Ở nhà nghỉ ngơi điều dưỡng hơn một tuần, Ninh Vy Lan lại trở lại với công việc. Phim trường nhiều người huyên náo, không ngừng có nhân viên công tác đi đi lại lại, Ninh Vy Lan ngồi nhắm mắt để chuyên viên trang điểm kẻ eyeliner, nghe Trang Văn nói về sắp xếp lịch trình một tháng tiếp theo của cô. Truyện được dịch bởi Sắc - Cấm Thành. Reup xinvui lòng xin phép và up sau page 5 chương.
Sức khỏe tuy đã hồi phục hoàn toàn, nhưng Tề Chiêu Viễn vẫn không yên tâm nên dặn dò những thông cáo đằng sau không cần sắp xếp quá nhiều, Trang Văn hiểu dụng ý của sếp liền sàng lọc lại biểu công việc trong tay, cái nào không quan trọng có thể đẩy đi đều trì hoãn hoặc hủy bỏ.
Sắp xếp của ngày hôm này là quay MV, ca sĩ tên Mạc Nhã Vy, là sư muội đồng môn của Dịch Chỉ Ngôn, nghe nói đã tìm nữ chính cho MV rất lâu mà chưa có ứng cử viên nào phù hợp, duyên cơ xảo hợp thế nào mà Dịch Chỉ Ngôn nghe ngóng thấy liền tiến cử Ninh Vy Lan, Mạc Nhã Vy và producer đã từng xem giới thiệu và các nhân vật Ninh Vy Lan diễn xuất trước đây, vô cùng hài lòng lập tức chốt luôn cô.
Là bản ballad, để nắm bắt chuẩn xác các phân cảnh tình cảm bên trong, cô đặc biệt nghiên cứu đi nghiên cứu lại ca từ và kịch bản, đến nay trong lòng có tính toán liền nhắm mắt ủ rượu một lúc.
Chuyên viên trang điểm phối cho cô tone khá nhẹ, vài đường cơ bản đã xong, cô mở to mắt, nhìn xuyên qua gương thấy Diệp Thanh, nam chính của MV này đang muốn đi lên nhưng có chút do dự, cũng là sư đệ của Dịch Chỉ Ngôn, chỉ có điều vẫn chưa xuất đạo, công ty sắp xếp anh trợ giúp cho danh khí của Mạc Nhã Vy và mở đường cho Diệp Thanh. Truyện được dịch bởi Sắc - Cấm Thành. Reup xin vui lòng xin phép và up sau page 5 chương.
Đang nghĩ ngợi lung tung, người kia đã đi đến chào hỏi.
“Ninh, Ninh lão sư, chào chị, em tên Diệp Thanh, em đã xem tất cả tác phẩm chủa chị rồi, diễn xuất vô cùng tốt ạ, em thật vinh hạnh khi có thể được hợp tác cùng...”
Cậu thanh niên vì lo lắng mà lời nói ra đều lắp ba lắp bắp, Trang Văn đứng bên cạnh Ninh Vy Lan, dùng tay che miệng huých cô, nén cười: “A không được rồi không được rồi, phải hợp tác với fan rồi.”
Ninh Vy Lan: “........” Cô cạn lời một lúc rồi mỉm cười: “Xin chào, hợp tác với cậu tôi cũng rất vinh hạnh.”
Cậu thanh niên hiển nhiên không nghĩ tới Ninh Vy Lan lại ấm áp thân thiện như vậy, tim đang thắt chặt một thoáng được thả lỏng không ít, người quản lý của cậu ta kéo ghế đến, cậu thanh niên cầm kịch bản bắt đầu chăm chỉ đối diễn với Ninh Vy Lan.
Một vòng diễn ra rất thuận lời, Diệp Thanh vẫn chưa trang điểm, tạm thời nói cáo biệt với Ninh Vy Lan rồi đi theo người quản lý, Trang Văn thuận thế ngồi luôn xuống ghế trêu ghẹo.
“Chị Vy Lan, được hợp tác với fan có kích động không?”
Ninh Vy Lan trừng mắt nhìn Trang Văn: “Đủ rồi đấy!”
“Chưa đủ đâu, lúc chị nhận thông cáo này, không ai nói với chị nam chính lại là fan em, em nói xem nếu sếp biết thì có ăn giấm chua không nhỉ?”
“Không đâu.”
Câu trả lời kiên định không chút do dự này.....Trang Văn ù ù cạc cạc bị thồn đầy mồm cẩu lương, lườm một cái, hừ lạnh: “Có chồng hay lắm, một ngày nào đó chị cũng phải tìm một...”
“……”
Lúc này Trang Văn nhận được một cuộc gọi, bước chân rời đi vội vã, Ninh Vy Lan không có ai nói chuyện, đang muốn bỏ kịch bản ra đọc thêm lần nữa thì bên cạnh xuất hiện một người, là Mạc Nhã Vy.
Trên thực tế Mạc Nhã Vy rất xinh đẹp và tài năng, duy chỉ có một nhược điểm có lẽ là không biết diễn xuất, vì thế từ khi cô ấy xuất đạo đến khi quay MV này, phàm là những MV cốt truyện tình yêu đều phải mời người khác.
Ninh Vy Lan và Mạc Nhã Vy không tính là quen thân, hai người chỉ có thể nói chuyện liên quan đến MV này, đang nhỏ giọng thảo luận, Mạc Nhã Vy đột nhiên chỉ về hướng nào đó mỉm cười: “Có người đến tham ban kìa.”
Ninh Vy Lan ngẩng đầu.
Chỗ không xa, chính là Tề Chiêu Viễn đang bị mấy người vây quanh ở giữa, ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, cô nhìn thấy mắt anh đang nhìn thẳng về mình, nhớ bên cạnh vẫn còn có người, vừa quay đầu Mạc Nhã Vy không biết bỏ đi từ lúc nào.
Tề Chiêu Viễn ngồi xuống.
Hai người vẫn chưa bắt đầu nói chuyện, bốn bề đã vang lên âm thanh rì rì rầm rầm, thảo luận cũng có, trêu đùa cũng có, Ninh Vy Lan dỏng tai cũng nghe được mấy câu, mặt không tự giác nóng bừng.
“Vẫn chưa bắt đầu à?” Tự nhiên anh nắm lấy tay cô cảm thấy lành lạnh, hơi nhíu mày rồi bao trọn trong lòng bàn tay để sưởi ấm cho cô.
Ninh Vy Lan muốn rút tay lại nhưng anh nắm rất chặt, cô đành từ bỏ ý định.
Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh, thì thầm: “Không phải nói chỉ phách lối một lần thôi sao?” Sao lại quang minh chính đại đến tham ban thế này?
Cũng không biết anh có nghe thấy hay không, tóm lại Ninh Vy Lan chưa nghe
thấy một chữ nào từ miệng anh, ngược lại Trang Văn vừa nãy đi nghe điện thoại đã trở về thở phì phò, trên tay vẫn còn cầm hai tờ giấy.
Rốt cuộc Tề Chiêu Viễn còn ở đây nên Trang Văn không dám quá càn rỡ chỉ lắc lư đồ trên tay cười hi hi: “Vy Lan Vy Lan, mau đoán xem đây là cái gì!”
“Cái gì?”
“Ten ten ten tèn!” Trang Văn trải tờ giấy lên đầu gối Ninh Vy Lan: “Bộ phim về chiến tranh gián điệp của đạo diễn Đường Chí Đông còn nhớ không? Vừa nãy chị nghe điện thoại đã lấy được tư cách thử vai rồi!”
Ninh Vy Lan rất xem trọng bộ này, vui mừng cầm lấy kịch bản: “Thật không?
Tốt quá rồi!”
“Còn nhớ lúc đó chúng ta đã hẹn làm gì không? Chị cố gắng tranh tư cách thử vai vì em, em cố gắng giành được vai diễn, chị làm được rồi, tiếp theo là em đó!”
“Được!”
Ngại Tề Chiêu Viễn còn đang ở đây, Trang Văn không muốn quấy rầy thế giới của hai người nữa liền lén lút rời khỏi.
Chỉ mấy câu thoại ngắn ngủi, đa số đều là miêu ta tâm lý, nhưng Ninh Vy Lan phải đọc đi đọc lại mấy lần, thậm chí trong lòng đã nhanh chóng nghĩ ra cách diễn giải biểu cảm như thế nào.
“Em rất thích à?”
Ninh Vy Lan không ngẩng đầu chỉ ừm một tiếng, cả nửa ngày không nghe thấy đoạn tiếp theo nữa liền quỳ quái liếc mắt: “Sao thế?”
“Không sao”, giọng anh nhàn nhạt, đường nét và lông mày cũng ôn hòa lại, “cố lên.”
Ninh Vy Lan ngơ ngẩn, chỗ ánh mắt sâu thẳm dần dần có ánh sáng lóe lên như những ngôi sao óng ánh chói mắt, cô không nói gì, vẫn cúi đầu chuyên chú đọc kịch bản. Truyện được dịch bởi Sắc - Cấm Thành. Reup xin vui lòng xin phép và up sau page 5 chương.
Bắt đầu khai máy.
Tên ca khúc “Biệt ly”, đúng như tên gọi đây là một bài hát bi thương, cốt truyện bắt đầu với hai nhân vật chính đang học cao trung, giống như các học sinh khác, lén lút yêu đương như hình với bóng không thể tách rời, nhưng mà tình yêu có đẹp đến mấy cuối cùng cũng bị đánh bại bởi thời gian và khoảng cách, trường đại học một nam một bắc khiến hai người đi đến kết thúc.
Sau khi chia tay, hai người đều tưởng thời gian sẽ làm dịu đi vết thương lòng, ai cũng không ngờ đoạn tình cảm này có thể chôn vùi lâu như vậy, thấy người ta càng ngày càng tốt hơn lại cảm giác không bì kịp. Sau khi tốt nghiệp hai người trùng phùng, vì vẫn còn nhớ những cảnh tượng đẹp lúc ban đầu nên hai người thử nối lại tình xưa, nhưng trải nghiệm sau khi chia tay đã khiến hai người đẩy xa nhau ra, cuối cùng vẫn là chia tay.
Cái kết của câu chuyện nữ chính gửi tin nhắn cho nam chính nói mình phải kết hôn rồi, cô sẽ hạnh phúc, anh nhất định cũng phải như vậy, nam chính nhìn thấu lòng mình cùng chúc phúc nhưng không ngừng rơi lệ, trả lời cám ơn xong vẫn còn một câu.
Tiểu ca, tạm biệt.
Nữ chính nhận được rồi xóa luôn số điện thoại này, cất giấu vào trong hồi ức.
Bên đoàn quay phim vì tính chân thực của cảnh quay mà đặc biệt tìm một trường cao trung cảnh đẹp, bởi hôm nay là cuối tuần nên trong trường không có người nên lúc quay đương đối thuận lợi.
Diệp Thanh vẫn chưa xuất đạo, tuổi cũng không lớn, diễn vai cậu thanh niên non nớt đúng hợp, tuy Ninh Vy Lan đã qua tuổi nhưng trông trẻ dai, trang điểm ăn mặc kiểu nữ sinh cao trung không có chút trở ngại nào.
Học sinh cao trung yêu đương, ngay cả nắm tay vẫn còn ngượng ngùng, vì thế MV này đừng nói đến cảnh hôn, ngay cả nắm tay cũng không được mấy lần, Trang Văn vừa nhìn vừa lau mồ hôi thầm vui mừng vì cô nhận kịch bản tuân theo nguyên tắc không quay cảnh giường chiếu và hôn hít cho Ninh Vy Lan, nếu không theo trình độ hiện tại của sếp có khi cô chết không có chỗ chôn.
Hai người phối hợp rất ăn ý, kết thúc phần quay sớm hơn dự tính một giờ, cám ơn và từ chối lời mời đi ăn cơm của đạo diễn, Ninh Vy Lan ngồi trên ghế lái phụ vừa thắt dây an toàn vừa lảm nhảm.
“Lần đầu tiên tham gia diễn kiểu MV này, nói thật em cũng căng thẳng lắm...”
Tề Chiêu Viễn nhìn gương chiếu hậu đang quay đầu, nghe xong cũng không nói gì, đợi đi vào đường thẳng rồi mới để rảnh ra một bàn tay xoa tay cô.
“Em làm rất tốt.”
So với tưởng tượng thì tiến bộ rất nhiều.
Ninh Vy Lan cắn môi cười có chút xấu hổ, cũng không biết nên nói cài gì bèn
cúi đầu chơi điện thoại. Hai người ăn uống ở bên ngoài mới về nhà, theo thói quen thông thường cô sẽ đi tắm trước, Tề Chiêu Viễn nghe thấy tiếng đóng cửa mới cầm điện thoại đã rung được một lúc đi vào thư phòng.
Gọi đến là một người bạn cũ, nghe nói anh lĩnh chứng nên gọi đến để chúc mừng rồi mới đi vào chuyện chính.
“Ngày mai tôi phải chụp cho Vy Lan, à, vợ anh, một tấm poster, nhưng hiện tại nội dung tạm thời có thay đổi, muốn thêm một nam chính nữa, thế nào, có mừng không? Vợ chồng anh cùng phối hợp, ảnh chụp không cần nhìn cũng biết đẹp rồi.”
Tề Chiêu Viễn trầm mặc
Lê Tấn cực lực du thuyết: “Đừng suy nghĩ nữa, anh còn suy nghĩ cái gì? Tôi nói cho anh biết này, ngày may nội dung chủ đề quay là mỹ nhân ngư, nếu anh hi vọng có người đàn ông khác ngắm vợ của anh mặc bộ đồ mỹ nhân ngư thì tôi cũng không có....” ý kiến.
“Thời gian, địa điểm, nội dung gửi vào mail cho tôi.”
“OK! Vậy nội dung mới sửa đổi cũng gửi cho vợ anh một bản, hay hai người một bản là đủ rồi?”
“Không cần gửi”, Tề Chiêu Viễn đi ra khỏi thư phòng, dựa vào cửa phòng ngủ, nghe thấy tiếng nước tí ta tí tách trong nhà tắm ánh mắt dần trở nên nhu hòa
hơn, “cho cô ấy một bất ngờ.”
Lê Tấn cười phì: “Được được được, tình thú giữa vợ chồng hai người tôi không hiểu, vậy cứ thế đi, lát nữa anh nhớ kiểm tra mail đấy.”
“Ừm!”
Cuộc gọi kết thúc, Tề Chiêu Viễn khoanh tay trước ngực đứng một lúc rồi đi vào phòng ngủ lấy quần áo. Truyện được dịch bởi Sắc - Cấm Thành. Reup xin vui lòng xin phép và up sau page 5 chương.
*** ***
Kết thúc thông cáo, Ninh Vy Lan vẫn còn phải quay bổ sung liền chui vào xe bảo mẫu, ngã ra ghế sau tranh thủ từng phút từng giây nghỉ ngơi.
Trang Văn ngồi ở ghế lái phụ, quay người đưa cho Ninh Vy Lan tấm thảm đắp rồi nhắc nhở tài xế đóng bốn cửa sổ xe lại.
“Em ngủ đi, đến nơi chị gọi.”
Ninh Vy Lan thiếp đi.
Trên đường gặp phải một vụ tai nạn giao thông nên cầu vượt ùn tắc nửa giờ mới xuống được, may mà thời gian thư thả, đến nơi vẫn còn cách giờ khai máy hai tiếng nữa.
Tự giác ngồi trước bàn trang điểm, Ninh Vy Lan nhắm mắt không động, bỗng bên tai có âm thanh gì đó cô liền mở nửa mắt, vừa nhìn hóa ra là đạo diễn Lê Tấn.
“Đạo diễn.”
Lê Tấn hi hi ha ha xua tay: “Không cần gọi khách sáo như vậy, gọi tên tôi là
được rồi, đúng rồi nói với cô một chuyện.”
“Anh nói đi.”
“Nội dung tạm thời có thay đổi, kịch bản tôi vừa mới bảo Tiểu Lưu gửi mail cho người quản lý của cô, cô dành thời gian xem qua một chút, diễn viên chính đáng nhẽ chỉ có mình cô, nhưng bây giờ có thêm một nam chính nữa.”
Nam chính ư?
Ninh Vy Lan mù tịt nhìn Trang Văn, phát hiện Trang Văn cũng một mặt si ngốc, cô đành gật đầu đồng ý với Lê Tấn, muốn nói để Trang Văn mau chóng lấy nội dung ra cho cô xem thì ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân vội vã. Truyện được dịch bởi Sắc - Cấm Thành. Reup xin vui lòng xin phép và up sau page 5 chương.
Cô dường như nhận thức được và nhìn về phía phát ra âm thanh.