Một Đường Siêu Sao

Một Đường Siêu Sao - Chương 38




Hơi thở điên cuồng tán loạn tiến vào trong khoang mũi chính là hơi thở nam tính mát lạnh của anh, đầu lưỡi lập tức bị chiếm lấy, Ninh Vy Lan biết là anh, đầu óc mơ màng vô lực chống đỡ, cuối cùng bị anh ép cho phải ngoan ngoãn, dần dần tiến sâu vào.

Hoàn toàn không giống với lúc quay phim, anh không nhắm mắt, mà là khoảng cách trong gang tấc, nhìn thấy anh, sau đó nhẫn nại tỉ mỉ hùa theo, không bỏ sót bất cứ chỗ nào, Ninh Vy Lan có chút thở không ra hơi, giơ tay đẩy nhẹ lồng ngực anh.

Anh hiểu ý nhưng không bỏ ra mà chỉ lui vài phân giữ chặt lấy đôi môi cô, trong đáy mắt sâu thẳm đan xen ý cười nho nhỏ.

”Sao lại ra đây?” Anh hiểu nhưng cố tình hỏi.

Cô không đáp, yếu ớt nhìn anh, trong đôi mắt long lanh như chứa ánh nước, chuyển động nhỏ này càng lấp lánh hơn, anh chằm chằm nhìn, lại một lần nữa hôn cô.

Lần này thực sự dùng lực, Tề Chiêu Viễn vừa hôn cô, vừa nâng tay cô lên, vòng ra sau cổ mình, cảm nhận sự thuận theo của cô, năm ngón tay anh luồn vào tóc, ấn vào lưng cô càng lúc càng thân mật.

Cũng không biết duy trì được bao lâu, lâu đến lúc Ninh Vy Lan thực sự nghẹt thở, cô nghiêng đầu dựa vào vai anh thở hổn hển, nghe thấy điện thoại anh reo lên, sau đó anh tắt luôn không thèm nhìn lấy một cái.

Ninh Vy Lan thấy đó là Lâm Dịch, nhìn anh: “Anh phải đi rồi.”

”Ừm.” Đầu ngón tay ấm áp hơi xoa nhẹ lên đôi môi mềm mại của cô, giọng nói khàn đặc: “Ngày mai anh sẽ gọi cho em.”

”Được.”

”Tối nhé.”

”Được.”

Lời vừa dứt không thấy Tề Chiêu Viễn hỏi lại, Ninh Vy Lan ngước mắt, thật tình không biết anh cũng đang nhìn cô, cảm xúc nơi đáy mắt cô nhìn không thấu, đang suy đoán vẩn vơ, bỗng nghe thấy anh hỏi:

”Không còn lời gì muốn nói sao?”

Cô ngẩn người, liền hiểu ra rồi bật cười, khập khiễng đến sát tai anh, “Về sớm chút.”

Lúc cô nói, hơi thở ấm nóng phả đều đều sau tai anh, nhiệt độ đó theo dòng máu chảy xuống tận đáy lòng, anh đắm chìm trong ánh mắt, nhân lúc cô còn chưa lui ra, nghiêng đầu hôn lên môi cô một cái, sau đó mới buông ra dõi theo cô vào nhà.

Ninh Vy Lan đi vào, đứng cạnh cửa.

”Anh đi đi, em nhìn thang máy xuống mới đóng cửa.”

Tề Chiêu Viễn gật đầu, bước mấy bước ấn nút đi xuống. Cửa thang máy từ từ khép lại, từng chút từng chút cho đến khi không nhìn thấy gương mặt của anh, Ninh Vy Lan tắm rửa xong liền lên giường nằm xuống, dự tính thời gian anh vừa tới sân bay.

Tắt đèn, cả phòng ngủ chìm vào bóng tối phẳng lặng, cô kéo cao chăn trùm qua đầu, đột nhiên cảm thấy bóng tối trước đây đều sáng tỏ thông suốt.

Như rẽ mây nhìn thấy mặt trời.

Kết thúc tất cả các phân cảnh của “Một đời Yên Ly”, đống thông cáo chung lập tức đùn qua đây, mặc dù đã có sàng lọc nhưng Ninh Vy Lan vẫn phải chạy ngày chạy đêm. May thay, vì được lên hình một vài chương trình đang được sự chú ý, nên danh tiếng của cô càng ngày càng được biết đến, tuy hơi vất vả chút nhưng cô cảm thấy đáng giá.

Lúc này đang nghỉ giải lao, tối qua Ninh Vy Lan tham gia ghi hình một chương trình ngoài lịch trình nên bốn giờ sáng mới về đến nhà, mắt đã díp cả lại, nhưng cô không dám ngủ, không còn nghi ngờ gì nữa chỉ cần nhắm lại là cô say giấc nồng ngay lập tức.

Đúng lúc này, có nhân viên công tác buôn chuyện bát quái, từ nữ tinh đang hồng cho tới mấy tiểu thịt tươi mới xuất đạo gần đây, Ninh Vy Lan không có hứng thú cho lắm, nên chuyện cứ vào tai trái ra tai phải, cho đến khi...

”Aizz, cô nói tin đồn giữa Dịch Chỉ Ngôn và Quan Nghệ kia rốt cuộc có phải thật không?”



”Không rõ nữa, trước đây Dịch Chỉ Ngôn không phải phủ nhận rồi sao, nhưng hai người này lại hợp tác quay phim, ai biết phủ nhận trước đây có phải là sao tác hay không.”

”Cũng phải....”

Đóng phim? Ninh Vy Lan kỳ quái liền vào weibo xem một tí, quả nhiên trên hot search, tin đồn trước đây được phủ nhận lại bị đào lên sao tác, cô ấn vào mới biết thì ra phim mà nhân viên công tác kia nói là một bộ cổ trang mới, Dịch Chỉ Ngôn diễn vai nam thứ, Quan Nghệ diễn vai nữ thứ và trong phim nam nữ thứ là một đôi.

Chẳng trách....

Cuộc thảo luận của nhân viên công tác vẫn tiếp tục, có điều đã nhảy từ Dịch Chỉ Ngôn sang nghệ sĩ khác, Ninh Vy Lan đang định cất điện thoại để dặm lại phấn, thì trong điện thoại nhảy ra một cuộc gọi, cô thấy hiển thị cuộc gọi đến, tìm một góc không có người rồi nghe máy.

”Có đang ở thành phố B không?”

Ninh Vy Lan “ừm” một tiếng rồi lẳng lặng lắng nghe.

”Thực ra tớ cũng không có việc gì, giờ đang quay quảng cáo ở Vĩnh Nguyên, cách nhà cậu gần lắm, tối có muốn cùng nhau làm bữa không, tớ mời.”

Không đợi Ninh Vy Lan suy nghĩ, Dịch Chỉ Ngôn tự tiện phủ quyết: “Thôi bỏ đi, truyền thông dạo này đang rang cơm nguội tin đồn của tớ, nếu chụp được tớ với cậu lại không hay, nếu không thì như này, về nhà cậu ăn được không? Gần đây tớ lu bù nhiều việc quá, thích hợp thổ tào.”

”Được, cậu muốn ăn gì?”

Dịch Chỉ Ngôn cười cười, nói cái gì cũng được. “Tớ cúp máy trước, đạo diễn đang gọi rồi, tối gặp.”

Ninh Vy Lan đồng ý.

So với hồi trước còn chưa nói ra, hai người bây giờ đã trở thành quan hệ khuê mật, Ninh Vy Lan cảm thấy trạng thái hiện tại rất thỏa mãn, cô có cuộc sống của cô, anh cũng có, thỉnh thoảng tụ tập cùng nhau, rất tốt.

Dựa vào tường phát ngốc một lúc, cô lại dở tạp chí ra xem, xem đến say mê, bỗng phía trước bị che bởi một bóng người, cô ngước mắt nhìn thấy Trang Văn bừng bừng tức giận đang trừng mắt nhìn mình, cô ngơ ngác vươn tay túm mặt Trang Văn.

”Làm gì mà mặt sưng lên vậy?” cô nghiêng đầu, “Em có thể hỏi trời hỏi đất hỏi lòng mình không có làm chuyện gì có lỗi với chị nha.”

Trang Văn lườm rồi hừm một tiếng: “Em không làm chuyện gì có lỗi với chị, nhưng em lừa dối tình cảm của chị, tình huống vô cùng ác liệt, chị quyết định không quan tâm em năm phút, không, ít nhất phải nửa tiếng.”

Ninh Vy Lan không nói nên lời, im lặng nhớ xem mình đã làm chuyện gì mà khiến Trang Văn một người có tính khí luôn tốt cũng phải nhăn mặt như vậy, nhưng nghĩ mãi không ra đành chọt chọt đầu ngón tay vào mu bàn tay cô, cười hi hi.

Trang Văn vẫn tức giận, buồn bực cả nửa phút mới nói: “Còn nhớ đã đồng ý với chị chuyện gì không?”

”.........” Cô đồng ý chuyện gì?

”Aiyo, đậu xanh!” thấy biểm cảm Ninh Vy Lan mơ màng, Trang Văn biết mình thua rồi, lại lườm cô hừ lạnh: “Chị nói nếu ngày nào đó hẹn hò, thì nhất định phải nói cho chị, em giỏi rồi, không thèm ho he một tiếng!” Nếu không phải biết được từ chỗ Dịch Chỉ Ngôn thì lúc này còn bị giấu trong trống rồi!

“……”

”Sao nào? Vẫn muốn chối bay chối biến phải không?” Trang Văn làm biểu cảm hung ác, xong ỉu xìu, trong mắt ánh lên tia cười xấu xa, “Chị nói Vy Lan này, hẹn hò với sếp có cảm giác gì?” Cười hi hi nắm tay giả vở thành micro, Trang Văn nói: “Nhanh, chị đang phỏng vấn em đó, cho em năm giây suy nghĩ.”

”..........” cảm giác ư? Nói thật, tạm thời không có cảm giác gì, vì hai người vừa mới hẹn hò lại còn đang yêu xa.....

”Mau nói đi!” Trang Văn kích động.

”Em không biết.........”

Trang Văn lập tức làm ra bộ mặt “hết thuốc chữa”, rơi vào im lặng rồi quay đầu nhìn xung quanh không có người, mới đắc ý dào dạt:



”Quả nhiên chị làm quản lý nhiều năm như vậy, mắt như mắt quạ, lướt qua một cái đã biết em và sếp có vấn đề, em xem, bị chị nói trúng rồi đúng không!”

”Ừm”, Ninh Vy Lan tỏ vẻ ngoan ngoãn nghe lời, “chị thật thông minh.”

Trang Văn khoác lác: “Đương nhiên!” Ngừng một lúc lại nói: “Có điều hai người bây giờ chưa công khai, trước công chúng nên cẩn thận, sếp có nói bao giờ công khai không?”

”Em và anh ấy mới bắt đầu thôi....” Nào dám nghĩ đến vấn đề xa vời như vậy, cho dù công khai cũng phải sau khi ổn định, “Thuận theo tự nhiên đi!”

”Cũng phải”, Trang Văn lẩm bẩm, nghe thấy giám sát gọi tên mình mới đẩy nhẹ Ninh Vy Lan, “chuẩn bị chuẩn bị, phải tiếp tục rồi.”

”Vâng.”

Vì buổi tối có hai người ăn cơm, Ninh Vy Lan đặc biệt căn dặn trợ lý mua thật nhiều đồ, vừa về đến nhà đã bắt đầu tính toán xem làm những món gì, đặt nguyên liệu lên bệ bếp, xử lý đâu vào đấy.

Vừa làm được hơn nửa thì bên ngoài có tiếng chuông, cô liền chạy ra mở, đưa cho Dịch Chỉ Ngôn đôi dép đi trong nhà.

”Cậu cứ đợi ở phòng khách trước đi, tớ sắp xong rồi.”

Dịch Chỉ Ngôn cười nói: “Ừm, tớ biết cậu làm rất nhanh mà, không cần vội đâu, tớ ăn trưa hơi muộn vẫn còn no lắm.”

Ninh Vy Lan chạy về phòng bếp.

Tính toán làm ba món mặn một món canh năm phút xong liền bắt tay vào làm, cô sắp bát đũa cho hai người ngồi đối diện nhau.

”Chắc cậu cũng xem rồi, mấy cái tin trên weibo ý”, Dịch Chỉ Ngôn thở dài, “Nói thật tớ chỉ quan tâm nhân vật phân vai của mình thôi, hợp tác với ai đều do duyên phận, chỉ có điều lần này vừa khéo đụng phải Quan Nghệ.”

”Chị Hiểu Lâm biết không?”

”Biết, chị ấy hai hôm nay tâm trạng không tốt”, Anh nói, “Ngoại trừ bản thân Quan Nghệ ra, đoàn đội cô ta tương đối......” giờ không tìm ra được từ nào thích hợp để hình dung, Dịch Chỉ Ngôn liền nhảy sang chủ đề khác: “Hiểu Lâm nói vai nữ thứ vốn dĩ không phải là cô ta, là đoàn đội cô ta cướp vai đó.”

Ninh Vy Lan không nói gì.

Cướp vai trong giới diễn phim thực ra là chuyện quá bình thường, sớm tối đều có, năm năm trước lúc Ninh Vy Lan vẫn vô danh cũng bị cướp một lần, cô còn nhớ nữ tinh sau khi diễn vai đó cũng bạo một thời gian dài.

Bây giờ nhớ tới ngược lại không có gì không cam tâm, hiện tại cô không quan tâm công ty hay sự phát triển trong tương lai, các phương diện đều rất tốt, chuyện quá khứ, cô không muốn nghĩ nhiều nữa.

”Dù sao diễn viên cũng đã chốt rồi, chuyên tâm đóng phim mới là việc nên làm, nếu đã muốn nhảy sang phim ảnh thì phải show ra chút thành ý.

Ninh Vy Lan gật đầu: “Tác phẩm quan trọng nhất.” Tin đồn chỉ là nhất thời, tác phẩm hay mới là cây xanh để duy trì nhân khí.

Hai người bàn về vấn đề này một lúc, sau đó mới nhảy sang bộ phim vừa đóng máy của Ninh Vy Lan.

”Tớ thấy mấy bộ phim cậu nhận bao gồm cả “Một đời Yên Ly” đều là phim cổ trang,không muốn đổi khẩu vị thử đóng vài bộ hiện đại sao?”

”Cái này không nói chắc được.” Cô cắn một miếng đậu phụ, nói: “Tớ tương đối thích phim cổ trang, là vì tớ cảm thấy quần áo cổ trang rất đẹp, nhưng nếu có thể nhận được kịch bản hiện đại hay hay thì cũng muốn thử xem sao.”

”Tớ cũng cảm thấy cho dù là ca sĩ hay diễn viên thì đều nên thử đa nguyên hóa, nếu gò bó bản thân, sau này sẽ rất khó có được không gian tiến bộ và trưởng thành.” Dịch Chỉ Ngôn tán thành.

Ninh Vy Lan nói xong cũng không bàn tiếp nữa. Ăn xong cơm Dịch Chỉ Ngôn chủ động nói muốn rửa bát, Ninh Vy Lan không ngăn được đành phải để anh làm, cô rửa sạch tay rồi đi ra phòng khách, vừa mới ngồi xuống sofa, thì nhìn thấy màn hình điện thoại trên bàn sáng lên, bên trên nhấp nháy cái tên đó khiến hai mắt cô sáng rực.