Có chút thời gian như vậy, Dịch Chỉ Ngôn tưởng mình nhìn lầm, nhưng lật đi lật lại, chín chữ kia vẫn ở chỗ đó, font chữ bôi đỏ không chệch đi đâu được.
Cho dù anh chỉ là ca sĩ, nhưng cũng biết quay cảnh hôn có ba cách: có người hôn thay thế, hôn lệch vị trí, và hôn thật. Anh hiểu Ninh Vy Lan, nếu có thể làm cô sẽ tự mình làm, cô nhất định sẽ không sử dụng thế thân, còn hai cách sau kia, nếu là hôn lệch vị trí cũng còn may, nếu hôn thật.......
Tưởng tượng ra cảnh đó liền cảm thấy đau lòng, anh thích cô hơn năm năm rồi, cũng chưa được này nọ với cô.
Dịch Chỉ Ngôn quen biết Ninh Vy Lan là khi cô vừa xuất đạo không lâu.
Lúc đó anh cũng chỉ là một ca sĩ không có kinh nghiệm chưa được nhiều người biết đến, hai người có duyên cùng quay một chương trình, bởi vì MC có tác phong nịnh hót, nên khi lia máy và phỏng vấn đều chỉ hướng về phía các tiểu hoa có danh tiếng, anh và cô luôn bị lãng quên ở một góc, không biết thế nào lại nói chuyện cùng nhau.
Chính xác rất hợp nhau, nhiều sở thích cũng giống nhau nữa, Dịch Chỉ Ngôn nói chuyện, hai người chẳng kiêng nể ai cứ trốn trong góc cười. Lúc đó công ty quản lý của cô vẫn chưa nâng đỡ, tài nguyên cung cấp cho cô không tính là tốt nhưng cũng không tồi, thêm sự cố gắng của chính mình, rất nhanh cô có chút danh khí.
Anh tưởng cô sẽ một bước lên mây như vậy, nhưng không ngờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn khiến cô trở tay không kịp.
Vì việc đó, cô không khóc không cười suốt cả ngày, không lên nổi chương trình, càng không bàn đến đóng phim, anh dành thời gian để bí mật đưa cô đến bệnh viện, anh sợ làm ảnh hưởng đến sự phát triển tương lai nên đã giấu công ty cô nhưng không lâu sau đã bị phát hiện.
Cuối cùng cô bị đóng băng mọi hoạt động, một cách triệt để.
Nhưng cô không phản kháng.
Việc mẹ cô ra đi trong trận động đất, rốt cuộc đã đem lại sự tổn thương vô cùng sâu sắc, trở thành vết thương lòng cả đời cô, cơn ác mộng ấy không có cách nào gạt bỏ được.
Ninh Vy Lan quay lại thấy Dịch Chỉ Ngôn đang thất thần phát ngốc, cô gọi anh, đúng lúc người trong tổ tiết mục đến nói chuẩn bị ghi hình rồi, hai người mới cùng nhau sánh vai ra ngoài.
Trừ một vài cảnh quay cuộc sống thường ngày ra, chủ đề kỳ này được định nghĩa là “Thử thách”, nghe tên đã đoán được nội dung, yêu cầu nam nữ khách mời làm một việc mà thường ngày không dám làm.
Mỗi khách mời đều phải lên rút thăm, rút được cái gì phải làm cái đó, có thử thách khó thì cũng có thử thách dễ, Ninh Vy Lan tự thấy mình tay thối nên đã để Dịch Chỉ Ngôn đại diện rút, không ngờ rút phải thăm nhảy bungee.
Dịch Chỉ Ngôn biết Ninh Vy Lan sợ độ cao, áy náy: “Hay là nói rõ trường hợp này với đạo diễn một chút, đều tại tớ rút phải thử thách khó như vậy.”
”Không sao, cứ thử xem thế nào”, Ninh Vy Lan lẩm bẩm, “Việc này đâu có khó.” Anh ấy đã từng nói, chỉ cần to gan một chút thì đâu có khó.
Nói thì nói như vậy, nhưng thật sự bước lên bục cao bungee, hai bên thái dương không có cách nào khống chế bắt đầu hơi giật giật, giống như có cây kim khuấy đảo ở bên trong, Ninh Vy Lan nhìn đến choáng váng, bịt mắt không ngừng hít thở sâu.
Dịch Chỉ Ngôn lo lắng nhìn xuống bên dưới, luôn ra hiệu bảo Ninh Vy Lan từ bỏ nhưng cô không đồng ý, chầm chậm xê dịch bước chân lên ván giậm, ôm lan can không nới lỏng tay.
Ánh mặt trời ban sáng thật tươi đẹp, ánh nắng ấm áp phản chiếu mặt nước lấp lánh dưới hồ, thực ra phong cảnh không tồi, nhưng đáng tiếc Ninh Vy Lan không có lòng để thưởng thức, trong đầu chỉ đầy những lời động viên bản thân cố lên đừng sợ hãi.
Người quay phim theo sau cô, và thực hiện một cuộc phỏng vấn trước khi nhảy, Ninh Vy Lan cố gắng hết sức để bản thân bình tĩnh, rồi nhìn vào ống kính tươi cười.
”Có điều gì muốn nói không?” Người quay phim hỏi.
Ninh Vy Lan nghĩ một chút, rồi trả lời: “Chương trình bảy ngày cố lên, “Một đời Yên Ly” cố lên.”
”Chuẩn bị xong chưa?” nhân viên công tác trên tháp bungee đã thả tay sau lưng Ninh Vy Lan ra, bất cứ lúc nào cũng có thể đẩy cô xuống.
”Chuẩn bị xong rồi.” Cô gật đầu chầm chậm buông tay, đứng thẳng tắp, tiếp theo truyền đến một lực đẩy, thẳng thừng rơi xuống phía dưới, cô nhớ tới sự bảo vệ mạnh mẽ của anh lúc lăn xuống triền núi, còn có ánh mắt dịu dàng khi lau nước mắt cho cô.
Cưỡng chế quá lâu, những tâm tư được giấu kỹ cẩn thận như từng đợt sóng biển ùn ùn kéo đến nhấn chìm cô, có lẽ chỉ trong khoảnh khắc không có người này, cô mới dám vọng tưởng một lần, nếu cô không có cái bóng tâm lý thì cũng không rụt rè về tình cảm như vậy, nếu anh cũng thích cô vậy thì tốt quá rồi.
……
Dưới đáy sớm đã có tàu cao tốc đợi sẵn, mấy người xung quanh chạy lên rất nhanh để cởi dây trên người cho Ninh Vy Lan, đợi tàu cập vào bờ, cô nhấc chân lên mới phát hiện chân mềm nhũn không đi nổi, nhưng cho dù như vậy, lúc được Dịch Chỉ Ngôn kéo lên bờ, vẫn vui không tưởng.
”Vui thế à?”
Cô gật đầu như bổ củi, quay đầu nhìn lên tháp bungee, khóe môi cong lên thành nụ cười tươi sáng.
Cô làm được rồi!
*** ***
Hiếm khi trời âm u, nhiệt độ không cao, mặc bộ trang phục diễn dày cũng không thấy nóng. Tề Chiêu Viễn và phó đạo diễn đang ngồi cùng nhau trước camera, xem màn biểu diễn đằng trước, thỉnh thoảng thấp giọng giao lưu mấy câu.
Hơi khát, mấy chỗ xung quanh đây đều không có nước, Tề Chiêu Viễn đứng dậy đi lấy một chai, ngẩng đầu tu mấy ngụm, lúc đang vặn nắp ánh mắt rơi xuống đằng xa quen thuộc kia, trên ghế không có ai ngồi cả.
Đây là ngày đầu tiên Ninh Vy Lan không có mặt, cô đang ghi hình show “tình nhân bảy ngày” với Dịch Chỉ Ngôn.
Chưa từng xem chương trình này, nhưng lại biết rõ show lâu đời này rất có sức ảnh hưởng quan trọng ở trong nước, nghe Trang Văn nói, mấy năm trước một đội người tham gia chương trình này, đến nay đều có cuộc sống cho riêng mình, lại luôn được người hâm mô hi vọng hai người ở bên nhau, còn hai nhân vật chủ chốt cảm thấy bị quấy nhiễu không dứt
Nghĩ đến đây, lông mày anh cau chặt lại, càng lúc càng không biểu cảm, lạnh mặt trở về chỗ ngồi.
*** ***
Quay xong phần của Ninh Vy Lan, mọi người liền đi đến mẩu giấy đã rút của Dịch Chỉ Ngôn, vị trí nhảy dù ở trên cao, vì xe chỉ đến lưng chừng núi rồi chuyển lên máy bay trực thăng, Ninh Vy Lan liền xuống xe ở đây.
”Lát nữa tớ nhảy xuống, vị trí hạ cánh ước tính là bên kia”, Dịch Chỉ Ngôn chỉ tay, rồi đưa điện thoại của mình cho cô, trêu chọc, “Nhớ chụp giúp tớ mấy kiểu ảnh nhá, tớ còn up weibo, để fan xem thần tượng của bọn họ dũng cảm như nào.”
Ninh Vy Lan bị anh chọc cười, gật đầu: “Tớ biết rồi, mau đi đi, chú ý an toàn đấy.”
”Rõ.” Dịch Chỉ Ngôn vỗ mấy cái lên vai cô, âm thanh lí nhí phả vào mặt chỉ cô nghe thấy, “Đợi tớ xuống, tớ muốn nói chuyện với cậu, được không?”
Đáy lòng Ninh Vy Lan hơi động, hiểu ý anh nói, cô gật đầu.
Dịch Chỉ Ngôn quay lưng, cô xua xua tay, yên tâm trèo lên trực thăng nhìn ra ngoài cửa sổ càng ngày càng cao, anh thở phào nhẹ nhõm.
Giữa anh và cô nên thẳng thắn với nhau, cho dù anh có thể dự liệu được kết quả không tốt, chết tâm, cũng còn tốt hơn là cứ đơn phương một mình.
Đặt trong tầm mắt là bãi cỏ mênh mông bát ngát, Ninh Vy Lan được tổ chương trình đưa đến chỗ hạ cánh, bật máy ảnh ở điện thoại của anh nhắm lên bầu trời.
”Không cần sớm như vậy, anh ấy vẫn chưa đến độ cao cần thiết đâu.” Một nhân viên công tác cười nói.
Ninh Vy Lan trùng mặt xuống, một mực móc điện thoại mình ra xem mấy tấm ảnh chụp ban nãy, từ góc độ của Dịch Chỉ Ngôn chụp đến, tháp bungee quả thực rất cao, anh còn chụp ảnh động nữa, đúng lúc cô nhảy xuống.
Chọn mấy tấm up weibo, Ninh Vy Lan nghĩ cả nửa ngày mới thêm dòng caption: “Có người nói, tất cả những việc vốn không dám làm, chỉ có điều cố gắng thử, rất vui vẻ, tôi đã làm được!”
Fan trên weibo của Ninh Vy Lan sớm đã tăng thêm mười mấy vạn, con số năm triệu tương đối khả quan, hơn nữa mỗi lúc một tăng thêm.
Cô vừa đăng xong chưa đầy một phút ngắn ngủi đã có không ít bình luận,
Hạt dẻ như xưa: wow wow wow thật giỏi nha, tôi không dám nhảy đâu, nhưng có một nghi vấn, nghe người ta nói, là nghe ai nói vậy?
Ánh nắng hoàng hôn: Cùng tò mò, là Chỉ Ngôn nhà chúng ta nói sao?
Tuyết bay Vạn Lý Trường Thành: Khẳng định là Dịch Chỉ Ngôn nói rồi, a a a thật mong chờ show này quá đi, mau mau phát sóng thôi.
Phần lớn trong bình luận đều đoán là Dịch Chỉ Ngôn, vì Ninh Vy Lan và anh đang ghi hình show này, cũng có người đoán là Tề Chiêu Viễn hay một vài nghệ sĩ đã từng hợp tác khác, Ninh Vy Lan kéo lên kéo xuống xem một lúc rồi đăng xuất.
Thời gian thật trùng hợp, cô vừa ngẩng đầu đã thấy bóng dáng Dịch Chỉ Ngôn trên bầu trời xanh thẳm, cách hơi xa nhưng cô vẫn thấy anh đang vẫy tay, cô cũng giơ tay lên vẫy lại.
Máy bay hạ cánh rất nhanh, chưa đầy mấy phút đã xuống tới mặt đất, Ninh Vy Lan tiến lên trước dìu anh, đợi cởi hết dây ra, Dịch Chỉ Ngôn dang tay ôm cô vào lòng, cánh tay siết chặt không nói không rằng.
Không giống với cái ôm lành lạnh của Tề Chiêu Viễn, lồng ngực Dịch Chỉ Ngôn nóng như lửa, trái tim đập thình thịch, cô ngẩn ra vài giây, hơi đẩy ra phía trước anh mới từ từ buông tay, “Vy Lan...”
Điện thoại trong tay Ninh Vy Lan reo lên không đúng lúc, lời Dịch Chỉ Ngôn định nói mắc nghẹn trong cổ họng đành để cô đi nghe.
”Quay như nào rồi? Chị nghe chị Trần nói hôm nay rút phải thử thách bungee à?” Là điện thoại của Trang Văn.
Ninh Vy Lan gật đầu, mới ý thức Trang Văn không nhìn được, lại “ừm” một tiếng: “Núi cao nước trong, nhưng em không chú ý lắm.”
Trang Văn nghe xong cười không chừa lại mặt mũi cho cô: “Em có thể làm được cũng không tồi lắm đâu, chị Trần nói em rất dũng cảm, chị đặc biệt gọi cho em để biểu dương em một chút.”
”Cám ơn, quá khen rồi!”
”Hey, Em thực sự không ngại chứ”, Trang Văn thè lưỡi vào loa, đang muốn cười cô thêm mấy lần nữa thì bất ngờ có người đằng sau đi đến, cô quay đầu: “sếp.”
Tề Chiêu Viễn vừa thay xong trang phục diễn, đợi quay cảnh đêm, nghe thấy Trang Văn gọi cũng chỉ lạnh nhạt gật đầu, sải bước muốn rời đi, ai ngờ đầu dây điện thoại bên kia đột nhiên truyền đến giọng nói của cô, dịu dàng, mềm mại, anh dừng bước giơ tay.
”Là Tề Chiêu Viễn à?” Ninh Vy Lan thì thầm, không thấy Trang Văn trả lời liền mau chóng đổi chủ đề, ai ngờ có giọng nói.
”Đang ghi hình à?”
Thật sự là anh. Ninh Vy Lan mím môi: “Ừm!”, ngừng một lát lại tung tăng: “Tôi vừa mới hoàn thành xong bungee, tháp nhảy rất cao, cao hơn sườn núi hôm nọ gấp mấy lần nhưng tôi nhảy được rồi.”
Ninh Vy Lan không rõ tại sao lại muốn nói việc này cho anh, cũng không chú ý đến giọng điệu gần như làm nũng của mình, giống như con mèo sữa nhỏ đung đưa cái đuôi đang tìm sự tán dương vậy.
Nhưng Tề Chiêu Viễn cảm nhận được, anh cầm điện thoại đi xa một chút, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, đáy mắt sâu thẳm dần hiện lên ý cười nhàn nhạt, giọng nói trầm thấp điềm đạm.
”Ừm, cũng không tệ.”
Ninh Vy Lan hài lòng, không tự giác bắt đầu chia sẻ tâm trạng lúc đó với anh, vốn dĩ lời không nhiều, nhưng cứ nói từng câu từng câu không dừng lại được.
Mà cô nhận điện thoại, Dịch Chỉ Ngôn đứng cách mấy bước đều nghe thấy, thấy cô thích thú như vậy, những suy đoán âm ỷ của bản thân càng ngày càng thông suốt.
Rốt cuộc bên kia vẫn còn phải quay phim, Ninh Vy Lan rất nhanh cúp máy, Dịch Chỉ Ngôn tiếp lời: “Chị Trần đang gọi, tối chúng ta nói chuyện đi, ở chỗ này không tiện cho lắm.”
Ninh Vy Lan tất nhiên không dị nghị.
Kết thúc ghi hình đã là sáu giờ, trời xâm xẩm tối, bóng đêm dần kéo đến bao phủ bốn phía xung quanh.
Ở nhà ăn khách sạn ăn xong cơm, Ninh Vy Lan về phòng tắm rửa, tóc vừa mới sấy khô đã nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên, cô biết là anh đến nên chỉnh gọn gàng quần áo mới đi ra mở cửa.