Một Giấc Ngủ Dậy Ta Mang Thai Hài Tử Của Cương Thi

Một Giấc Ngủ Dậy Ta Mang Thai Hài Tử Của Cương Thi - Chương 16




Trương Vu Thủy nhìn thấy Trương Khâu cũng hơi sửng sốt, " Hai người sao lại đến đây?"

"Lời này em cũng muốn hỏi anh!" Trương Khâu thấy Trương Vu Thủy đã khôi phục dáng vẻ như lần đầu tiên gặp mặt, như thể Hạ Bi Huệ vương không có ảnh hưởng gì đến anh ấy, nghĩ một lúc, quyết định không nói chuyện nhìn thấy Hạ Bi Huệ vương ở cửa sân bay.



Trương Vu Thủy liếc nhìn Ly Thù, dừng một chút, từ trong túi áo khoác lấy ra một giấy đẩy đến trước mặt Trương Khâu.



Trương Khâu mở tờ giấy ra, bên trên chỉ viết một câu còn dùng phương thức đóng dấu.



【 Cậu và Hạ Bi Huệ vương.



】 dòng cuối cùng viết địa chỉ hiện tại.



" Anh ba, anh còn nghĩ đến Hạ Bi Huệ vương?" Trương Khâu vẻ mặt có chút phức tạp, lật qua lật lại tờ giấy, ngoại trừ dòng chữ kia thì không còn gì đặc biệt, " Ai đưa anh tờ giấy này?"

Trương Vu Thủy lắc đầu, "Có người muốn dẫn dụ anh đến đây." Vẻ mặt nhàn nhạt, không muốn tốn nhiều thời gian vào chủ đề này, lập tức đổi chủ đề hỏi: " Sao em lại đến đây?"

Trương Khâu đầu tiên nhìn qua Ly Thù, Ly Thù gật đầu, Trương Khâu lúc này mới kể những gì đã xảy ra.



"Hẳn là một chỗ." Ly Thù bên cạnh nói.



Ba người nhất thời rơi vào trầm tư, người gửi tờ giấy này đến Trương Vu Thủy có phải cùng phe với ông chủ sau lưng Kim lão đại hay không? Mục đích là gì chứ? Trương Khâu không nghĩ ra, Ly Thù nhìn thấy Trương Khâu cau mày, nói: " Đừng lo, có tôi."

Tùng tùng.



Có người gõ cửa, Trương Vu Thủy mở cửa, không có mời người đi vào, đứng ở cửa, Trương Khâu nghe thấy một giọng nói quen thuộc, là Kim lão đại.





"Trương tiên sinh đến rồi! Vừa hay vừa hay, vừa đúng lúc, ngày mai quyết định kế hoạch xong tôi sẽ thông báo cho Trương tiên sinh, lần này tìm huyệt nhãn vẫn phải phiền Trương tiên sinh nhiều rồi."

Trương Vu Thủy lạnh lùng đuổi Kim lão đại đi, đóng cửa lại, Trương Khâu nhỏ giọng nói: " Thì ra người gửi bức thư cho anh ba là ông chủ sau lưng Kim lão đại." Y hiện tại đầu óc càng ngày càng mơ hồ, " Ông chủ phía sau này muốn cái gì chứ?"

"Ngày mai liền biết." Ly Thù nói.



Hai ông cháu dưới lầu gọi bọn họ ăn cơm, lần này cộng thêm Trương Vu Thủy nữa bọn họ tổng cộng có mười ba người, trong đó bảy người là đàn em của ông chủ phía sau, chỉ có hai người là đàn em Kim lão đại, chính là hai người đã trói y, còn lại là y, Ly Thù, anh ba.



Trên bàn ăn có thể nhìn ra, bảy người của ông chủ phía sau đều mặc đồ đen, ngồi trên một cái bàn lớn ở phía trong cùng, một chiếc bàn dài cạnh cửa Kim lão đại chiếm một đầu, thấy bọn họ xuống dưới vội vàng đứng lên cười nghênh đón, " Người anh em Ly Thù ngồi bên này."

Lão Phỉ liếc mắt nhìn bọn họ, cười chế nhạo, âm thanh rất lớn, không biết lại nói thêm cái gì, cả bàn lớn bên đó đều cười phá lên.





Trương Khâu nghe không rõ Lão Phỉ nói cái gì, nhưng chắc chắn không phải lời hay ý đẹp, liền có chút tức giận, nhưng cũng biết đám người này không nên trêu chọc vào thì tốt hơn, bớt mang lại phiền phức cho Ly Thù.



Ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng cười nói khiến người ta chán ghét ở bàn lớn bên kia, cả bữa cơm tối vẫn rất ngon, thịt ba chỉ xào rau rừng đặc trưng của nhà mông, cháo ninh mịn và bánh màn thầu, to bằng nắm tay, mới ra lò còn nóng hổi, thêm món ăn kèm dưa muối được chính tay ông cụ làm băng xì dầu và tương, thơm đến mức khiếncTrương Khâu có thể nuốt cả đầu lưỡi vào trong, ăn một cái không nhịn được lại ăn thêm cái nữa z kết quả cuối cùng ăn đến căng bụng, không nhúc nhích nổi nữa.



Trong núi trời tối sớm, cảm giác oi bức ban ngày tản đi một chút, có vài cơn gió mát thôi qua, Trương Khâu đỡ bàn đứng lên, ngày hôm nay ăn quá mức rồi cứ cảm thấy bụng có chút căng tròn.



Tầm mắt Ly Thù nhìn về phía bụng tròn tròn của Trương Khâu, trong mắt mang theo một tia một tia ôn nhu mà chính hắn cũng không phát hiện ra.



Trương Khâu xoa bụng kêu ôi, "Ngồi hơn nửa ngày rồi vẫn căng bụng quá, khó chịu." Nói câu cuối còn có chút hàm ý tội nghiệp.



"Đi ra ngoài tản bộ một chút."

Ly Thù cùng Trương Khâu đi ra ngoài, ông cụ đang dọn bàn thấy hướng bọn họ đi liền cuống lên, dùng ngôn ngữ địa phương gấp gáp ngăn cản hai người, người cháu cũng chạy ra ngoài, nghe xong ông nói xong phiên dịch lại cho bọn họ, " Không thể đi đến chỗ ngọn nút đằng kia, bên trong có Vu thần."

Trương Khâu nhìn theo hướng người cháu chỉ, là núi phía tây nam, ngọn núi này nhỏ hơn ngọn nói phía trước, nhưng cây cối lại rậm rạp hơn nhiều.





"Chúng ta không lên núi, ở xung quanh đây đi dạo một chút." Trương Khâu nói, tâm trạng lo lắng của ông cụ vừa nãy ngăn bọn họ lại không phải làm bộ.



Ông cụ lại nói thêm, dặn dò bọn họ cẩn thận, người cháu ở bên cạnh phiên dịch, Trương Khâu mới biết con trai của ông ấy một năm trước bởi vì đi vào trong núi tây nam đến bây giờ cũng không tìm được, Nghe nói mấy năm trước trong thôn lâu lâu lại có người chết trong núi đó.



Trương Khâu bởi vì chuyện này cũng không muốn ra ngoài nữa, y và Ly Thù trở về phòng, ở trong phòng đi hai vòng xong lại lười biếng nằm ịch lên giường.



Ly Thù tầm mắt đảo qua cái mông đang vểnh lên của Trương Khâu, không biểu tình hỏi, " Đi tắm xong rồi hẳn ngủ."

Trương Khâu lười biếng từ trên giường đưng dậy, y thực sự không muốn nhúc nhích, nhưng vì không muốn để cho Ly Thù cảm thấy y bẩn thỉu, ra cửa đi phòng nước xông tới đem nước lạnh tắm, đánh lạnh run đi trở về.



" Đại ca, ông chủ phía sau này có lai lịch gì?"

" Mày quản nhiều như vậy làm gì, có tiền lấy là tốt rồi, nhớ kỹ phải lấy hộp, giá tiền gấp trăm lần."

Giọng Kim lão đại nhỏ xuống, như nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, thúc giục: "Ngủ đi ngủ đi." Đèn trong phòng tắt.



Trương Khâu chậm rãi đi trở về, nghĩ thầm cái hộp Kim lão đại nói nhất định rất quan trọng, ít nhất là ông chủ phía sau cũng rất coi trọng thứ này.




Lúc trở về phòng y kể lại với Ly Thù những lời Kim lão đại vừa nói lúc nãy, vẻ mặt Ly Thù giống như đã sớm biết chuyện đó, Trương Khâu không khỏi tò mò " Anh biết bọn họ muốn tìm cái hộp gì?"

" Cậu đã từng thấy nó."

Trương Khâu nhớ lại những chiếc hộp mà mình đã từng thấy qua, A một tiếng, "Là chiếc hộp đựng Âm Hồn châu?"

Ly Thù gật đầu, "Bên trong vốn có chứa một phần bản đồ."



Ông chủ phía sau muốn tìm bản đồ, mà Ly Thù cũng là vì bản đồ, điểm cuối cùng của tấm bản đồ này rốt cuộc là nơi nào?

Trương Khâu trong đầu đầy suy nghĩ vừa nằm xuống giường đã ngủ mất tiêu.



Rạng sáng ngày hôm sau, bọn họ ăn cơm, Kim lão đại đã tìm được người địa phương dẫn đường, Trương Khâu mới biết nơi bọn họ muốn đi chính là nơi ngày hôm qua ông cụ lo lắng nhắc nhở, núi tây nam có vu thần.



Bởi vì truyền thuyết hiến mạng cho Vu thần, người dẫn đường không dễ tìm, cuối cùng vẫn là Kim lão đại bỏ ra giá cao thuê người.



Dẫn đường là một người đàn ông trung niên ốm lùn, tên là Na Ô, đi đứng linh hoạt, hành động nhanh nhẹn, đi ở trước nhất dẫn đường.



Trương Khâu đeo ba lô trên vai, chỉ mang theo mì hộp, đồ hộp và bánh quy, những vật nặng như dụng cụ, nước đều do Ly Thù cầm, nếu không phải y phản đối, thì Ly Thù đã tự mình cầm hết.



Ly Thù từ trong tay Hạ Bi Huệ vương chỉ cướp được một phần bản đồ, không biết bọn họ làm thế nào mà phán đoán được nơi đó nằm ở núi tây nam Tương Tây, có điều đã quacngàn năm thay đổi, vị trí cụ thể bên trong núi sớm đã mơ hồ không rõ rồi, vừa hay có người định vị phong thủy Trương Vu Thủy ở đây, rất nhanh sau đó, Trương Vu Thủy đã tìm ra chỗ rồi.




Chỉ vào một nơi, " Ở đó."

Na Ô sắc mặt lập tức thay đổi, đột nhiên lắc đầu, dùng tiếng hoa gượng gạo nói: "Không, không được, không đến đó đâu, có Vu thần, sẽ chết." Lúc hắn nói sẽ chết vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, ánh mắt mang theo sợ hãi nồng đậm.



Trương Khâu bị cảm xúc sợ hại của Na Ô ảnh hưởng tới, lại nhìn Trương Vu Thủy chỉ vào vách đá phía đối diện lộ ra ở lưng chừng núi, càng nhìn càng không đúng, nơi này cây cỏ vô cùng sum xuê, có thể chỉ có đó có vách đá trắng toát lộ ra ngoài, không một cộng cỏ.



Lão Phỉ từ trong đội mặc đồ đen thiếu kiên nhẫn đi ra, quát lên: "Dẫn đường!"

"Không, không." Na Ô lắc đầu dữ dội.



Lão Phỉ nhanh chóng nắm lấy cổ của Na Ô, trực tiếp nhấc cả người lên, cổ bị xiết chắc khiến sắc mặt Na Ô đỏ lên, ánh mắt Lão Phỉ lóe lên sự hung tàn, " Nếu không chịu dẫn đường, ông đây sẽ giết mày ngay bây giờ, cho mày thấy cái gì là Vu thần thật sự."

Na Ô thở hổn hển, gật đầu liên tục, Lão Phỉ đột nhiên buông tay ra, Na Ô kia bị ngã xuống đất ho khan, Lão Phỉ thiếu kiên nhẫn đá một cước, "Nhanh lên một chút."

Đội ngũ tiếp tục lên đường, Trương Khâu, Ly Thù và Trương Vu Thủy đi ở cuối cùng, đám người áo đen kia đi ở trước nhất, Lão Phỉ đi theo sau Na Ô thỉnh thoảng quát một tiếng, Trương Khâu thấy vậy bĩu môi, nhỏ giọng nói: "Lão Phỉ kia thật sự rất đáng ghét."


Ly Thù ừm một tiếng.





Có Na Ô dẫn đường xác thực đã tránh được rất nhiều đường vòng, đến trưa bọn họ đã đến chân núi tây nam, vách đá đang ở ngay trước mắt, càng đến gần, đường càng ngày càng hẹp, cuối cùng thành con đường núi nhỏ hẹp không nhìn thấy bầu trời.



Kim lão đại bật đèn pin rọi vào trong, một mảnh đen ngòm căn bản không nhìn thấy điểm cuối, bọn họ đứng bên ngoài, một cơn gió thổi qua, ô ô ô giống như tiếng quỷ khóc, u ám như người đang chịu đau đớn, Trương Khâu lại cảm thấy tinh thần lanh lẹ.



"Đi!"

Lão Phỉ níu lấy cổ áo của Na Ô đi về phía trước, Na Ô sợ đến hai chân như nhũn ra, khua tay múa chân hơi điên cuồng, "Không, không đi, bên trong có Vu thần, nói, đã nói chỉ leo núi thôi mà."

Hóa ra Kim lão đại nói với Na Ô là muốn mở mang kiến thức leo xuống núi tây nam, hoàn toàn không nói sự thật, có điều vốn là, cũng không thể nói với Na Ô bọn họ là thổ phu tử đi trộm mộ.



Lão Phỉ bị làm cho thiếu kiên nhẫn, lập tức rút súng từ bên hông ra.



"Này!" Trương Khâu theo bản năng hô một tiếng, vốn là bọn người Kim lão đại lừa gạt Na Ô, bây giờ lại lấy súng ra nếu là mạng người thì không thể nhịn được nữa.



Lão Phỉ đổi hướng họng súng đem ngòm nhắm về phía Trương Khâu, Ly Thù chắn ở phía trước, hai mắt mang theo lãnh ý nhìn đối phương, " Bỏ xuống."

Kim lão đại thấy bầu không khí không ổn vội vàng đi tới phía trước, Lão Phỉ bị Ly Thù nhìn chằm chằm như thế, không bao lâu trên trán đã đổ đầy mồ hôi lạnh, bất giác bỏ súng xuống, lại cảm thấy mất hết mặt mũi, đang muốn nổi đóa, Kim lão đại cười ha ha giảng hòa, cuối cùng thuyết phục được Na Ô, lúc này mới tiếp tục xuất phát.



Na Ô cũng nhìn ra lợi hại trong việc này, trong tay người có súng, không thể làm gì khác hơn là kiên trì đi về phía trước.



Vừa vào sơn đạo tiếng gió thổi ô ô ô càng lớn, đi được mấy phút mặt đất ngày càng ẩm ướt, loang loang lổ lổ còn có vài thi thể động vật, mùi tanh hôi, Trương Khâu vội vàng từ trong túi lấy khẩu trang ra, chịu đựng cảm giác muốn nôn mửa, đưa khẩu trang cho Ly Thù và Trương Vu Thủy.



Đi vào sâu bên trong, nước ở bên trong thông đọa đã đến bắp chân, vách núi xung quanh đen xì, Trương Khâu bước đi không vững giẫm phải một chỗ hơi trơn, đèn pin trong tay chiếu loạn trên vách núi, Na Ô đột nhiên thét lên kinh hãi, "Quỷ! Quỷ!" Âm thanh vang vọng trong sơn đạo, nghe đặc biệt thê thảm.



Trương Khâu bị tiếng hét của Na Ô làm cho sợ hãi thiếu chút nữa đã ngã xuống đất, may mắn Ly Thù đã kéo cánh tay y lại, Lão Phỉ nhẫn nại với Na Ô đã đến mức cực hạn, tát vào mặt anh ta một cái " Mẹ mày, mày nói nhăng nói cuội cái gì đó, trên đời này có quỷ gì chứ!"

Na Ô đã khóc lên, tay run rẩy chỉ vào vách đá trên cùng mà vừa rồi đèn pin của Trương Khâu vừa chiếu qua " Mọi, mọi người xem."

Tất cả đèn pin của họ đều đồng loạt chiếu về hướng Na Ô chỉ, vách đá đen kịt toàn là hang, Trương Khâu đột nhiên hít vào một ngụm khí lạnh, bên trong những cái hang này tất cả đều được nhét quan tài, không biết có phải y hoa mắt hay không, vừa rồi vậy mà lại nhìn thấy một cái đầu lâu với đôi mắt đem ngòm nằm nhoài trên quan tài cười với bọn họ..