Đoàn người đi suốt một ngày, đến chiều thì về tới Hoàng cung.
Thái hậu và Thái hoàng thái hậu đã nhận được tin tức, đang ở trong Thọ Khang cung thảo luận việc này. Theo ý Thái hoàng Thái hậu, bà muốn để cho Trưởng công chúa tự mình chọn người mình thích là được. Thái hậu thì lại lo nghĩ sâu xa hơn, hiện giờ quốc gia còn chưa ổn định, nếu gả Trưởng công chúa cho Tô Tri Viễn, không chỉ Tô gia sẽ trở thành mặt trời ban trưa, mà còn khiến cho Vương Khang cảm thấy Hoàng thất không trọng dụng hắn, nếu lòng hắn mang bất mãn, sao còn có thể ra sức vì nước vì dân nữa?
Thái hoàng Thái hậu nói mình già rồi, chuyện của người trẻ bà không muốn xen vào, để Thái hậu tự mình quyết định.
Thái hậu hết cách, đành phải quay về Vĩnh Thọ Cung.
Thật ra Thái hoàng Thái hậu luôn biết rõ chuyện của Trưởng công chúa với Tô Tri Viễn, nhưng trong lòng bà, tình yêu ở đại gia tộc là hoàn toàn không cần thiết, Hoàng đế tuổi trẻ, rất cần một vị tướng quân để tương lai còn ra trận giết giặc, bảo vệ non sông. Hơn Tô gia đã vô cùng nổi bật, nếu bây giờ lại cưới Trưởng công chúa, thì sẽ thành cái đích cho mọi người nhắm tới, cá nhân bà không muốn việc này xảy ra. Mặc dù bà vô cùng yêu thương người cháu gái này, nhưng làm Thái hoàng Thái hậu, có một số việc bà phải đứng ở lập trường chung để suy nghĩ.
Thái hoàng Thái hậu thở dài, mình đã già rồi, thế giới này là thiên hạ của người trẻ, bà cũng không thể nói được cái gì. Trưởng công chúa là con ruột của Thái hậu, chị gái của Hoàng đế, vậy thì cứ để Thái hậu và Hoàng đế quyết định.
Trong Vĩnh Thọ cung, Thái hậu và Hoàng đế đang cùng nhau nói về việc này.
"Hoàng đế, ai gia muốn biết con sẽ quyết định việc thành thân của như thế nào?" Thái hậu có chút lo lắng nhìn Hoàng đế, mặc dù đây là con ruột của bà, nhưng từ nhỏ Hoàng đế đã được Tiên hoàng tự mình dạy dỗ, làm việc rất có chủ kiến, một khi hắn đã đưa ra quyết định gì đó, thì không phải vài câu nói của bà là thay đổi được.
Hoàng đế đã suy nghĩ kỹ càng, hắn đáp: "Bẩm mẫu hậu, Trẫm nghĩ, tổ chức một cuộc tranh tài cho Vương ái khanh và Tô ái khanh thi đấu với nhau, ai thắng Trẫm sẽ gả Hoàng tỷ cho người đó."
"Này..." Thái hậu không ngờ biện pháp hắn nói lại đơn giản trực tiếp như vậy, mặc dù bà cảm thấy phương pháp này rất công bằng, nhưng trong lòng vẫn có chút sầu lo, Trưởng công chúa là con gái ruột của bà, đương nhiên bà vẫn muốn nàng được gả cho người trong lòng của mình hơn.
Hoàng đế thấy Thái hậu lo lắng, mỉm cười vỗ vỗ tay bà trấn an: "Mẫu hậu đừng lo, bất luận là Tô ái khanh hay Vương ái khanh đều là người tài, lại yêu thương Hoàng tỷ, cho dù Hoàng tỷ gả cho ai, cũng sẽ không chịu ấm ức."
Thái hậu thấy hắn vô cùng bình tĩnh, nhịn không được nói: "Vốn đây là quyết định của Hoàng đế, ai gia không nên xen vào, nhưng chuyện có liên quan đến chung thân đại sự của Khương Y, ai gia vẫn là muốn hỏi cho tường tận, Hoàng đế lẽ nào thật sự muốn để Khương Y gả cho Vương thống lĩnh sao?"
Hoàng đế xoay tách trà trong tay, nói: "Việc này Trẫm tự có định liệu, xin mẫu hậu không cần lo lắng."
Thái hậu gật đầu, Hoàng đế lại nói thêm vài câu với Thái hậu, mới quay về xử lý chuyện triều chính.
Suốt cả buổi nói chuyện, Thái hậu luôn mang theo vẻ mặt sầu lo, nhìn theo bóng dáng dần xa của Hoàng đế, vẻ sầu lo trên gương mặt của Thái hậu dần dần biến mất, chỉ còn lại biểu cảm bình lặng như mặt nước.
"Mộc Tranh, ngươi đi gọi Triệu Dương tới đây, thay ai gia làm chút việc..."
Sáng hôm sau, Hoàng đế ra sắc lệnh, tổ chức một buổi so tài giữa Vương Khang - Thống lĩnh Cấm vệ quân và Tô Tri Viễn - Lại bộ Tư tham tri, ai thắng trong cuộc so tài này sẽ có tư cách được cưới Trưởng công chúa.
Nội dung so tài cũng rất đơn giản, đó chính là cưỡi ngựa bắn cung vào tú cầu được treo trên cao, ai có thể bắn hạ nó trước sẽ thắng.
Mặc dù nghe qua thì có vẻ khá dễ, nhưng trò cưỡi ngựa bắn cung này cũng không đơn thuần chỉ là cưỡi ngựa bắn cung. Nói đơn giản chính là đặt rất nhiều chướng ngại vật trong một khu vực hình tròn, tú cầu treo trên ngọn cây cắm ở trung tâm, hai người cùng nhau cưỡi ngựa một vòng xung quanh tú cầu, trong thời gian đó nhất định phải bắn rơi được tú cầu, hơn thế nữa người và ngựa không được chạm vào chướng ngại vật, nếu không sẽ thua, nếu đi hết ba vòng mà vẫn không bắn được tú cầu, cũng tính là thua.
Trong cung có một nơi như vậy, gọi là sân Tich Dịch nằm trong điện Cửu Trần, hôm nay tan triều, văn võ bá quan đều đến xem náo nhiệt, không chỉ Hoàng đế và Trưởng công chúa tới, Thái hậu cũng giá lâm, khiến cho không khí trong sân bỗng nhiên trở nên có chút căng thẳng.
Lúc này, Tô Tri Viễn và Vương Khang đã thay xong quần áo cưỡi ngựa, hai người dẫn ngựa đi đến trước sân, sau đó quỳ gối hành lễ với với Hoàng đế, Trưởng công chúa và Thái hậu đang ngồi trên đài.
Hoàng đế nhàn nhạt nói: "Hôm nay Vương ái khanh và Tô ái khanh tỷ thí, Trẫm và Thái hậu cùng văn võ bá quan làm trọng tài, bất luận ai thắng, đều là phúc của Tuyên Ninh ta."
Tất cả mọi người đồng loạt cúi người: "Thánh thượng anh minh!"
Hoàng đế nâng tay lên, mọi người đứng dậy, bắt đầu dạt ra hai bên, Trưởng công chúa nhìn về phía sân đấu, gương mặt thản nhiên cao quý, khí độ ung dung, chỉ có chỗ khó thấy nhất trong đáy mắt là hiện lên sự lo lắng nồng đậm.
Tôn Nghị nhìn thấy canh giờ đã đến, lập tức vỗ tay, có tiểu hoàng môn mang theo một cái chậu đặt ở trước sân, bên trên có một nén nhang, Tôn Nghị cao giọng nói: "Thời lượng cho hai vị là một nén tĩnh hương, bây giờ lập tức bắt đầu! Châm hương!"
Tất cả mọi người nhìn nhau, đều không hẹn mà hiểu được Thánh thượng đây là đang làm khó hai người có triển vọng làm anh rể tương lai của mình. Thông thường chơi trò này sẽ không tính thời gian, mà cho dù tính thời gian cũng sẽ không dùng tĩnh hương. Một nén hương có thời lượng cháy khoảng chừng bốn mươi đến sáu mươi phút, nhưng tĩnh hương là hương an thần, không thể đốt lâu, cho nên đa số thái y đều làm những nén tĩnh hương chỉ cháy trong vòng mười lăm phút, mà trong mười lăm phút muốn bắn rơi tú cầu e là không dễ.
Tô Tri Viễn và Vương Khang cũng hiểu được điều này, gương mặt Tô Tri Viễn nghiêm túc, không nóng nảy cũng không lo sợ, trái lại Vương Khang có vẻ rất tự tin, hắn giục ngựa đi vào trong sân, không chút do dự điều khiển ngựa hoặc đi qua, hoặc tránh né chướng ngại vật, sau đó chờ khi đến được khoảng cách thích hợp, thì giương cung lên, nhắm về phía tú cầu đang tung bay trong gió, "vút" một tiếng, bắn ra một mũi tên.
Tô Tri Viễn cưỡi ngựa theo ở phía sau, tốc độ của hắn không nhanh không chậm, trường cung treo ở bên vai, thấy Vương Khang giương cung ra, hắn cũng lập tức nâng cung lên.
"Xoẹtttttt"
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng trầm trồ. Vừa rồi mũi tên của Tô Tri Viễn mặc dù ra chậm hơn Vương Khang, nhưng lực bay lại rất mạnh, có thể chuẩn xác đánh gãy đường bay của mũi tên mà Vương Khang đã bắn ra, khiến cho nó không chạm vào được tú cầu.
Vương Khang hừ lạnh một tiếng, cười: "Tô đại nhân, cho dù ngươi ăn may đánh gãy được một mũi tên của bổn thống lĩnh, cũng không có nghĩa ngươi có thể vượt qua được ta!"
Tô Tri Viễn không mặn không nhạt đáp một câu: "Vương đại nhân quá khen rồi. Tô mỗ chỉ làm hết sức mình."
Vương Khang liếc Tô Tri Viễn một cái, sau đó tiếp tục giục ngựa đi tiếp, tìm cơ hội bắn ra mũi tên thứ hai.
Trong trò chơi này không cho phép dừng ngựa lại, cho nên một khi bắt đầu phải liên tục di chuyển, Tô Tri Viễn luôn không nhúc nhích, mà chỉ chờ cho Vương Khang bắn mũi tên ra, hắn sẽ lập tức dùng mũi tên của mình bắn rơi mũi tên đó, năm lần bảy lượt như vậy, Vương Khang cũng bắt đầu nóng nảy, trong giọng nói cũng không giấu được sự sắc bén: "Tô đại nhân không chủ động bắn tú cầu mà lại luôn đánh gãy tên của bổn thống lĩnh, làm sao vậy? Là do không bắn nổi tới tú cầu nên mới phải giở thủ đoạn như vậy sao?"
Người nói vô tâm người nghe hữu ý, giờ phút này trong lòng của Hoàng đế cũng vô cùng lo lắng.
Tay của Tô Tri Viễn vốn bị thương lúc ở Đông săn, bây giờ lại miễn cưỡng kéo cung, liệu hắn có thể bắn được tú cầu hay không?
Tô Tri Viễn chỉ đáp: "Đa tạ Vương đại nhân quan tâm, ngài vẫn là nên tập trung làm chuyện của mình đi!"
Vừa dứt lời, hắn đột nhiên giơ cung lên, hai mũi tên liên tiếp mà ra, nhắm thẳng về phía tú cầu.
Vương Khang kinh hãi, vội vàng muốn dùng tên của mình bắn rớt hai mũi tên của Tô Tri Viễn, nhưng bởi vì hắn ta mới bị Tô Tri Viễn chọc cho nóng nảy mất bình tĩnh, nên độ chính xác cũng không hoàn hảo một trăm phần trăm, hai mũi tên của hắn chỉ chạm nhẹ vào mũi tên của Tô Tri Viễn, không đủ để thay đổi đường bay hay đánh rơi mũi tên, nhưng tên của Tô Tri Viễn lại rơi xuống.
Vương Khang kinh ngạc một lúc, sau đó hiểu ra, đắc ý cười: "Xem ra sức của Tô đại nhân cũng chỉ có hạn!"
Sắc mặt Tô Tri Viễn trầm xuống, Hoàng đế cũng lo lắng theo.
Tô Tri Viễn vốn biết mình bị thương nên mới sử dụng kế khích tướng, khiến Vương Khang nóng nảy để mất đi sự phán đoán chính xác, không nghĩ tới mặc dù làm cho Vương Khang trúng kế, nhưng bàn tay lại không thể giữ chặt dây cung, khiến cho mũi tên không thể bay xa ra được.
Vương Khang biết tay Tô Tri Viễn bị thương, nên cố ý không bắn từng tên nữa, mà chọn lựa một góc độ thích hợp, sau đó rút ra năm mũi tên, cười nói: "Tô đại nhân, chịu thua thôi, ngũ tiễn của bổn thống lĩnh trước giờ chưa có ai có thể đỡ được đâu?"
Tô Tri Viễn nhìn năm mũi tên, trong lòng căng thẳng, bàn tay siết chặt cây cung, đáp: "Phụng bồi tới cùng!"
Vương Khang cho là Tô Tri Viễn đang giãy dụa giữ gìn mặt mũi, cho nên cười lạnh một tiếng, lập tức "vút", "vút", "vút",... năm mũi tên lao ra như sét đánh, khiến người ta trở tay không kịp.
Nhưng trong tình thế đó, Tô Tri Viễn vẫn không chút hoang mang rối loạn, hắn cầm lấy cung tên, từng mũi tên xé gió bắn tới, từng mũi tên bắn gãy mũi tên của Vương Khang, có cái còn trực tieps bắn rơi hai mũi tên của hắn ta, đến cuối cùng, một mũi tên của Vương Khang và Tô Tri Viễn cùng lúc bắn xuyên qua tú cầu, khiến nó bay một vòng lên không trung rồi rơi xuống mặt đất, cũng là lúc Tôn Nghị vừa hô lên: "Hết giờ!"
Vương Khang sửng sốt, lẽ nào là hòa sao?
Thật ra đây không chỉ là suy nghĩ của hắn ta mà còn là của tất cả mọi người, tận mắt bọn họ đều nhìn thấy hai mũi tên cùng xuyên qua tú cầu, cho nên nếu nói cả hai có ai thắng, hoặc thua, thì cũng không chắc được.
Hoàng đế nhìn Hà Văn, Hà Văn lập tức chạy xuống, cầm lấy tú cầu, vừa cầm lên mọi người liền kinh ngạc tới ồ lên.
Chỉ thấy thân tú cầu bị một mũi tên xuyên qua, mà mũi tên xuyên qua tú cầu đó còn chuẩn xác chia đôi mũi tên kia, khiến cho nó dừng lại khi chỉ cách tú cầu chưa đầy một lóng tay.
Trên đuôi của mũi tên bị chia đôi là một chữ Vương, mà trên đuôi của mũi tên chia đôi nó là một chữ Tô.
Hà Văn lập tức giơ cao tú cầu cho mọi người nhìn thấy, sau đó mới bỏ tú cầu vào một cái khay, hai tay dâng lên cho Hoàng đế, Thái hậu và Trưởng công chúa xem.
Thái hậu rất hài lòng gật gật đầu.
Trong lòng Hoàng đế thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên thấy Trưởng công chúa siết chặt tay, gắt gao đứng bật dậy, hắn nhìn theo ánh mắt của nàng, lập tức thấy Tô Tri Viễn đang đứng dưới đài, một bên ống tay áo đã bị nhuộm đỏ, chắc là miệng vết thương đã vỡ ra rồi.
Mắt thấy Trưởng công chúa muốn xuống đài, Hoàng đế lập tức lên tiếng: "Tài bắn cung của Tô ái khanh thật sự siêu quần, ngay cả Trẫm cũng chưa từng nhìn thấy mũi tên kỳ ba như vậy, khó trách Hoàng tỷ gấp gáp muốn chiêm ngưỡng, Hà Văn, còn không mau mang tú cầu qua cho Hoàng tỷ nhìn?"
Hắn biết Trưởng công chúa lo lắng cho Tô Tri Viễn, nhưng nếu để nàng đi xuống thứ nhất như vậy sẽ dễ khiến người ta suy nghĩ hai người có tư tình, ảnh hưởng thanh danh của Trưởng công chúa, thứ hai có rất nhiều quần thần còn đang ở đây, nếu để bọn họ nhìn ra mối quan hệ của Trưởng công chúa và Tô Tri Viễn, khó tránh khỏi sẽ không có người lợi dụng chuyện này để kích động Vương Khang, cho nên Hoàng đế phải ra mặc ngăn lại.
Trưởng công chúa nghe lời Hoàng đế nói, biết được chính mình thất thố, lập tức hít sâu một hơi, sau đó ngồi xuống, lộ ra một nụ cười: "Hoàng đệ nói phải."
Tô Tri Viễn cúi đầy, cánh tay đã tê rần đến mất hết cảm giác, nhưng giờ phút này trong lòng hắn chỉ có nhẹ nhõm cùng vui sướng.
Hoàng đế lại hỏi: "Như vậy, kết quả lần này là Tô ái khanh thắng. Vương ái khanh, khanh có ý kiến gì không?"
Trong lòng Vương Khang rất phức tạp, đường đường là Thống lĩnh Cấm vệ quân lại thua trên tay một tên quan văn nhỏ bé, nói thế nào hắn ta cũng không cam lòng, nhưng hắn ta làm người cầm lên được bỏ xuống được, lập tức ôm quyền đáp: "Khởi bẩm Thánh thượng, vi thần tự mình lĩnh giáo tài nghệ của Tô đại nhân, vi thần không có gì không phục."
Tô Tri Viễn đang bị thương nhưng vẫn có thể thắng hắn ta, quả thật là vô cùng tài giỏi, cho dù hắn có không cam lòng, nhưng cũng chưa từng oán hận hay khó chịu!
Vương Khang nói tiếp: "Nhưng vi thần cũng không cho rằng tài nghệ của bản thân kém cõi, một ngày nào đó, vi thần vẫn muốn được so tài với Tô đại nhân một lần nữa."
Hoàng đế cười: "Tô ái khanh, ý của khanh thế nào?"
Tô Tri Viễn chắp tay: "Vi thần đương nhiên bằng lòng."
Lúc này Hoàng đế mới "dường như vô tình" phát hiện ra Tô Tri Viễn bị thương, vội vã sai người mời thái y, lại cho các đại thần tan đi, chỉ giữ một mình Tô Tri Viễn lại trong cung, với lý do là muốn cho Thái y trị liệu thương thế của hắn.
Do Tô Tri Viễn là ngoại nam, nên Trưởng công chúa không thể không rời đi, Hoàng đế đưa qua ánh mắt trấn an, bày tỏ nhất định sẽ chăm sóc tốt cho hắn, Trưởng công chúa mới quay về cung của mình.
Tô Tri Viễn thấy Hoàng đế giữ mình lại, còn có Thái hậu ở đây, biết là họ có lời muốn nói, cũng lập tức tuân mệnh ngồi đợi lệnh.
Thái hậu đối với Tô Tri Viễn khá ôn hòa, không chỉ ban ngồi, còn chờ cho Thái y chuẩn đoán rồi băng bó đâu vào đấy xong mới bắt đầu hỏi chuyện, đa số cũng là hỏi về bản thân hắn, cùng với dự định sau này với Trưởng công chúa, Hoàng đế thì ở một bên viết thánh chỉ.
Tầm nửa canh giờ sau, cuộc nói chuyện hoàn thành, Thái hậu cho Tô Tri Viễn ra về, Hoàng đế viết xong Thánh chỉ, đợi đến buổi chiều sẽ công bố, sau đó cũng bị Thái hậu đuổi về điện Kính Thiên nghỉ ngơi.
Chờ đến khi hai người bọn họ hoàn toàn đi ra khỏi điện, Thái hậu mới sai người đóng cửa điện, sau đó canh giữ kỹ ở bên ngoài, cho dù là ai cũng không được phép vào.
Bà liếc nhìn ra sau tấm bình phong: "Ngươi đi ra đi."
Một bóng dáng yểu điệu bước ra, không ai khác chính là Tô Lam Quỳnh.
Thái hậu nhìn nàng, trong đôi mắt là ánh sáng sâu thẳm: "Ngô ma ma, bưng lên đi."
Ngô ma ma bên người Thái hậu lập tức đi đến, bưng trên tay một cái khay, bên trên có một chén thuốc còn bốc khói nghi ngút.
Thái hậu hỏi: "Di phi, ngươi cũng biết đây là gì?"
Tô Lam Quỳnh cắn môi, gật đầu: "Khởi bẩm Thái hậu, thiếp thân biết."
Thái hậu cươi: "Vậy ngươi biết nên làm thế nào rồi chứ?"
Tô Lam Quỳnh cúi mắt, sau đó đi đến, hai tay bưng chén thuốc lên, không chút do dự uống cạn.
Thái hậu hài lòng, nói với Mộc Anh cô cô: "Mau đưa Di phi về, tuyên bố với bên ngoài Di phi rất được lòng ai gia, đặc biệt ban thưởng trăm cây gấm vóc, mười hộc châu báu, ngươi chọn ngày mang qua cho nàng đi!"
Mộc Anh cô cô cung kính đáp lời.
Còn lại một mình, Thái hậu mới thở dài.
Hoàng đế à, đây là nỗi khổ tâm của ai gia, hi vọng con không hận người làm mẫu thân này.