Một Giấc Ngủ Dậy Ta Mang Thai

Một Giấc Ngủ Dậy Ta Mang Thai - Chương 130




Bên kia đầu điện thoại Giang Hằng Thù không nói gì, hai người đều trầm mặc, tiếng hô hấp dường như hòa lẫn với tiếng thở dài, Phó Chân biết Giang Hằng Thù cũng đang nhớ mình.

Hắn hít hít cái mũi, nhìn không trung đã tối đen bên ngoài cái lều, hít một hơi hướng Giang Hằng Thù bên kia điện thoại nói: "Thôi, em đi ăn cơm đây, anh cũng nhanh đi ăn cơm đi."

Giang Hằng Thù ừ một tiếng, hai người lại dính nhau trong chốc lại, rồi mới đem điện thoại cắt đứt.

Giang Hằng Thù tới nhà ăn dưới lầu công ty tùy tiện ăn hai miếng, liền trở về văn phòng, từ sau khi Phó Chân rời đi, mỗi buổi tối hắn đều phải tăng ca.

Tổng tài đều tăng ca, nhân viên trong công ty cũng không có khả năng về sớm, tuy rằng đãi ngộ trợ cấp trong công ty thực không tồi, buổi tối còn có bữa ăn khuya, nhưng đại bộ phận công nhân vẫn hy vọng có thể nhanh chóng về nhà hưởng thụ cuộc sống vui sướng về đêm.

Thực nhanh, đám công nhân này liền biết Phó đạo đi nơi khác, Giang Hằng Thù sau khi về nhà không ai chờ hắn, lúc này mới đem sinh mệnh hữu hạn đầu nhập vào công tác đến vô hạn.

Cho nên, Phó đạo ngươi chừng nào thì mới có thể trở về nha! Cứu cứu chúng ta đi!

Giang Hằng Thù ngồi ở bàn làm việc, nhanh chóng lật xem văn kiện trong tay, chỉ là ngẫu nhiên sẽ đột ngột dừng lại, nhìn về phía sô pha, hoảng hốt một chút mới có thể nhớ lại Phó Chân đã không ở thành phố Bình Hải, muốn qua thật lâu mới có thể trở về.

Hắn thu hồi tầm mắt, tiếp tục công tác.

Một trận tiếng đập cửa vang lên, Giang Hằng Thù không có ngẩng đầu, đang tính toán số liệu trên báo cáo, một giọng nam xa lạ vang lên bên tai hắn, hướng Giang Hằng Thù nói: "Tổng tài, Đổng bí thư có việc rời đi một chút, kêu tôi đem văn kiện này đưa cho ngài."

Giang Hằng Thù ừ một tiếng, "Văn kiện đặt ở trên bàn đi."

Tuy rằng đã đặt văn kiện ở trên mặt bàn, nhưng vị trợ lý này cũng không có rời đi, hắn nhẹ nhàng mở miệng, kêu một tiếng: "Giang tổng."

Giang Hằng Thù buông bút ký tên trong tay, ngẩng đầu nhìn lên, nhìn người này khá lạ chắc là trợ lý mới do Đồng bí thư tuyển, Giang Hằng Thù trầm giọng hỏi: "Còn có chuyện gì sao?"

"Giang tổng, ngài ăn cơm chiều chưa? Tôi mua hai phần cơm tiện lợi, nếu không đưa cho ngài một hộp đi?"

Mày Giang Hằng Thù hơi nhăn lại, cự tuyệt nói: "Không cần, không có việc gì cậu có thể đi rồi."

Vị trợ lý này lại không có lập tức rời đi, hắn vẫn ăn vạ trong văn phòng Giang Hằng Thù, ánh mắt mơ hồ nhìn lên mặt bàn Giang Hằng Thù trong chốc lát, sau đó như hạ quyết định trọng đại gì, tiến lên một bước, thân thể kề sát bàn làm việc, biểu tình trên mặt thoạt nhìn rất có phong tình.

"Giang tổng, tôi nghe nói Phó đạo đi nơi khác đóng phim," thân thể hắn nghiêng nhẹ về phía trước, nhẹ giọng hỏi Giang Hằng Thù, "Buổi tối ngài chỉ có một mình, sẽ không cảm thấy tịch mịch sao?"

Mặt Giang Hằng Thù không có biểu tình mà nhìn người trẻ tuổi trước mắt nói: "Cậu nên rời đi."

"Hắn có thể làm tôi cũng có thể làm, hắn không thể làm, tôi cũng có thể làm, Giang tổng ngài không suy xét đến tôi một chút sao, tôi bảo đảm cái gì cũng sẽ không để lộ ra," Trợ lý đem nút áo sơ mi mở ra mấy cái, dùng thanh âm tự cho là dụ hoặc hướng Giang Hằng Thù nói, "Tôi so với hắn trẻ hơn, còn hiểu biết nhiều hơn hắn."

"Hắn năm nay 23 tuổi, cậu bao nhiêu tuổi rồi?" Trong giọng Giang Hằng Thù hơi mang theo một chút trào phúng.

Thanh âm trợ lý hơi dừng lại, hắn năm nay đã 25, hắn không nghĩ tới Phó Chân còn trẻ như vậy.

Giang Hằng Thù đem ghế dựa di chuyển ra sau một chút, đem di động trên mặt bàn cầm trên tay, mở ra lịch sử cuộc gọi, tìm tên Đổng bí thư.

Trợ lý vẫn không tin trên đời này còn có một nam nhân không trộm tanh, hắn hướng Giang Hằng Thù hỏi: "Ngài thích hắn cái gì?"

Thích nhất định phải có lý do sao?

Giang Hằng Thù cảm thấy vấn đề này có điểm quen tai, hình như lúc trước Phó Chân có nhào lên người hắn hỏi câu tương tự như vậy, hỏi hắn thích mình cái gì, Giang Hằng Thù không cấm nhấp môi cười khẽ lên, khóe mắt đuôi lông mày đều mang theo nhợt nhạt ôn nhu.

Trợ lý nhìn biểu tình này của Giang Hằng Thù biết hắn lại nghĩ đến Phó Chân, thoạt nhìn quan hệ của Giang Hằng Thù cùng Phó Chân thật sự rất tốt, chính là hắn thật sự không muốn bỏ qua cơ hội một bước lên trời này, "Giang tổng vì cái gì không muốn suy xét đến tôi một chút đâu? Giang tổng không phải là chỉ cùng Phó đạo một người......"

"Ngươi bị sa thải." Giang Hằng Thù ngẩng đầu, lạnh mặt đối vị trợ lý này nói.

Trợ lý không nghĩ tới Giang Hằng Thù sẽ dứt khoát mà liền đem hắn sa thải, lập tức kêu lên: "Giang tổng!"

Giang Hằng Thù không để ý đến tiếng kêu của vị trợ lý này, ấn gọi Đổng bí thư, thông báo hắn lại tìm một vị trợ lý mới.

Tiếp theo hắn không chút lưu tình hướng vị trợ lý trước mắt nói: "Ngươi tự mình ra ngoài hay để ta kêu bảo vệ lên mang ngươi ra ngoài."

Trợ lý bị hành động này của Giang Hằng Thù dọa sợ, biết mình hôm nay xem như vừa mất phu nhân lại thiệt quân, cũng không nói cái gì nữa, chỉ có thể xám xịt mà từ văn phòng Giang Hằng Thù rời đi.

Sau khi trợ lý rời đi, trong văn phòng chỉ còn lại có một mình Giang Hằng Thù, hắn đem khung ảnh trên góc bàn cầm lên, trong khung ảnh là ảnh chụp của Phó Chân.

Hắn nhớ tới lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, ở trên xe buýt chen chúc trong đám người, đầu hắn chui vào trong ngực mình, cũng chui vào trong lòng mình, hơn nữa bắt đầu mọc rễ nẩy mầm, cuối cùng trở thành đại thụ che trời.

Thích một người đâu cần phải có lý do, chỉ là trong nháy mắt đột nhiên muốn cùng hắn đầu bạc răng long.

......

Phó Chân cầm bộ đàm ngồi ở trước máy theo dõi, mày gắt gao nhăn lại, bởi vì góc độ của Minibus không đúng, cái màn ảnh này vẫn luôn không có thông qua, hắn sờ sờ cằm, hắn cần phải nghĩ biện pháp cải thiện mới được.

Hắn nhìn thoáng qua thời gian, đã hơn 9 giờ, cũng nên kết thúc công việc trở về khách sạn, Phó Chân ngáp một cái, đem bộ đàm đưa lên miệng, vừa muốn mở miệng, đột nhiên dưới chân hắn bắt đầu đong đưa kịch liệt, cây cối xung quanh lung lay như muốn ngã xuống, bên ngoài cũng đồng thời hỗn loạn lên, tiếng thét chói tai, tiếng đổ vỡ, còn có tiếng sập của đạo cụ...... Đủ loại thanh âm hỗn hợp ở bên nhau, tại thanh âm hỗn độn này, cột lều bốn phía giống như quân bài domino bị đẩy toàn bộ sụp xuống, trực tiếp đem Phó Chân vây quanh.

Lều đều được làm bằng vải, cũng không nặng, đè lên người cơ hồ không có cảm giác gì, chỉ là máy theo dõi cùng cái tủ lại nằm trong tâm động đất, vừa lúc rớt vào chân trái Phó Chân, Phó Chân hít ngược một hơi khí lạnh.

Hiện tại lúc đi đường chân hắn không khác người bình thường là mấy, nhưng dù sao cũng không phải bình thường, vừa bị đập vào như vậy, chỉ sợ phải một lần nữa làm khang phục.

Bên ngoài truyền đến tiếng kêu lớn của phó đạo diễn: "Là động đất, mau nằm sấp xuống!"

"Nằm sấp xuống, nằm sấp xuống."

Tiếng kêu sau còn to hơn tiếng kêu trước, thanh âm kinh hoảng hét chói tai vừa rồi đã biến mất, mặt đất không còn đong đưa kịch liệt như lúc trước, Phó Chân quỳ rạp trên mặt đất tận khả năng liên tưởng đến những việc vui vẻ, chỗ bọn họ quay phim này cũng hẻo lánh hoang vắng, hẳn sẽ không có người nào bị thương.

"Phó tiên sinh, ngài đang làm gì vậy?" Thanh âm Phó đạo diễn lại vang lên.

"Tiểu Chân còn ở dưới."

"Lều đều làm bằng vải, đè xuống không quá nặng."

"Chân nó không tốt, tôi sợ nó xảy ra chuyện ngoài ý muốn."

Thanh âm Phó Kiến Sâm càng ngày càng gần, động đất vẫn đang còn tiếp tục, tuy rằng chấn cảm đã ít hơn vừa rồi, nhưng ai cũng không dám bảo đảm hồi bữa sẽ không đột nhiên biến lớn.

"Đừng quan tam đến tôi, tôi không có việc gì!" Phó Chân hướng bên ngoài gào to, hắn hy vọng Phó Kiến Sâm có thể nhanh chóng chạy đến chỗ an toàn, di đô ngj hắn vừa rồi đặt lên bàn, lều vưa rơi xuống không biết di động đã nằm ở chỗ xó xỉnh nào.

Phó Kiến Sâm ở bên ngoài cũng không có rời đi, mà đem toàn bộ lều kéo ra từng chút một, đem cột ôm đến một bên, mở đèn pin di động ra, đong đưa trên mặt đất tìm kiếm thân ảnh Phó Chân, cuối cùng hắn thấy được chân Phó Chân bị máy theo dõi đè lên.

Mày Phó Kiến Sâm liền nhíu lại, trên mặt tràn đầy khổ sở, một bên chạy nhanh ngồi xổm xuống đẩy máy theo dõi đè lên chân Phó Chân, một bên có chút oán trách mà hướng Phó Chân nói: "Còn nói chính mình không có việc gì."

Động đất tựa hồ kết thúc, mọi người khôi phục bình tĩnh, nhân viên trong đoàn phim cũng từ trong hoảng hốt lấy lại tinh thần, mở đèn pin ra, bắt đầu thu thập đống hỗn độn.

Có người vừa mở di động ta phát hiện thế nhưng còn có tín hiệu, trận động đất vừa rồi đo ở mức 4,8 hẳn là sẽ còn dư chấn, vận khí bọn họ không tốt lắm, vừa lúc ở gần chấn khu, cư dan mạng trên Weibo đều tỏ vẻ chỉ cảm thấy giường lung lay một chút.

Phó Kiến Sâm cõng Phó Chân ở trên lưng, vừa rồi vì đóng phim, bọn họ đã đem bốn bánh xe Minibus tháo xuống, hiện tại thợ sửa xe không biết đi nơi nào. Lúc này muốn đánh xe không quá dễ dàng, Phó Kiến Sâm dứt khoát trực tiếp gọi cấp cứu 120, cõng Phó Chân từ trên này xuống đường lớn.

Phó Chân ghé vào sau lưng Phó Kiến Sâm, giống như nhiều năm về trước, ba hắn khi đó còn thực tuổi trẻ, như là siêu nhân trong phim hoạt hình, luôn là không gì không làm được, nhưng hiện tại trên đầu của hắn đã đầu bạc tang thương.

Từ nơi này đến đường lớn cũng phải mười phút, khoảng cách tương đương với đến khách sạn, Phó Kiến Sâm đi rất mau, những bông tuyết nhỏ bay bay trên trời, dưới ánh trăng nhu hòa nhue phát ra huỳnh quang.

Những bông tuyết bay lượn vòng trong không trung, những nhánh cây trụi lay động trong gió, phát ra tiếng rào rạt, bóng ram phản chiếu ánh trăng phủ đầy trên cỏ, giương nanh múa vuốt giống như u linh.

Gió tuyết thổi qua, cằm Phó Chân để ở trên vai Phó Kiến Sâm, hắn có thể nghe được rõ ràng tiếng hít thở dồn đập của Phó Kiến Sâm, nhờ ánh trăng, mọi thứ liên quan đến quá khứ tựa như một bức tranh thật dài chạm rãi hiện ra trước mắt.

Thời điểm hắn bị đuổi ra Phó gia, từng tránh ở trong ngõ nhỏ, từ xa xa mà nhìn Phó Kiến Sâm cùng Đường Loan Loan cùng nhau rời đi; từng ở hồ ước nguyện trong vườn cây thả một đồng vàng, khẩn cầu có thể trở lại như trước, nhưng vừa quay lại liền thấy khuôn mặt của Đường Loan Loan phô ngay trên màn hình; từng ở trong bầu trời đầy tuyết nhớ về những hồi ức, tính cả thống khổ cùng trắc trở cùng nhau nuốt xuống...... Cuối cùng, còn dư lại trong đầu hắn, chỉ có bài trường sinh trong Vân Lộc Tự.

Một làn khói nhẹ lượn quanh, tren trên trường sinh bài của hắn mông lung. Xem không rõ.

Đôi mắt Phó Chân bỗng nhiên ươn ướt, nước mắt từ khóe mắt chảy ra, theo gương mặt chảy xuống, ánh mắt hắn dừng lại ở đỉnh đầu đầy tóc bạc của Phó Kiến Sâm.

Hắn không hy vọng Phó Kiến Sâm già đi, hắn hy vọng ba hắn vĩnh viễn trẻ tuổi, vĩnh viễn cao lớn.

Hắn ôm cổ Phó Kiến Sâm, rất nhiều lời nói đều ngạnh ở trong cổ họng, cuối cùng, hắn chỉ là thấp thấp mà kêu một tiếng: "Ba......"

Cả người Phó Kiến Sâm đều chấn động, qua hồi lâu, hắn mới cẩn thận mà trở về Phó Chân một câu: "Ba ở đây."

Xe cứu thương thực mau liền tới, giúp Phó Chân đem chân cố định, chở hắn đi bệnh viện, thời điểm ở trên xe Giang Hằng Thù gọi điện thoại tới dò hỏi tình huống Phó Chân, Phó Kiến Sâm đơn giản mà nói với hắn hai câu, liền đem điện thoại cho Phó Chân.

Bệnh viện, sau khi làm xong kiểm tra, bác sĩ có điểm tiếc hận mà nói: "Chân hắn vốn khôi phục được không tồi, lúc này lại bị đè lên như vậy, muốn khôi phục được như lúc trước có chút khó khăn."

Phó Chân hướng Phó Kiến Sâm cười cười, an ủi hắn nói: "Không có việc gì."

Phó Kiến Sâm nhấp môi, hồi lâu đều không có nói chuyện.

Đây hết thảy đều do hắn tạo thành, bao nhiêu lần hắn hận không thể thay thế Phó Chân thừa nhận những thống khổ này.

Phó Chân từ trên mặt Phó Kiến Sâm nhìn ra áy náy cùng hối hận, nếu là lúc trước chắc hẳn hắn sẽ cảm thấy khoái ý, nhưng lúc này chỉ cảm thấy rất đau lòng, hắn vươn tay, xoa nhẹ lên mu bàn tay Phó Kiến Sâm, an ủi ba nói: "Thật sự không có việc gì, lúc trước cũng nói không có khả năng khôi phục tốt, nhưng sau lại khôi phục thật sự không tồi."

Phó Kiến Sâm ừ một tiếng, đẩy Phó Chân đi phòng bệnh, hai người ăn chút gì, Phó Chân có chút mệt mỏi liền đi ngủ. Phó Kiến Sâm ở bên cạnh nhìn trong chốc lát, đứng dậy tính toán đi ra ngoài rửa cái mặt.

Kết quả vừa nhấc đầu đi ra cửa liền thấy Giang Hằng Thù phong trần mệt mỏi mà đi tới, từ lúc bắt đầu động đất đến bây giờ mới qua 3 giờ, hắn có thể nhanh như vậy chạy tới cũng là không dễ dàng.