Một Đường Phồn Hoa - Tiểu Thất Tể Tử

Chương 1




1.

Dưới cơn mưa lớn tôi đi vào quán bar, bầu không khí bên trong đang rất náo nhiệt.

Phó Trì nắm cằm Tiểu Thanh Mai của anh ta, cười hôn cô ta giữa tiếng hò reo của mọi người.

Tiểu Thanh Mai khóc như hoa lê trong mưa.

Trông như đang phải chịu ấm ức.

Đôi mắt Phó Trì tối sầm nhìn cô ta, “Còn chạy nữa không?”

Cô ta vừa nức nở vừa lắc đầu, “Không chạy nữa, xin anh đừng bắt nạt em.”

“Nghe lời, uống hết rượu đi, anh sẽ không bắt nạt em nữa.”

Tôi quên cả việc đẩy cửa vào, đứng sững tại chỗ.

Nỗi đau âm ỉ từng chút một lan tỏa xuống tận đáy lòng.

Như thể ai đó đã đâm hàng nghìn chiếc kim bạc vào trong tim tôi.

Tôi theo Phó Trì ba năm, anh ta chê tôi nói lắp và không bao giờ đưa tôi vào vòng bạn bè của anh ta.

Và Tiểu Thanh Mai của anh ta, Lâm Thiển Thiển, đã ra nước ngoài và bỏ rơi Phó Trì lúc anh ta đang gặp khó khăn.

Vừa về nước, cô ta đã được Phó Trì đưa đến gặp bạn bè.

Lâm Thiển Thiển uống cạn một ly rượu mạnh, rõ ràng là đã say.

Trông giống một bông hoa chờ người hái.

Ánh mắt chiếm hữu của Phó Trì ngày càng mãnh liệt.

Trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn, tôi quyết định đẩy cửa bước vào.

2.

“Phó Trì, thuốc của anh…”

Toàn thân tôi ướt sũng đứng ở cửa.

Giọng nói run rẩy.

Mỗi khi trời mưa, các khớp ngón tay của Phó Trì sẽ đau nhức.

Đó chính là căn bệnh anh ta mắc phải khi cứu tôi năm xưa.

Tôi chạy đến đây để mang thuốc cho anh ta.

Trong mắt Phó Trì thoáng hiện lên vẻ không vui.

“Bên ngoài vẫn đang mưa, sao em lại chạy đến đây?”

“Em sợ anh đau…”

Phó Trì ra hiệu cho nhân viện phục vụ lấy thuốc, ngắt lời tôi, “Nơi này ồn ào, về đi.”

“Ôi, anh Phó thương vợ quá…”

Lâm Thiển Thiển ngồi co ro trong lòng Phó Trì.

Ánh mắt mơ màng nhìn tôi.

Cô ta mặc chiếc áo khoác của Phó Trì.

Phó Trì sợ cô ta lạnh, yêu cầu nhân viên phục vụ tăng nhiệt độ điều hòa lên.

Đám bạn nóng đến chảy cả mồ hôi, nhưng không dám phàn nàn nửa lời.

Đó gọi là quan tâm.

Lâm Thiển Thiển bất ngờ kéo tay áo Phó Trì, lí nhí nói, “Em có thể nghe cô ấy hát không?”

“Em muốn nghe à?”

Lông mày Phó Trì giãn ra, vui mừng khi thấy Lâm Thiển Thiển chủ động nhượng bộ.

Anh ta rõ ràng biết, trong tình huống này, nếu tôi hát sẽ chỉ làm trò cười.

Tôi lùi lại hai bước, “Em đi trước đây.”

Lâm Thiển Thiển đột nhiên cười khúc khích, bắt chước giọng điệu của tôi, “Em…em đi trước đây.”

Mắt Phó Trì sáng lên, trong mắt hiện lên nụ cười dịu dàng.

Anh nắm lấy cổ tay Lâm Thiển Thiển nói, “Để cô ấy đi, em định đi đâu?”

Mặt tôi nóng bừng.

Quay lưng đẩy cửa bước ra ngoài.

Vào giây cuối cùng, tôi nghe thấy bạn Phó Trì hỏi, “Cậu cãi nhau với đứa nói lắp kia như thế nào vậy?”

Lâm Thiển Thiển say rượu lẩm bẩm.

“Một câu nói mất ba phút, thật ngu ngốc.”

“Lần trước cô ấy không nói được, còn suýt khóc luôn.”

Phó Trì khẽ cười nhạo, trong mắt tràn ngập sự chiều chuộng.

“Cô ấy không biết điều, tôi đối tốt với cô ấy mà còn không nhớ, chỉ biết ghen tuông với người khác.”

“Anh Phó, bao giờ anh chia tay với đứa nói lắp kia? Nhìn anh thế này, chắc tối nay phải đưa Lâm Thiển Thiển đến khách sạn có đúng không?”

Phó Trì dựa vào sofa, lạnh lùng nói, “Chỉ là một đứa nói lắp, lúc nào chơi chán thì chia tay.”

Nói xong, anh ta còn nhìn sang Lâm Thiển Thiển, trong mắt xuất hiện một tia mờ ám.

“Chỉ cần khiến Thiển Thiển quay đầu, mọi thứ đều đáng giá.”

Nhưng anh ta không biết, tật nói lắp của tôi gần như được chữa khỏi.

Tôi đến đây để báo tin vui cho anh ta biết.

Giờ xem ra, không cần thiết nữa.

3.

Tôi thất thần ra khỏi quán bar.

Bầu trơi xám xịt, còn mưa vẫn đang rơi.

Trước cửa, có một chiếc Bentley màu đen đậu trước cửa.

Tôi bước về phía chiếc xe, trong cơn mưa tôi lau đi những giọt nước trên lông mi.

Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt điển trai.

Người đàn ông mặc bộ vest đen, thể hiện sự quý phái.

“Anh Phó, xin lỗi đã làm anh thất vọng.”

Tôi nhỏ giọng xin lỗi.

Người đàn ông lãnh đạm đang ngồi trong xe là anh trai của Phó Trì.

Là người đứng đầu nhà họ Phó.

Phó Yến.

Vài tháng trước, anh ấy đến tìm tôi.

Ngắn gọn giải thích mục đích.

“Phó Trì là em trai tôi, tôi hy vọng hai người có thể thuận lợi bên nhau.”

Có lẽ vì muốn em mình được hạnh phúc, Phó Trì đã bỏ rất nhiều tiền, mời chuyên gia hàng đầu từ nước ngoài.

Cuối cùng, bệnh nói lắp của tôi gần như được chữa khỏi.

Tuy nhiên, Phó Trì không còn yêu tôi nữa.

Phó Yến rời mắt khỏi mắt tính bảng, nói ra hai chữ, “Lên xe.”

Tôi mở cửa xe, sợ rằng nước trên người sẽ làm bẩn ghế da của anh ấy, liền thu mình ngồi vào một góc.

Phó Yến có một khí chất đặc biệt.

Vừa quý phái, vừa tự chủ.

Khiến mọi người vừa phải kính nể, vừa thấy sợ hãi.

Anh ấy cúp điện thoại, quay sang nhìn tôi.

“Vậy em có muốn cân nhắc về việc thích một người khác không?”

“Gì cơ?”

Tôi đối diện với đôi mắt lạnh lùng vô tình của anh ấy, tim thắt lại.

Phó Yến như đang bàn về một cuộc thương mại.

“Tôi có thể cưới em.”

“Những gì Phó Trì có, tôi cũng có, thậm chí còn hơn thế nữa.”

“Xét về lợi ích, tôi còn phù hợp hơn em ấy.”

Dứt lời, trong xe rơi vào im lặng.

Mưa rơi lộp độp trên nóc xe.

Như một bản giao hưởng tuyệt mỹ.

Tôi hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn, “Tại sao…”

Có vẻ anh ấy…đang muốn đào tường em trai mình.

Phó Yến nhếch môi, ánh mắt lạnh lùng.

“Em biết đấy, ông nội đang hối thúc chuyện kết hôn. Nếu em đồng ý giúp, thì không có gì tốt hơn.”

“Đổi lại, tôi sẽ cho em mọi thứ em muốn.”

“Đương nhiên, em có thể từ chối tôi, tôi sẽ cho em thời gian suy nghĩ.”

Khoảnh khắc này, tôi như nhìn thấy một thương nhân thực thụ.

Phó Yến trưởng thành và điềm tĩnh hơn Phó Trì.

Biết cách nắm bắt tình hình.

Cũng biết tối đa hóa lợi ích.

Nhà họ Phó đã cứu mạng tôi.

Ân tình lớn như vậy, tôi không có lý do từ chối.

Cuối cùng, tôi cẩn thận nói, “Em sẽ suy nghĩ, nếu như sau này anh gặp người mình yêu, chúng ta sẽ ly hôn.”

Ánh mắt Phó Yến quay trở lại màn hình.

Anh nhẹ nhàng nói, “Đến lúc đó rồi tính.”

4.

Đêm đó, Phó Yên đưa tôi về nhà thuê.

Nhìn chiếc xe màu đen dần biến mất trong màn đêm tăm tối, tôi mở điện thoại lên.

Phó Trì đã đăng một dòng trạng thái trên mạng xã hội cách đây vài phút.

Bức ảnh trong một phòng khách sạn.

Lâm Thiển Thiển cuộn tròn bên cạnh hắn, ngủ ngon lành.

Môi hơi sưng, mái tóc rối bù.

Kèm theo dòng chữ, “Ngoan lắm.”

Tôi nhìn lên bầu trời, hít một hơi thật sâu, kìm nén cảm xúc suy sụp của mình.

Tôi nhắn tin cho Phó Trì, “Tôi có chuyện muốn nói với anh.”

Nhưng anh ta không trả lời, như đã ch.ếc vậy.

Tôi biết Phó Trì sẽ không trở lại.

Suốt một tháng, Phó Trì hoàn toàn mất liên lạc.

Hôm đó, tôi thu dọn cảm xúc, gửi tin nhắn chia tay Phó Trì, chặn hết mọi liên lạc của anh ta, lấy hết can đảm đi lãnh chứng cùng Phó Yến.

Phó Yến rất bận, ngay sau khi đăng ký, anh ấy đã phải đi công tác.

Sau khi ra khỏi Cục dân chính, Phó Yến bảo tài xế đưa tôi về biệt thư của anh ấy trong trung tâm thành phố.

Tôi chuyển đồ từ căn nhà thuê đến đó.

Ngày thứ ba sau khi kết hôn, Phó Yến vẫn chưa về.

Khi màn đêm buông xuống, biệt thự trở nên hoang vắng.

Tôi bật chiếc đèn nhỏ, bước vào phòng ngủ chính.

Phòng ngủ có tone xám trắng, đơn giản và rộng rãi.

Phòng thay đồ bên cạnh, chứa đầy quần áo và bộ đồng hồ đắt tiền của Phó Yến.

Cùng một ít quần áo của tôi.

Mười giờ tối, phòng khách có tiếng mở cửa.

Tôi tưởng Phó Yến đã về. Khi mở cửa ra, một giọng nói quen thuộc vang lên.

Thì ra là Phó Trì.

“Anh trai anh đang đi công tác, tối nay chúng ta ở lại đây.”

Tôi nghe thấy tiếng thở dồn dập của Lâm Thiển Thiển.

“Phó Trì… Em không thở được.”

Tiếng cười trầm thấp của Phó Trì vang lên, “Một lát nữa sẽ được.”

Trong đêm tĩnh mịch, tôi rúc vào trong chăn, nghe tiếng động từ phòng bên cạnh, khó chịu đến mức không thở được.

Khi Phó Yến đẩy cửa phòng ngủ bước vào, mắt tôi đã sưng lên vì khóc.

Mắt tôi rưng rưng, “Phó tiên sinh, sao anh về sớm vậy?”

Anh ấy để áo vest trên tay, hình như vào bằng cửa chính.

Thậm chí, không có thời gian cất áo.

Phó Yến đến bên tôi, mang theo hơi lạnh từ ngoài, nói.

“Em khóc cái gì?”

Giọng điệu lạnh lùng ấy, vô tình mang đến cho tôi cảm giác vô cùng an toàn.

Anh ấy tháo đồng hồ, cúi xuống nắm cằm tôi, “Đây là nhà em, sao em không đuổi nó ra ngoài?”

Cảm giác nóng bỏng và thô ráp như thiêu đốt da tôi.

Tai tôi lập tức đỏ bừng.

“Anh ta là em trai của anh…”

Phó Yến đã chữa khỏi tật nói lắp của tôi vì Phó Trì.

Tôi có tư cách gì đuổi em trai anh ấy ra ngoài?

Lúc này, phòng bên cạnh lại vang lên âm thanh khác thường.

Giọng Lâm Thiển Thiển dịu dàng và mềm mại.

Tôi muốn xuống giường tìm tai nghe, nhưng vì đi quá vội nên tôi va phải chiếc ghế thấp.

Đầu gối đập xuống đất, phát ra tiếng “thịch”.

“A…”

Tôi đau đớn.

Âm thanh phòng bên cạnh dừng lại.

Phó Yến thở dài, cúi người bế tôi lên, “Em gấp gáp gì chứ?”

Anh ấy đang ôm tôi và chuẩn bị đi ra khỏi phòng ngủ, thì có tiếng gõ cửa.

Phó Trì thử hỏi, “Anh…Anh mang cô gái nào về nhà rồi sao?”

Giây tiếp theo, tay nắm cửa bị ấn xuống.

Tôi sợ hãi không dám động đậy.

Vào thời khắc mấu chốt, Phó Yến chậm rãi đỡ tôi, để lưng tôi dựa vào cửa.

Tôi hoảng hốt ôm chặt cổ anh.

Như một con gấu túi bám lấy anh.

Nhiệt độ cơ thể chạm vào nhau, đan xen giữa nóng và lạnh.

Anh ấy nhìn xuống.

Vừa vặn bắt gặp ánh mắt trong veo của tôi, mang theo chút lười biếng nở nụ cười.

Cà vạt anh bị tôi kéo lệch, dưới yết hầu lộ ra một khe hở nhỏ, vừa đủ để thấy xương quai xanh tinh tế và quyến rũ của anh ấy.

Cấm dục và quyến rũ.

Nó thực sự…quá sức chịu đựng.

“Phó tiên sinh…”

Giọng tôi run rẩy.

Bỗng nhiên tôi nhận ra tư thế này vô cùng mờ ám.

Ánh mắt Phó Yến tối sầm, đầy ẩn ý, “Biết gọi sao?”

Tôi lắc đầu.

Phó Trì bên ngoài có chút sốt ruột, “Anh, anh mở cửa đi, anh có mang theo phụ nữ về không?”

Phó Yến mỉm cười nhìn tôi, lời nói không có chút nhiệt độ nào, “Anh yêu đương cần báo cáo với chú sao?”

Hiển nhiên, anh ấy đã quen với việc độc đoán.

Phó Trì nghẹn giọng, “Em vừa mới nghe thấy—”

“Em nghe nhầm rồi.”

Phó Yến vuốt ve eo tôi, từ từ di chuyển xuống dưới.

Hơi thở của tôi ngày càng gấp gáp, anh ấy nhẹ giọng, “Không biết gọi thì em hát đi.”

“Không sao, giọng của em, rất hay.”

Lần đầu tiên có người khen tôi.

Tôi không khỏi đỏ mặt, không biết rốt cuộc mình đã nghĩ gì mà buộc miệng hát, “Thỏ con ngoan ngoãn…”

Hát được nửa câu thì tôi im lặng.

Bởi vì ánh mắt Phó Yên nhìn tôi có gì đó không ổn.

“Câu này của em, rất khó để người khác cưỡng lại.”

Trong giọng nói của anh có chút ý cười trêu chọc.

Giống như một sợi lông vũ, làm lòng người ngứa ngáy.

Tôi cúi đầu không dám nhìn anh ấy.

Mặt đỏ bừng.

Ngoài cửa im lặng.

Giọng của Phó Trì run run: “Anh, bạn gái của anh là ai vậy..?”

Phó Yên bấm khóa cửa.

Bằng giọng điệu không thể từ chối, anh nói, “Hôm nay là đêm tân hôn của anh và chị dâu.”

“Cô ấy không thích ồn ào.”

“Vậy nên, dẫn người phụ nữ của chú đi ra ngoài.”