Những phi tần khác lập tức sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, có người còn thét chói tai, mà Tô Lam Quỳnh thì lại như rơi vào hầm băng, giây phút này, nàng đã hiểu, cái bẫy này, nàng không thể không bước vào rồi.
Lưu Đức dập đầu liên tục: "Di phi nương nương thật sự đã sai khiến nô tài hạ độc vào tôm của Tường Tiệp dư, nô tài xin lấy cái chết để chứng minh những gì nô tài nói là sự thật!"
Nói rồi định chạy đến đập đầu vào cột.
Có Kiều Nhu, các nội giám đã kịp thời ngăn Lưu Đức lại trước khi hắn ta tự sát, nhưng hôm nay nhân chứng vật chứng có đủ, Tô Lam Quỳnh đã không còn cách nào có thể thoát tội.
Thái hậu nhìn Tô Lam Quỳnh với ánh mắt lạnh lẽo: "Mưu hại con vua, còn là đứa bé đầu tiên của Hoàng đế, tội nặng bực này, nhất định phải trị tội để răn đe chúng phi. Khiến cho từng người ở đây biết rõ, huyết mạch Hoàng thất không phải là công cụ để các ngươi tranh sủng, càng không phải mục tiêu để các ngươi nhằm vào!"
Giọng nói Thái hậu như tiếng chuông nặng nề gõ vào lòng từng người ở đây, chúng phi tần kể cả Hoàng hậu đều vội vàng quỳ xuống, trăm miệng một lời nói: "Chúng thần thiếp không dám, khẩn xin Thái hậu bớt giận!"
Thái hậu quay sang nhìn Hoàng đế: "Hoàng đế thấy sao?"
Biết Thái hậu đang muốn hắn đưa ra quyết định, Hoàng đế quay đầu nhìn Tô Lam Quỳnh.
Nàng quỳ dưới đất, trên gương mặt là sự tĩnh lặng đến bất ngờ, có hoang mang, có phẫn hận, có oan ức, nhưng cũng không hề khóc nháo xin tha. Sống lưng nàng thẳng tắp, giống như khí tiết và kiêu ngạo của Tô gia, quyết không để bản thân phải khuất phục.
Thấy Hoàng đế nhìn mình, nàng cung kính dập đầu: "Thiếp thân bị oan, khẩn cầu Thánh thượng giúp thiếp thân rửa sạch oan khuất, trả lại trong sạch cho thiếp thân!"
Theo luật pháp Tuyên Ninh, hãm hại phi tần, đầu độc con vua, là tội cực nặng, bản thân phải bị ban chết, thậm chí phụ mẫu của người đó cũng bị phạt nặng. Nhẹ thì phạt bổng lộc đóng cửa ăn năn, nặng thì phế làm thường dân, cho nên hắn không tin Tô Lam Quỳnh sẽ làm thế. Hắn đau lòng cho đứa con chưa ra đời của hắn là thật, nhưng tin tưởng nàng không hại con hắn cũng là thật.
Hoàng đế nhìn ra ngoài cửa, thấy bóng dáng một nội giám thấp thoáng, bèn nói: "Di phi Tô thị, hãm..."
Tiếng nội giám lanh lảnh vang lên: "Thái hoàng Thái hậu giá đáo!"
Những người trong phòng đứng lên, lại nhanh chóng quỳ bái.
Thái hoàng Thái hậu vừa vào cửa đã muốn quỳ xuống: "Ai gia đến tuổi này chỉ có một đứa cháu gái, Hoàng đế, ai gia khẩn xin Hoàng đế không ban tội chết cho Lam Quỳnh!"
Thái hoàng Thái hậu là tổ mẫu của Hoàng đế, Hoàng đế sao gánh nổi một cái quỳ này, hắn vội vàng đỡ Thái hoàng Thái hậu dậy, dắt bà đi đến ngồi chỗ mình từng ngồi, hắn nói: "Tổ mẫu yên tâm, phụ hoàng vừa mãn tang, tôn nhi cũng không muốn lúc này lại gây ra sát nghiệt! Hơn thế nữa, Tô gia tận trung mấy đời, cho dù tôn nhi có muốn xử tội Tô thị, cũng sẽ nể mặt người đã cống hiến hết mình cho đất nước như Tô thái phó và Tô tham tri."
Hoàng đế nói những lời trấn an Thái hoàng Thái hậu, nhưng ba chữ "Tô tham tri" cuối cùng lại là nói cho Thái hậu nghe. Hắn đang nhắc Thái hậu nhớ tới Ninh Cẩn Huyền đang mang thai ở Thái phó phủ, tổ vỡ thì trứng đâu thể còn nguyên, nếu hôm nay định tội Tô Lam Quỳnh, chắc chắn Tô gia cũng sẽ không thoát được tội, liên đới Ninh Cẩn Huyền cũng sẽ chịu khổ.
Trừ khi là ngay lập tức hòa ly.
Nhưng Ninh Cẩn Huyền đang mang thai, nếu hòa ly xong, hai đứa con trong bụng nàng ấy phải làm sao bây giờ?
Thái hậu cũng nghĩ tới điều này, bà khẽ nhíu mày, hiển nhiên cũng nghĩ đến điều mà Hoàng đế muốn ám chỉ, cho nên không mở miệng nữa.
Lúc này Hoàng đế mới nói: "Di phi Tô thị, hãm hại phi tần, mưu hại con vua, giáng làm Lan nhân, dời đến cung Mộc Ngô, không có lệnh không ai được phép đến thăm."
Cung Mộc Ngô, chính là tên gọi khác của lãnh cung.
Đối với kết quả này, trong lòng nhiều người hẳn chưa thỏa mãn, nhưng có thể kéo Tô Lam Quỳnh rơi đài, đối với bọn họ đã là thành tựu.
Thái hoàng Thái hậu mệt mỏi thở dài, có lẽ bà đã sai rồi chăng, Tô Lam Quỳnh vốn không thích hợp với Hoàng cung này, nàng đi đến ngày hôm nay, bị người hãm hại suýt chút mất đi tính mạng, có lẽ là do bà đã già, nên đầu óc không còn minh mẫn, đã tính sai bước đường này...
Hoàng đế tiễn Thái hoàng Thái hậu và Thái hậu rời đi, sau đó nhìn lại chúng phi tần trước mặt, từng người từng người có gương mặt đẹp như hoa, ẩn sâu dưới đó lại là lòng dạ ác độc, Hắn nhìn một lát, nói: "Không có việc gì các ngươi về trước đi, đừng quấy rầy Tường Tiệp dư tịnh dưỡng. Tuệ phi theo trẫm đến điện Kính Thiên."
Tuệ phi ngẩn ra, sau đó ngoan ngoãn gật đầu.
Hai người sải bước ra khỏi điện Nguyệt Minh.
Hoàng hậu và Trân phi nhìn nhau, đều thấy được trong mắt đối phương tia đáng tiếc.
Đáng tiếc không thể giết chết con vua trong bụng Tường Tiệp dư, nếu không, Tô Lam Quỳnh chạy không thoát cái chết.
Nhưng không sao, đã vào lãnh cung rồi thì càng tốt, bọn họ có một ngàn lẻ một loại biện pháp có thể làm cho Tô Lam Quỳnh không ra được.
Chuyện Tô Lam Quỳnh hãm hại phi tần, mưu hại con vua truyền ra ngay trong ngày hôm đó, Tô Thái phó và Tô tham tri đều dâng tấu cáo ốm, tạm thời không nhúng tay vào triều chính, cũng xem như một cách để tránh khỏi đầu sóng ngọn gió.
Trong cung, Tô Lam Quỳnh cũng chuyển tới cung Mộc Ngô ngay lập tức, đã không còn là Di phi, cung nhân bên người nàng bị các cung khác điều đi hoặc tự mình bỏ đi hết, chỉ có sáu cung nữ thân cận là còn ở tại bên người.
Nhưng Cửu giai Lan nhân cấp bậc rất thấp, bên người chỉ được có một cung nữ hầu hạ,
Tô Lam Quỳnh quyết định giữ Kính Hoa lại, nàng nói với năm cung nữ còn lại: "Các ngươi đến chỗ Thái hoàng Thái hậu nương nhờ, có ngài ấy ở đó, tất sẽ không để các ngươi chịu khi dễ."
Năm cung nữ mắt rưng rưng, rơi lệ gật đầu, không nỡ rời xa.
Tô Lam Quỳnh thì rất dứt khoát, dặn dò họ xong, nàng quay đầu đi thẳng đến cung Mộc Ngô.
Ánh chiều tà buông xuống, cung Mộc Ngô im lìm, lối vào bám đầy rêu, trên đất toàn là lá vụn, cành khô và bụi đất. Bởi vì đã lâu không có người ở, xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, trong không khí còn có một mùi ẩm mốc gay mũi, khiến người khó chịu.
Tô Lam Quỳnh nghĩ, nàng chính là phi tử thứ hai của triều đại này bị nhốt vào lãnh cung rồi.
Kính Hoa nén nước mắt, giúp Tô Lam Quỳnh thu dọn một gian phòng, phòng ở đây đa số đã mục nát, cánh cửa cũng không khép lại được, Kính Hoa vừa mới chạm vào thì nó đã rơi ra, rầm một tiếng nện lên mặt đất, để lại một tầng bụi dày.
Tô Lam Quỳnh lắc đầu: "Chọn phòng khác thôi."
Hai người đi khắp cả cung, tới chập tối mới tìm được một gian phòng miễn cưỡng có thể ở được.
Kính Hoa đi lấy nước, Tô Lam Quỳnh quét dọn, ròng rã một canh giờ, cuối cùng cũng có thể tạm xem là có thể ở.
Nhưng Tô Lam Quỳnh chưa vội nghỉ ngơi, mà lấy giấy bút ra viết một lá thư rồi phân phó Kính Hoa: "Em lập tức rời khỏi nơi này, đi theo con đường đến cuối lãnh cung, sẽ thấy được đường ra, em phải lập tức thoát khỏi nơi này trước khi cửa cung khóa lại, đem lá thư này giao cho Ngô thị vệ ở đó, sau đó đi theo hắn, em sẽ biết nên làm như thế nào!"
Kính Hoa lập tức rơi nước mắt: "Nếu như em đi rồi thì tiểu thư phải làm sao...?"
"Em phải đi thì chúng ta mới có hi vọng, Trân phi sẽ không bỏ qua cho ta, mau đi đi trước khi quá muộn."
Kính Hoa lau nước mắt gật đầu, sau đó thu dọn một chút, nhanh chóng hòa vào bóng đêm.
Còn lại một mình, Tô Lam Quỳnh nằm trên giường, suy nghĩ về những chuyện ngày hôm nay.
Cái bẫy này không tính là cao minh, nhưng có thêm tính mạng của cung nữ, lời khai cắn chặt không buông của thái giám, lại có thể vặn ngã nàng. Là nàng quá sơ suất, đã để cho kẻ gian chui chỗ trống. Hẳn là giờ này, Thái hoàng Thái hậu, phụ thân mẫu thân và ca ca tẩu tẩu đang lo lắng lắm, nhất là tẩu tẩu còn đang mang thai...
Tô Lam Quỳnh lặng lẽ khép mắt lại, Lan nhân, lãnh cung, chưa hẳn là con đường cùng, nàng vẫn có thể xoay chuyển thế cục, bởi vì nàng thật sự không làm những thứ này. Muốn rửa oan, tất phải tìm ra hung thủ thật sự.
Hiện giờ nàng thân ở lãnh cung, không thể làm được gì, mà nơi này hẳn cũng có người giám thị. Cho nên, chỉ có thể để các cung nữ rời đi tránh tai mắt của đám người Hoàng hậu và Trân phi, sau đó để Kính Hoa thay nàng liên lạc với Ngô thị vệ, có như vậy, mới có thể có cơ may tìm ra được đường sống trong chỗ chết, lật lại bàn cờ.
Đột nhiên, tiếng "xì...xì" vang lên khiến Tô Lam Quỳnh nâng cao cảnh giác, vừa quay đầu nhìn lại, không biết từ lúc nào đã có rất nhiều rắn độc từ bốn phương tám hướng bò tới. Dưới ánh trăng, vảy của chúng lấp lánh ánh sáng lạnh, làm da đầu người ta tê dại.
...
Hoàng đế ngồi trên bàn phê tấu chương, Tuệ phi ở bên cạnh giúp hắn xoa bóp huyệt thái dương.
Hoàng đế đột nhiên mở miệng hỏi: "Tuệ phi, nàng thấy chuyện của tường tiệp dư như thế nào?"
Động tác của Tuệ phi hơi dừng, nàng ấy mím nhẹ môi, nói: "Thánh thượng đã có định luận, tội gì phải khó xử thiếp thân?"
Hoàng đế mở mắt, nhìn dung mạo đoan trang thông tuệ trước mặt, nói: "Trẫm thứ nàng vô tội, nói đi."
Tuệ phi nghe hắn nói vậy, nghiêng đầu suy tư một lát, sau đó nói: "Thiếp thân thấy, Tô Lan nhân không giống người như thế."
Sắc mặt Hoàng đế hơi hòa hoãn, gật đầu vươn tay, Tuệ phi hiểu ý đi đến ngồi bên cạnh hắn.
Không biết hai người đã nói những gì, chỉ là sau đó, Hoàng đế lại ban cho Tuệ phi quyền Hiệp lý lục cung, đối với điều này, tất cả mọi người đều xem như có thể chấp nhận được. Từ sau khi Di phi rơi đài, Tuệ phi chính là hồng nhân trước mặt Thánh thượng, nhìn dáng vẻ này, có lẽ trong tương lai vị trí tứ phi sẽ có một chỗ dành cho vị chủ tử này.
Ngày tháng trong cung trôi qua cực kỳ nhanh, nhưng đối với người trong lãnh cung lại không nhanh như vậy.
Tô Lam Quỳnh vẫn sống một cuộc sống bình thường, có lẽ đối với tiểu thư kim kiều ngọc quý mười ngón tay không chạm nước như nàng, tự làm mọi chuyện sinh hoạt có lẽ là một loại đau khổ, nhưng trong lòng nàng lại không nghĩ như vậy. Nàng biết, chỉ có thể nhẫn nhịn, mới có thể đi đến sau này, so với rửa sạch được oan ức lấy lại trong sạch, chút đau khổ này không thể tính là gì.
Đây đã là ngày thứ mười nàng vào lãnh cung, Kính Hoa vẫn chưa trở lại. Tô Lam Quỳnh cũng không gấp gáp, rốt cục muốn tìm ra chứng cứ luận tội kẻ sau màn không dễ như vậy, nàng sẽ chờ thêm.
"Sột soạt." Có tiếng bước chân truyền tới, Tô Lam Quỳnh cứ nghĩ là nội giám hay thị vệ lãnh cung, không ngờ khi ngước nhìn lên,người tới cao lớn đĩnh đạc, mặt mày oai phong, không phải Phó Thần Vân thì là ai.
Phó Thần Vân nhìn thấy Tô Lam Quỳnh, dù đã đoán trước được nàng sống không tốt nhưng khi tận mắt nhìn thấy, hắn vẫn không tránh được cảm thấy tim mình đau đớn.
Người con gái trước mặt hắn mặc trên người một bộ quần áo vải thô, trên mái tóc không có lấy một món trang sức nào ngoài một chiếc khăn cố định tóc, cả người nàng thoạt nhìn gầy đi không ít, đang ôm một chậu quần áo trên tay, hai bàn tay trắng nõn đỏ ửng vì phải bê vật nặng.
Hắn lập tức bước nhanh tới đỡ lấy chậu quần áo trong tay nàng: "Để ta."
Tô Lam Quỳnh lui lại một bước muốn tránh, nhưng sức của nàng không đọ lại được Phó Thần Vân, chậu quần áo bị đoạt đi một cách dễ dàng, Tô Lam Quỳnh cũng không muốn giành lại.
Phó Thần Vân đặt chậu quần áo lên bệ đá cho nàng, nói: "Ta không ngờ muội lại thành như thế này... Phương Vũ, đi với ta được không? Rời xa nơi này, ta mang muội đến biên cương, ở đó không có tranh đấu, không có nữ nhân, muội muốn làm cái gì thì có thể làm cái đó."
Tô Lam Quỳnh nhìn dáng vẻ khẩn thiết này của hắn, lắc đầu: "Thật xin lỗi, Phó tướng quân, ta không thể đi. Ta là người của Thánh thượng, sống là người của Ninh gia, chết là ma của Ninh gia."
Phó Thần Vân tức giận nói: "Sao muội lại chấp mê bất ngộ như thế, Thánh thượng không hề đối xử tốt với muội, hắn chỉ xem muội là một trong số những nữ nhân của hắn thôi, có cũng được không có cũng không sao, muội..."
"Phó ca ca." Tô Lam Quỳnh đột nhiên ngắt lời hắn, thân là con gái Thái phó tri thư đạt lễ, đây là lần đầu tiên Tô Lam Quỳnh ngắt lời người khác, Phó Thần Vân cũng bị nàng làm cho sửng sốt, không tự chủ dừng lại không nói nữa.
Tô Lam Quỳnh nhẹ giọng nói: "Huynh còn nhớ rõ người đó là Thánh thượng sao? Người đó là chủ của Tuyên Ninh, nắm giữ vận mệnh của cả quốc gia này, cả huynh và ta. Có thể người đó và chúng ta từng là bạn thân, cùng nhau lớn lên, nhưng huynh hãy nhớ kỹ, hai từ bạn thân chỉ là lúc chúng ta còn là trẻ con vô âu vô lo mới có thể nhắc đến, còn bây giờ, người đó là cửu ngũ chí tôn, mà huynh và ta là thần tử, thần tử gặp quân vương chỉ có thể quỳ xuống phục tùng. Phó ca ca, đừng hành xử theo cảm tính như vậy nữa, uy nghiêm của Thánh thượng không phải là thứ mà huynh có thể trêu chọc, huynh muốn làm gì cũng phải nghĩ đến hậu quả, chúng ta không chỉ có một mình, sau lưng chúng ta là vận mệnh của cả gia tộc."
Phó Thần Vân nghẹn lời, một lát sau mới nói: "Nhưng nay muội đã thành như thế này..."
Tô Lam Quỳnh lắc đầu: "Huynh đừng lo, ta sẽ không sao đâu. Nếu Phó ca ca vẫn còn nhớ tình xưa với Phương Vũ, xin hãy thay Phương Vũ chiếu cố phụ mẫu trong nhà cho thật tốt."
Phó Thần Vân lặng người hồi lâu, mới đau xót gật đầu: "Được."
Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, gượng cười đặt một túi gấm lên trên bệ đá: "Nơi này ta không thể ở lâu, ở đây có một ít bạc vụn và ngân phiếu, Phương Vũ... bảo trọng."
Nói xong, không đợi Tô Lam Quỳnh đáp lời đã rời đi.
Đang đi, bỗng nghe phía sau truyền đến một giọng nhẹ như gió: "Phó ca ca, cảm ơn huynh."
Phó Thần Vân ngẩng cao đầu, để giọt nước mắt chảy ngược vào khóe mắt.
Tô Lam Quỳnh cầm túi gấm lên, mở ra nhìn, bên trong quả thật có rất nhiều bạc vụn và ngân phiếu được gấp gọn, nàng bỗng nhiên nhìn kỹ hơn, chợt nhận ra còn có thêm một thứ. Tô Lam Quỳnh vào trong nhà, lấy nó ra nhìn xem, sau đó thắp nến, đốt sạch sẽ.
Sinh thần thái hậu đang đến gần. Mà nàng, sẽ không ở đây lâu nữa.
Cùng lúc này, bên ngoài cung đang tất bật chuẩn bị cho sinh thần của Thái hậu. Khắp bốn phía giăng đèn kết hoa, hoa đoàn cẩm tú, triển lộ sự giàu có và phồn vinh của Hoàng thất, Tường Tiệp dư đã khỏi, được Hoàng đế thương tiếc ban thưởng rất nhiều trân phẩm và dược liệu quý, Thái hoàng Thái hậu đóng cửa không ra, chỉ chuyên tâm lễ Phật, Thái hậu lo cho con gái ở ngoài cung, thường thường phái người qua thăm hỏi, mọi chuyện trong cung cứ như nước chảy trôi đi, thoạt nhìn yên ả phẳng lặng, lại không hay biết bên dưới đang có sóng ngầm mãnh liệt chuẩn bị khởi động.
Điện Kính Thiên.
Hoàng đế và Tuệ phi ngồi trên ghế dài, Hoàng đế nhìn sắc trời bên ngoài dần tối, hắn nói: "Mọi thứ đã đủ, chỉ thiếu gió đông, Tuệ phi, nàng có bằng lòng làm gió đông của Trẫm không?"
Tuệ phi kinh ngạc một lát, sau đó gật đầu, dáng vẻ kiên định nói: "Là vinh hạnh của thiếp thân."