của anh đại úy. Hừ!.. Mà đúng thế còn gì, anh vốn là kẻ tàn độc chuyên chơi trò trao đổi chênh lệch giống y cái lũ quỷ lòng dạ đầy tâm ma kia. Ngày ngày anh cười trên mạng người và dùng ma thuật để mua vui. Anh chưa từng bất lực nhìn ai đó chết trong tay anh."
Ngập ngừng phồng ngực lấy hơi, Hách Soãn Khuynh nhỏ giọng nói chậm dần. Từng từ từng chữ vì thế mà rõ ràng rành mạch, sắc bén hơn.
"Chính vì thế, làm sao anh có trái tim để thấy đau thấy xót. Kẻ tàn bạo ác tâm như anh, thì làm sao mà thấy thương người gặp hoạn nạn."
Huyết Kiệt Boan ngã ngồi dưới sàn, đầu óc bỗng thấy choáng váng. Từng mảnh kí ức hiện về mờ mờ khiến anh không thể nghe được Hách Soãn Khuynh đang mắng gì. Hai chân anh khom lại ghim chặt xuống sàn, hai tay vò đầu bứt rứt khó chịu.
"Gì thế này.. tại sao! Những thứ này.."
Trong luồng kí ức hỗn độn ấy, có một cậu bé tầm mười ba tuổi, trên mặt trên người toàn là vết thương đẫm máu. Với khung xương rắn chắc và lớp da dày bóng trắng, cậu bé khổ sở vùng vẫy giữa một đám người mặt đằng đằng sắt khí đang vây chặn xung quanh. Nước mắt chảy giàn giụa, miệng anh không ngừng lẩm bẩm về một thứ gì đó.
"Anh Chu Triết.. Anh ơi. Tiểu Boan gọi anh nè. Anh dậy chơi với Boan Boan đi."
Huyết Kiệt Boan lắc đầu, cố giữ tỉnh táo. Hách Soãn Khuynh xốc nảy tức giận túm chặt hai vai anh ép anh đứng dậy. Thuận sức đẩy, Hách Soãn Khuynh ghì chặt Huyết Kiệt Boan vào tường. Mắt anh đầy rẫy đường mạch máu đỏ lòm của sự căm tức, ánh nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống Huyết Kiệt Boan.
"Sao nào.. Anh lợi hại lắm cơ mà. Bây giờ lại tỏ ra đáng thương như thế để làm gì?"
Huyết Kiệt Boan không rõ cơ sự thế nào, nhưng toàn thân anh bây giờ nóng như lửa đốt. Chân tay mềm nhão ra, không có chút sức để dựng thân thể, Huyết Kiệt Boan gục đầu xuống vai Hách Soãn Khuynh.
"Ơ!"
Hách Soãn Khuynh quay xe một trăm tám mươi độ, anh nhẹ nhàng khẽ vỗ lưng, ấp úng gọi Huyết Kiệt Boan.
"Ơ, này. Tôi.. tôi mới đánh anh có một cái mà anh đã không chịu nổi hả. Ơ này, đừng đùa thế chứ!"
Hách Soãn Khuynh mệt mỏi khoác vai xốc nách Huyết Kiệt Boan, anh dìu anh ta tới phòng cấp cứu.
Phía cuối hành lang, một anh thanh niên to khỏe mặc chiếc áo đen, dáng cao, mình mẩy săn chắc. Hắn bước ra, điềm nhiên đưa mắt nhìn Hách Soãn Khuynh dìu Huyết Kiệt Boan đi xuôi về phía trước.
Trong phòng bệnh, cánh cửa sổ mở toang hoang, từng đợt gió đêm muộn thổi vào khiến cả phòng lạnh mát. Huyết Kiệt Boan nằm trên giường bệnh từ từ mở mắt ra. Anh cảm thấy bản thân mệt mỏi vô cùng. Liền nhắm mắt lại, dùng sức mạnh nhẫn tâm hỏa để chữa trị.
"Không được?"
Huyết Kiệt Boan nhíu mày cố thử lại một lần nữa, khí lửa màu lục lại cháy mạnh trên người anh.
"Vẫn không được."
"Ma chủ, ngươi đừng cố gắng dùng nhẫn tâm hỏa nữa, vô dụng thôi."
Trong góc trái phòng, một thanh niên xuất hiện. Thân cao to, mặt phúc hậu, ngực nở eo thon. Phải nói đây là dáng người vẹn đẹp được tôn nổi bằng một tấm áo phông vừa vặn, khoác thêm chiếc sơmi hai lớp có dây vải lủng lẳng bay bay trước ngực. Hắn dựa lưng vào tường, đá mắt nhìn Huyết Kiệt Boan.
"Thân là ma chủ nhưng ngươi lại không tập trung tích tụ tâm ma. Ngươi bây giờ không xứng làm ma chủ Đại Tuyền nữa."
Huyết Kiệt Boan nhếch mép cười khinh, anh liếc mắt nhìn hắn.
"Ngươi coi thường ta hay là muốn lật đổ ta?"
Vô Tâm bực tức khoanh tay trước ngực, anh nhíu mày lạ lẫm.
"Ngươi nghĩ ngươi còn là ma chủ rừng Quỷ Đại Tuyền cao cao tại thượng của trước kia à. Ngày xưa ngươi là người có ma lực mạnh nhất và cũng là người có thể hút được tâm ma của người khác. Còn bây giờ thì ngươi nhìn lại ngươi xem. Ngươi lấy gì để trị vị ma thần đây?"
Huyết Kiệt Boan ngả người dựa lưng vào gối rồi nhẹ nhàng bình thản cười phá lên, anh nhếch môi thừa biết Vô Tâm đến để cướp lại ba tuyến ma lực mà ngày trước anh đã lấy của hắn. Nghĩ lại, Huyết Kiệt Boan thấy mình thật khôi hài.
"Mấy chuyện kì quái gần đây đều là ngươi thực hiện đúng không. Thật ấu trĩ. Ai nói với ngươi rằng Huyết Kiệt Boan ta không thể gánh nổi cái chức ma chủ?"
Vô Tâm cứng họng không nói được gì, anh bí quá hóa liều. Ngay lập tức anh thi triển luồng khí màu vàng vương quanh là luồng khí đen ngòm ghê rợn. Vô Tâm đẩy tay hất hết về phía Huyết Kiệt Boan. Chỉ thấy ánh mắt man rợ quỷ quái của anh lóe lên khát vọng cướp đoạt.
"Mau trả ma lực cho ta."
Tự biết bản thân vẫn còn yếu, Huyết Kiệt Boan không thể tránh né, anh hứng lấy toàn bộ luồng tĩnh khí màu vàng. Toàn thân bức bối đau đớn đến khó chịu, anh tập trung, cố cúi đầu ghìm giữ tất cả.
"Hắn mạnh quá! Ư.. ư!"
Huyết Kiệt Boan thở dốc, anh sắp không chịu nổi sức ép đến từ Vô Tâm. Ba tuyến ma lực màu vàng rực cháy toàn thân anh. Vô Tâm sung sướng chìa tay ra đón lấy.
"Nào, về đây, về đây với tao nào."