Một Đường Siêu Sao

Chương 65




Hiệu suất truyền thông giải trí rất nhanh như công phu ăn cơm của một người, trên mạng đã có clip hoàn chỉnh của cuộc họp báo, Ninh Vy Lan vừa sấy tóc vừa nhảy vào xem thử một lần.

Chưa kịp xem bình luận điện thoại của Trang Văn đã gọi tới, thuật lại đơn giản lịch trình nửa tháng tiếp theo đã sắp xếp cho cô.

Cuối cùng Trang Văn tổng kết: “Suy nghĩ đến tình trạng sức khỏe của em và nhiều lý do khác nhau, chủ yếu vẫn là lấy việc đóng phim làm trọng, thông cáo chỉ nhận những cái quan trọng còn không tạm thời đẩy đi tránh lãng phí thời gian.”

Ninh Vy Lan không chút thắc mắc.

Hai người thảo luận xong công việc liền kết thúc cuộc gọi, Ninh Vy Lan vào phòng tắm giặt sạch khăn lau đầu rồi đem ra ngoài phơi khô, lúc dựa vào giường cô lại đăng nhập weibo.

Các con số màu đỏ ở mỗi hàng bên dưới đều đã chật ních dẫn đến sim điện thoại của cô phải mất một thời gian ngắn mới khôi phục vận hành bình thường, không ngoài dự đoán, trang chủ weibo bị cuộc họp báo lần này rần rần cả màn hình, rất nhiều cư dân mạng xem xong clip đều ném đá chửi rủa Ninh Nhất Thuần không thôi còn muốn đuổi cô ta ra khỏi làng giải trí.

Ninh Vy Lan không quan tâm lắm kết cục của Ninh Nhất Thuần, chỉ xem sương sương mấy lần rồi đăng xuất, đúng lúc trang chủ được làm mới, cô vừa kích vào đã thấy câu “đường đường chính chính thanh thanh bạch bạch” của mình trong cuộc họp báo được số doanh tiêu liên tiếp không ngừng chuyển tiếp.

Không cần đi xem Ninh Vy Lan cũng có thể đoán được bên dưới sẽ có những kiểu bình luận như thế nào, cô không vào xem ngược lại đi xem những tin nhắn đang chờ.

Vẫn chưa kéo đến cuối như mọi khi, sợ tạo thành đã xem mà không trả lời nên cũng không dám kích vào, trước khi đăng xuất cô bất ngờ phát hiện một dòng chữ rất quen mắt trong hàng loạt các inbox của quần chúng, không kịp phản ứng lại đã lỡ tay kích vào.

Sữa chuối: Chào chị Vy Lan, em là nữ phục vụ ở tiệm lẩu mà hôm nay bọn chị đến ăn đó, em gửi tin nhắn này là muốn chị yên tâm, Tề tiên sinh đã nhắn nhủ em rồi em đảm bảo sẽ không nói ra đâu [đáng yêu] à đúng rồi, cả nhà em đều rất thích chị và Tề tiên sinh hi vọng có một ngày hai người sẽ công khai.

Nhắn nhủ?

Ninh Vy Lan ngơ ngẩn.

Anh ấy nhắn nhủ như nào?

Đang định hỏi nhưng lại cảm thấy không đúng đối tượng, nghĩ đi nghĩ lại thì kết quả đã định, quá trình cũng không còn quan trọng nữa, cô im lặng một lúc rồi trả lời hai chữ “cám ơn” xong đăng xuất weibo.

Đồng hồ treo tường tích tắc lại qua một giờ nữa và đã hơn mười giờ, chắc lúc này anh đã lên máy bay rồi.

Thử gọi một cuộc điện thoại quả nhiên là thuê bao, Ninh Vy Lan cũng hơi buồn ngủ, gửi cho anh tin nhắn chúc ngủ ngon xong liền tắt điện nằm xuống.

……

Vào ngày Ninh Vy Lan theo đoàn phim đi đến phim trường, Ninh Nhất Thuần cũng đã trốn tránh ở nhà một tuần giời, bảy ngày này căn bản cô không dám ra ngoài, các loại công cụ có thể lên mạng như điện thoại, máy tính bảng đều bị Trần Tú Lệ tịch thu, ti vi cũng không ngoại lệ, mỗi ngày cô đều ngây ngây dại dại ở trên giường, ký ức buổi họp báo hôm đó giống như một bộ phim khủng bố, mỗi một giây mỗi một khung hình đều tua chậm tuần hoàn trong đầu cô, rõ ràng đến nỗi khiến cô nhìn thấy sự nghiệp cố gắng bao lâu nay là vì ai mà bị bóp chẹt như này, vì ai mà không thể bước ra khỏi cửa.

Sau khi ở ẩn một tuần, Ninh Nhất Thuần không có cách nào chịu đựng được việc bản thân không biết một cái gì, nhân lúc Trần Tú Lệ đang nấu cơm ở trong bếp đã đột nhập vào phòng của bà lấy trộm máy tính bảng để lên mạng.

Càng kéo xuống sắc mặt càng tái nhợt, những câu chữ khó nghe nhảy ra trước mắt cô, từng chữ từng câu trong chốc lát đều hóa thành lưỡi dao sắc bén nhất đâm vào lồng ngực cô.

Cô xem chăm chú ngay cả khi Trần Tú Lệ bước vào cũng không hề biết, máy tính bảng bị cướp mất, cô ngẩng đầu.

Trần Tú Lệ thấy nội dung trong máy tính bảng, sắc mặt ngấm ngầm chịu đựng đã chuyển biến mấy hồi, cuối cùng đành nén cơn giận xuống nói: “Ai bảo con xem?”

Ninh Nhất Thuần cười khẩy: “Con tự muốn xem.”



Trần Tú Lệ biết việc này đã tạo thành một đả kích cực lớn cho sự nghiệp của cô cũng nghe theo lời Ninh Triệu Hoa không để cô tiếp xúc với mấy thứ này, chỉ tin tưởng và chờ đợi cách xử lý của công ty, nhưng không ngờ cô lại không chịu đựng mà đi xem trộm.

”Không phải đã nói, đang là kỳ nghỉ ở nhà mà nghỉ ngơi cho tốt đi sao?”

”Ai lúc nghỉ phép còn bị ném đá chứ?”

Đột nhiên đâng lên một trận hỏa khí, cô không thể chịu được những người hâm mộ của mình ban đầu thì tung hô yêu thương lúc này coi cô là kẻ thù ngay lập tức; không thể chịu đựng được một vài nghệ sĩ có quan hệ tốt ban đầu đến bây giờ từng người từng người giả câm giả điếc không đứng ra nói giúp cô một câu; không thể chịu đựng được nhân khí cao mà cô không dễ dàng tích lũy vì cơn lốc này mà bị thổi bay không chừa lại một chút nào.

”Mẹ, nói thật cho con, rốt cuộc bên ngoài bây giờ như thế nào rồi? Ninh Vy Lan có phải đang rất đắc ý hả hê không? Phải rồi, bên được lợi lớn nhất là cô ta, con...”

”Nhất Thuần!”

Trần Tú Lệ ngắt lời, nắm lấy tay cô ngồi xuống mép giường: “Bây giờ mẹ không có tâm tư để biết Ninh Vy Lan như thế nào, mẹ chỉ quan tâm con thôi, con yên tâm đi, bên bố con đã xử lý chuyện này rồi, tin không lâu nữa con có thể quay lại minh bạch.

”Không lâu nữa sao?” Ninh Nhất Thuần cắn môi rặn đi rặn lại mấy chữ đó, đột nhiên cười rộ lên: “Là bao lâu? Một ngày? Hay một năm?”

Trần Tú Lệ á khẩu không nói thành lời, mỗi ngày bà đều thúc giục nhưng câu trả lời luôn nhận được là, hiện tại công ty đang lâm vào khủng hoảng bảo bà quản lý cho tốt con gái mình đừng gây thêm họa nữa.

Thấy mẹ không tiếp lời, Ninh Nhất Thuần cũng không đợi được nữa đã dùng lực đẩy Trần Tú Lệ rồi chạy một mạch xuống nhà. Cô nhớ số điện thoại của bố, run rẩy bắt đầu đi ra.

Tiếng bíp bíp lạnh lẽo cứ vang lên nửa phút mới ngừng, chưa đợi Ninh Nhất Thuần mở miệng, đầu dây bên kia đã vang lên một giọng nói mất kiên nhẫn: “Nói mấy trăm lần rồi bây giờ tôi đang rất bận, bà lại có chuyện gì?”

”Bố, là con, Nhất Thuần đây.”

Ninh Triệu Hoa vừa mới ra khỏi cuộc họp kéo dài suốt bốn tiếng đồng hồ, nghe xong nhíu mày mệt mỏi, khẩu khí ôn hòa đi mấy phần: “Là Nhất Thuần à, tìm bố có chuyện gì?”

”Con còn có thể có chuyện gì?”

Ninh Triệu Hoa trầm mặc một lúc: “Chuyện của con bố đã xử lý rồi, rất nan giải, cần phải có chút thời gian.” Trên thực tế ông không có rảnh để đi xử lý chuyện này, nếu công ty không cứu vãn nổi thì tất cả mọi người đều đi ăn mày hết.

Nhưng Ninh Nhất Thuần không biết cũng không thể hiểu.

”Thời gian? Hiện tại đã quá lâu rồi, một tuần vẫn không đủ sao?” Ninh Nhất Thuần giễu cợt: “Bố, hiệu suất từ trước đến nay của bố đều rất cao mà, sao lần này lại chậm thế?”

Không đợi Ninh Triệu Hoa tiếp lời, Ninh Nhất Thuần lại nói: “Đoàn đội rốt cuộc định xử lý như nào? Bố tiết lộ cho con một tiếng đi, đợi con tái xuất rồi con sẽ nói trước truyền thông.”

”Sự việc náo loạn lắm rồi, nhiều người lắm miệng, mấy cách dùng tiền để áp chế trước đây chắc chắn sẽ không dùng được nữa, bên đoàn đội đang tích cực tìm phương án thích hợp hiệu quả nhất, con đừng gấp kiên nhẫn mà đợi ở nhà.”

Ninh Nhất Thuần vừa nghe xong đã giở giọng: “Còn phải đợi á? Còn muốn con đợi bao lâu! Con không cần biết, bố mau bảo đoàn đội xử lý cho tốt chuyện này còn còn một bộ phim đấy, đạo diễn bộ này rất có tiếng có thể giúp con tấn công sang thị trường quốc tế sau này, cơ hội này con nhất định không thể để tuột khỏi tay........”

Nghe con gái nói, Ninh Triệu Hoa không nói gì được nữa, lúc cúp máy sắc mặt cực kỳ âm u, ông ngồi lặng một chỗ rồi gọi trợ lý đi vào.

”Đẩy tất cả lịch trình hai ngày tiếp theo của tôi đi và đặt một vé đến thành phố J, bây giờ làm luôn đi!”



Trợ lý gật đầu.

Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, Ninh Triệu Hoa nhìn thẳng về phía trước cả nửa ngày mới thở ra một hơi rồi thu dọn đồ đạc đi đến sân bay.

Chuyện buổi họp báo vẫn cứ tiếp tục lên men không ngừng ở trên mạng, không ít fan và người qua đường đứng về phía Ninh Vy Lan ra sức ủng hộ cô, nhân khí không biết từ lúc nào đã tăng thêm một bậc. Trong khoảng thời gian toàn dân chửi mắng Ninh Nhất Thuần thì một chủ đề khác lặng lẽ xuất hiện rất nhanh chiếm top một hot search.

#Cầu mong Tề Chiêu Viễn và Ninh Vy Lan ở bên nhau#

Chủ đề này đã chễm chệ trên đầu trang weibo, hơn nữa chủ topic chính là một fan kỳ cựu của Tề Chiêu Viễn từ khi xuất đạo đến giờ, lần này cũng xem đi xem lại từ đầu đến cuối mười mấy lần clip buổi họp báo hôm nọ, một lần nào đó ngẫu nhiên phát hiện ra Tề Chiêu Viễn nhìn Ninh Vy Lan lo lắng khoảng một giây trong clip, ù ù cạc cạc nhận ra một chút tình ý màu hồng.

Cho nên đã viết một bài đăng suốt cả đêm, từ lúc hai người bắt đầu tiếp xúc trong “Cửu trùng cung lãnh” đến những màn thân cận hiện nay, càng xem càng cảm thấy hai người đẹp đôi, thêm câu “đường đường chính chính thanh thanh bạch bạch” của Ninh Vy Lan trong buổi họp báo hôm đó cùng với câu “phòng làm việc đã để trống lâu như vậy chính là để không bỏ lỡ cô ấy” của Tề Chiêu Viễn, càng khiến fan kia kỳ vọng hai người thực sự ở bên nhau.

Cô vốn tưởng chỉ là cách nghĩ phiến diện của bản thân thôi, không ngờ sau khi đăng lên weibo lại kéo theo lượng quan tâm lớn như vậy, chưa đến hai giờ đồng hồ đã nhẹ nhàng chiếm top một hot search, người tham gia càng ngày càng đông.

Ninh Vy Lan thấy dọng trạng thái weibo này là do tin nhắn của Trang Văn báo cho cô, cô vừa kết thúc phân cảnh ngày hôm nay nên cũng tiện thể kích vào link xem một lượt.

Không thể không nói fan kỳ cựu chế tác và quan sát rất tỉ mỉ, còn bản thân không hề chú ý đến tình tiết này, cô tải ảnh đi kèm đoạn văn đó, Ninh Vy Lan nhìn muốn cười nhưng trong lòng nghĩ nếu fan kia biết sự kỳ vọng của cô ấy đã trở thành sự thật không biết sẽ có phản ứng gì..........

Nghĩ như vậy cô đi vào phòng thay đồ thay một bộ đồ thoải mái mà mình đã mang theo, vừa sửa soạn trang phục diễn xong bên tai đã nghe thấy tiếng rung rè rè của điện thoại, là một số là, cô không nghe máy.

Vốn tưởng là gọi nhầm hoặc trò đùa dai nào đó, không ngờ gọi đi gọi lại tận ba lần, Ninh Vy Lan nhớ đó là đầu số của thành phố B, chẳng lẽ là công việc? Lúc cô thấy điện thoại reo lên lần thứ tư mới từ từ tiếp máy.

”Xin chào.”

Đầu bên kia im lặng một lúc: “Vy Lan, là bố.”

Ninh Vy Lan ngỡ ngàng, bước chân đang muốn đi ra khỏi phòng thay đồ liền dừng lại, ngón tay cô chạm vào cánh cửa hơi co lại.

”Xin chào, Ninh tiên sinh.”

Ninh Triệu Hoa nghe cách xưng hô xa lại trong đầu không khỏi nhớ đến cô lúc nhỏ, mỗi lần mình đi công tác về nhà đều nghe thấy Vy Lan vui vẻ gọi bố ơi, còn có “Anh về rồi à” của Tế Ngâm nữa, đến nay cách biệt nhiều năm đáy lòng vẫn còn chút hoài niệm đó.

Kéo những cảm xúc đa bay bổng lại, Ninh Triệu Hoa hắng giọng một tiếng vào thẳng chủ đề: “Bây giờ bố đang ở phim trường gần đây, biết con đã xong việc rồi ra đây cùng ăn cơm nói chuyện được không?”

”Xin lỗi, tôi không cho rằng giữa tôi và Ninh tiên sinh còn chuyện để nói đâu.”

Ninh Triệu Hoa biết cô sẽ từ chối nên sớm đã chuẩn bị lý do: “nếu con đã không đến vậy bố đành đến đó vậy, chắc hẳn phim trường đã bị chặn, nhưng là bố muốn đến tham ban con gái, thì vào bên trong tương đối dễ dàng nhỉ.”

Nghe xong, Ninh Vy Lan nghiến răng. Uy hiếp rõ ràng nhưng cô hoàn toàn khong thoát ra nổi.

Quan hệ bố con giữa cô và ông sớm đã đoạn tuyệt từ lúc ông không chút lưu tình bỏ mặc mẹ cô rồi, đến nay cũng không muốn để bất kỳ ai biết.

Rất lâu cô mới thỏa hiệp: “Ông đang ở đâu?”

Ninh Triệu Hoa lập tức báo địa chỉ, Ninh Vy Lan đáp một tiếng rồi cúp máy muốn gửi trước cho Trang Văn một tin nhắn mới đi ra ngoài.