Theo đề xuất của bác sĩ, anh phải hít thở không khí trong lành dưới ánh mặt trời theo giờ quy định. Mỗi lần dạ dày phát đau đều thiếu chút nữa muốn nửa cái mạng của anh. Anh muốn mau chóng bình phục, lại luôn cảm thấy lực bất tòng tâm, có thể là vì nửa cái mạng còn lại của anh đã sớm bị chủ nhân của đóa hồng kia lấy đi.
Trời nắng không một gợn mây, hoa xa cúc nở rộ đầy sân. Anh đặt mình trong bụi hoa rực rỡ, nhớ tới một bài thơ ngắn mà anh từng nhìn thấy trong cuốn sách anh mua cho cô: Một ngày đẹp trời như thế này, nếu không có em, anh thưởng thức cùng ai.
“Cái gì mà thưởng thức cùng ai? Anh đang nhớ ai vậy?”
Tần Thanh nghiêng đầu cười hỏi.
“Tôi đang nghĩ, cô chăm chỉ gấp nhiều máy bay và ngôi sao như vậy, mấy bạn nhỏ trong cô nhi viện chắc chắn sẽ rất thích cô.”
Anh cầm lên một ngôi sao màu sắc rực rỡ ngắm nghía. Trên bàn gỗ trước mặt anh là máy bay giấy, ếch giấy cùng với các loại đồ chơi bằng giấy kỳ dị hiếm gặp, xếp thành núi nhỏ.
“Tôi đã đồng ý gấp cho bọn nhỏ, hai ngày trước vì vội việc khác nên quên mất. Dù sao anh cũng không muốn tôi đọc kinh thánh, vậy giúp tôi gấp vài cái đi.” Tần Thanh đổ mấy tấm giấy thủ công mang theo mùi giấy ra trước mặt Đường Nhất Đường.
Chăm sóc anh vài ngày, cô đã dần dần quen thuộc với anh, lúc ở một mình với anh cũng không quá câu nệ nữa. Càng ở chung lâu lại càng cảm thấy, người đàn ông có vẻ mặt lạnh lùng trước mắt này không hề lạnh nhạt như vẻ bề ngoài. Anh không hay cười, nhưng đã cười thì tuyệt đối thật tâm. Thỉnh thoảng giơ tay nhấc chân gian đều toát ra chút ngạo khí, nói vậy trước kia cũng là một người rất sang trọng. Không biết cái gì đã làm anh trở nên dịu dàng như bây giờ nhỉ.
Đường Nhất Đình thì hoàn toàn trái ngược với anh, anh ta có ơn với cô không sai, nhưng không hề ảnh hưởng đến cái nhìn của cô đứng ở khía cạnh khách quan với anh ta. Người này tản ra khí thế bức người, hay cười ha ha, hóm hỉnh giống như đặc điểm thường có của người Mỹ. Nhìn thì nhiệt tình rất dễ thân cận, nhưng thực ra lại xa cách ngàn dặm.
Lúc cô ta đang tự hỏi thì Đường Nhất Đường đã gấp xong một chiếc máy bay giấy, thuận tay phóng đi. Máy bay giấy bay rất xa, lại ổn định, đợi nó rơi xuống, anh phát ra một tiếng hoan hô kèm nét cười trên mặt.
Tần Thanh dựng thẳng ngón cái với anh, đang cười, chợt thấy một máy bay giấy rơi trên bàn, quay đầu nhìn lại, Đường Nhất Đình đang bước đến, ánh mắt lướt qua lướt lại giữa hai người bọn họ.
Đường Nhất Đình đến thì có nghĩa là cô ta cần phải đi. Tần Thanh thu dọn bàn xong, đứng dậy chào tạm biệt hai người.
“Những thứ này là do cô gấp?” Đường Nhất Đình hỏi.
“Phải.” Tần Thanh vừa mừng vừa lo gật đầu.
“Rất khéo tay.” Anh ta khen.
Mặt Tần Thanh ửng đỏ, nói tiếng cảm ơn rồi vội vàng rời đi.
“Cô ấy rất sùng bái anh, hình như còn hơi thích.” Đường Nhất Đường nhìn bóng dáng Tần Thanh nói.
“Chúng ta có đủ những điều kiện làm cho đàn bà động tâm, việc này không có gì đáng ngạc nhiên.” Đường Nhất Đình kéo ghế ngồi xuống. Trên bàn có mấy tấm giấy màu để sót, anh ta cầm lấy một tờ nhìn nhìn nói: “Em không thấy lo lắng sao? Không hỏi xem cô ta hiện tại thế nào?”
“Không phải anh tới để nói cho em biết chuyện này sao?”
“Chúng ta thật sự có tâm linh tương thông.” Đường Nhất Đình thờ ơ gấp đôi tờ giấy, nói, “Thế giới này đầy rẫy nguy hiểm, lòng người khó dò. Anh cũng chỉ cho người đàn bà kia mấy gói thuốc kích thích, cô ta liền nghe lời anh.”
“Mua chuộc một con đàn bà cũng cần anh tự mình xuất mã sao?”
“Ha ha, anh thừa nhận, anh đi là muốn nhìn xem cái người đã quên mình mà giết người vì em, lại còn khiến em mê muội. Thực không khéo giữa đường lại bị cô ta phát hiện, đáng tiếc người đàn bà tên là Belle kia chỉ dùng một thủ thuật nhỏ đã lừa được cô ta. Anh nghĩ, bây giờ cô ta chắc chắn đã phát điên rồi.”
“Anh làm gì cô ấy?”
“Đừng khẩn trương, anh sẽ không thương tổn cô ta. Anh chỉ để người đàn bà kia nghĩ cách ngăn cô ta đến Texas, để em có đủ thời gian quên cô ta đi.”
“Vậy e rằng làm anh thất vọng rồi, em tuyệt đối không thể quên cô ấy.”
“Ngay cả lời thề phải bảo vệ chúng ta của mẹ, không phải cuối cùng cũng đưa em đi sao. Từ trước đến nay không có chuyện nào là tuyệt đối.”
“Em đã thề với chúa……”
Đường Nhất Đường ngồi thẳng người, để dạ dày có đủ không gian giãn ra. Đó là bộ phận dễ kích động hơn cả quả tim, một khi gặp được chuyện có liên quan đến cô, liền mất đi lý trí như là muốn tự sát trong cơ thể anh.
“Khi còn bé, em đối với những thứ thuộc về em luôn có ham muốn chiếm hữu cực kỳ mạnh mẽ, có thể là vì hai anh em quá giống nhau, bọn họ luôn nhầm những thứ của em đưa cho anh. Điểm này cho đến khi em đến một gia đình khác, cho đến khi trưởng thành cũng không thay đổi. Ngược lại càng ngày càng mạnh mẽ hơn. Em từng vì thế mà đến gặp bác sĩ tâm lý, em cũng từng khóc lóc trước mặt người ta, đáng tiếc……”
“Việc đó với việc em không quên được cô ta thì liên quan gì?”
Khi nói đến câu này, Đường Nhất Đình đã gấp xong một chiếc máy bay tinh xảo, phóng nó ra xa. Máy bay thoáng cái biến mất trong bụi hoa.
Đường Nhất Đường nhìn nơi máy bay rơi xuống, không biết là đang thưởng thức hoa, hay là đang tìm máy bay giấy mất tích kia.
“Vào mấy tháng trước……”
Mấy tháng trước, anh biết mình bị ung thư. Bọn họ cùng đường nên giao tất cả tài sản cho một người đàn bà chỉ mới gặp vài lần đổi lấy thẻ trợ cấp y tế. Nhưng cuộc sống không giống như tiểu thuyết, lấy câu “Nửa năm sau, bọn họ từ bệnh viện trở về, bắt đầu cuộc sống mới” xem như biến chuyển, tất cả các việc vặt đều có thể xem nhẹ.
Bọn họ đang phát sầu bởi chi tiêu cho cuộc sống hàng ngày, khi đó anh mất đi hơn nửa sức lao động, cuộc sống nghèo rớt mồng tơi. Cô nói muốn ra ngoài làm việc, dù thế nào anh cũng không đồng ý. Nếu sống ở Trung Quốc cổ đại, anh sẽ giống như trong sách nói vì cái gọi là khí phách mà thà rằng đói chết.
Bạch Khả ngốc, lại rất cố chấp, cô kiên trì với chân lý của mình không dễ dàng từ bỏ. Cái này tạo thành trong lúc tranh cãi, mặc kệ anh dùng phương pháp lừa gạt gì, mặc kệ anh dùng bao nhiêu logic nghe thì rất chính xác nhưng căn bản là không hợp lý để thay đổi nhận thức của cô, kết quả đều là thất bại. Anh đành phải sử dụng một chiêu cuối cùng với cô – độc đoán chuyên quyền.
Dù cô muốn đi đâu, muốn làm cái gì, anh đều đi theo. Rốt cuộc, trên đường bọn họ đến ngân hàng lấy tiền, Bạch Khả cũng bùng nổ.
Anh biết tính khí của cô, cũng biết dùng cách gì để có thể làm cho cô bình tĩnh trở lại. Nhưng lần đó, anh cũng thật sự phát hỏa.
Bây giờ nhớ lại, người có bộ mặt dữ tợn, tính cách thô bạo kia không ngờ lại có thể nhận được một phần tình yêu chân thành tha thiết, thật không biết kiếp trước anh đã tích phúc thế nào.
Có lẽ kiếp trước là cô nợ anh. Cô là một con hồ ly được anh cứu vớt, hay là một con chim quyên?
Khi anh kéo cô từ trong xe ra ngoài, ném vào đống gạch vụn ven đường, nhìn bộ dạng của cô càng giống như con nai con bị té gãy chân giãy giụa bên dòng suối.
“Rốt cuộc anh làm sao vậy?” Cô khóc hỏi.
“Anh làm sao vậy?” Anh kinh hãi hỏi bản thân. Đối câu hỏi này, anh vẫn tự hỏi từ lúc ngồi dưới cái nắng tháng tư kéo dài đến tận bây giờ.
Thật ra chỉ cần hiểu được tâm trạng lúc ấy, chỉ cần trực tiếp cảm nhận trái tim, câu hỏi này thật sự không khó.
Trống ngực đập nhanh, hô hấp nặng nề, máu tràn ra khiến tính co giãn của mạch máu đạt đỉnh điểm, đây là cái gì? Đây là sợ hãi.
Anh không thể tưởng tượng đến cuộc sống sau này mà mất đi cô, anh phải bóp chết những kẻ có khả năng mang cô rời khỏi anh. Trong bảy tội, anh vì cô mà phạm phải không chỉ có tham lam và dục vọng, mà còn có tham ăn. Anh như một người với tội ác tày trời, nếu Thượng Đế muốn trừng phạt anh, đơn giản chỉ cần mang cô đi.
Cho nên sao anh có thể, sao có thể đặt cô ở nơi anh không nhìn thấy.
“Em tin không, dù con người có thông minh thế nào, cuối cùng vẫn không đấu lại với tự nhiên đã sinh ra chúng ta.”
Thiên nhiên áp đảo mọi thần linh phía trên, người nhìn tất cả hỉ nhạc sầu bi của chúng ta, nhưng không bao giờ từ bi. Cho đến ngày hôm ấy, sấm chớp mưa bão điên cuồng gáo thét, một cột khí kỳ lạ như là từ thiên đường vươn ra xoay tròn bay lên không trung, cùng với sấm chớp điên cuồng đuổi theo con đường mà cơn bão đi qua. Cảnh tượng đó anh đều có thể nhớ rất rõ.
Đối mặt với sự phẫn nộ của thiên nhiên, cho dù phía trước đang làm cái gì, khoảnh khắc đó, bọn họ đều trợn mắt há hốc mồm thật lâu. Cảnh đó quả thực chỉ có trong phim ảnh, giống như trước mắt bọn họ là một màn hình chiếu, quái vật to lớn có hình cái phễu huênh hoang lướt qua màn hình.
Mưa đá không ngừng táp xuống, nhân loại bất lực trở lại thành loại động vật gặm nhấm, tìm kiếm khe hở an toàn xung quanh để tránh nạn.
Anh và cô cũng tránh trong một căn nhà trệt cũ nát. Chờ mọi thứ bình ổn mới thò đầu ra ngoài dò xét, xác định không có nguy hiểm gì có thể thương tổn bọn họ mới đi ra khỏi căn nhà ấy. Buồn bực vừa rồi đã sớm tan thành mây khói, bọn họ gắt gao ôm nhau, hưởng thụ sự yên tĩnh sau khi đại nạn không chết.
Qua bờ vai anh cô thoáng nhìn căn nhà đã bảo vệ bọn họ, những bức tường trong phòng đều loang lổ vết nứt, nhìn qua lung lay sắp đổ, nó không sụp lúc bọn họ trốn vào thật sự là Bồ Tát phù hộ.
Cô vừa mới cảm ơn Bồ Tát, thì bức tường màu đen đột nhiên lộ ra một nụ cười dữ tợn, đổ sụp trước mặt. Những hòn đá vỡ nặng trĩu đổ ập về phía cô, so với mưa đá nện vào người thì đau hơn gấp trăm lần, ngay cả thời gian để hét lên cũng không có, cô cứ thế ngã quỵ rồi mất đi ý thức.
Mà anh bị cô đẩy ra đang khiếp sợ nhìn mọi thứ trước mắt, điên cuồng dùng ngón tay để đẩy những hòn đá thô ráp, bén nhọn. Anh phải dùng hết sức mới dọn được đống đá ấy, thật không biết nện vào người cô sẽ có hậu quả đáng sợ thế nào.
Nhưng mà hậu quả kia đã không thể dùng đáng sợ để hình dung, anh gọi cô vô số lần, đưa tay đặt ở chóp mũi cô, dò mạch đập của cô, đều không hề có dấu hiệu là cô còn sống. Trời đất đều bị hủy diệt.
Anh ấn vào ngực cô, mỗi lần ấn đều gọi một tiếng Thượng Đế. Anh phải khống chế hai tay để tránh căng thẳng quá mức mà ấn gãy cô. Anh thổi khí cho cô, nhưng có làm cách nào cũng không thể thổi khí vào phổi cô.
“Thượng Đế ơi, Thượng Đế ơi……” Anh tuyệt vọng đến nổi chỉ có thể không ngừng gọi tên thần linh mà anh không tin có tồn tại. “Thượng Đế ơi, con xin người……” Trên thực tế chỉ cần có thể cứu sống cô, anh sẵn lòng cầu xin bất kỳ ai.
“Con xin người cho cô ấy sống lại, con sẽ dùng sinh mệnh còn lại rửa sạch toàn bộ tội nghiệt mà con phạm phải! Cầu xin người, hãy để cô ấy tỉnh lại đi, con sẽ dùng trăm lần ngàn lần yêu để trả giá cho những gì con đã làm! Bạch Khả, em tỉnh lại đi, cho dù em nói gì anh cũng sẽ đồng ý với em, đừng tra tấn anh như vậy! Thượng Đế!”
Nước mắt rơi trên mặt cô, trộn với mồ hôi của anh. Anh cúi đầu thổi khí cho cô, nhưng ngay cả môi của cô cũng không ngắm chuẩn.
Đột nhiên, ngực của cô động một cái, ho dữ dội. Hai mắt cũng mở ra, vì ho quá mạnh nên trong mắt đều là nước mắt, nhìn không rõ người quỳ bên cạnh cô. Cô hoài nghi có phải vì ho mà phổi hỏng luôn rồi không, phun ra một miệng máu đặc trên đất, trong lỗ mũi cũng có máu chảy ra.
Tần suất co rút của khí quản dần dần giảm bớt, cô lau khóe miệng quay đầu lại, thấy biểu tình đau thương trên mặt anh, giống như rất thất vọng đối với việc cô không ngừng ho khan.
“Anh có sao không.” Người hỏi những lời này trước là cô.
“Anh……” Anh như vừa tỉnh mộng, xóa những bi thương ngưng kết trên mặt, miễn cưỡng thay bằng nụ cười nói, “Anh tốt lắm. Em thì sao?”
“Em giống như ho muốn hư phổi luôn rồi.” Cô phiền não nói.
“Em chỉ là bị máu mũi chặn ở khí quản.” Anh nhìn mặt đất lại nhanh chóng dời ánh mắt lên người cô. Trên mặt đầy nước mắt mang theo nụ cười ôm cô vào lòng.
“Cảm tạ Thượng Đế, người đã buông tha cô ấy. Mà con, cũng phải thực hiện lời hứa của mình.” Người ngồi trong hoa viên trịnh trọng nói.
“Lời hứa của em chính là để mình trở thành một người tốt, đồng thời không hề theo nguyên tắc mà dung túng cô ta? Không không không, anh thấy đầu tiên nên hỏi là, em lại có thể tin tưởng Thượng Đế?”
“Có lẽ không phải Thượng Đế. Luôn luôn tồn tại một loại thần thánh khiến người ta kính sợ, nhưng ai có thể nói rõ đó là cái gì đâu, em chỉ không muốn làm gì mạo hiểm vì có thể sẽ đánh mất cô ấy.”
“À, vậy bây giờ anh cho em đi, có thể nói là, anh chính là Thượng Đế của em?”
Đường Nhất Đình chậm rãi nói xong, những tờ giấy trên bàn đều bị anh ta gấp thành máy bay. Anh ta rất muốn vì tình yêu cùng sống cùng chết giữa Đường Nhất Đường và Bạch Khả mà động cánh, rồi dùng sức phóng đi.
Trong lúc nhất thời, máy bay giấy đủ mọi màu sắc tung cánh bay lên.
Bị hồi ức tác động lên tình cảm cũng giống như những chiếc máy bay đó, Đường Nhất Đường trong lòng cuồn cuộn lên xuống. Chẳng lẽ Thượng Đế còn cảm thấy anh có chỗ nào làm chưa đủ, mới muốn dùng phương thức làm nhục cô để cảnh cáo anh?
Anh nhìn chăm chú vào Đường Nhất Đình tự xưng là Thượng Đế, anh ta bỗng nhiên can thiệp chỉ là trùng hợp thôi sao?
“Xin anh đừng tổn thương cô ấy nữa, nếu có thể, hãy tận lực bảo vệ cô ấy.” Đường Nhất Đường khẩn thiết nói. Anh không thể tưởng tượng ra bộ dạng giết người vì anh của đồ ngốc kia, cũng thật sự không thể đoán trước cô còn có thể làm gì vì anh. Trước kia, anh trong niềm vui sướng vì phát hiện ra hào quang của cô. Mà lúc này đây, cô dũng cảm xé rách chính mình, vạn trượng hào quang ầm ầm đáp xuống trước mắt anh. Anh lại nhớ cô, nỗi nhớ theo nhau mà đến, lại càng đau lòng và lo lắng cho cô.
Đường Nhất Đình sảng khoái đáp: “Được, anh có thể bảo đảm an toàn cho cô ta, chỉ có điều em cũng phải đáp ứng anh, quên cô ta đi. Hãy để anh sắp xếp lại cuộc sống của em, anh sẽ làm cho nó trở nên vô cùng hoàn mỹ.”
“Ha ha,” Đường Nhất Đường cười khổ, “Bất luận việc gì cũng không thể hoàn mỹ. Lúc trước em cũng đã nói nhiều rồi, anh cũng nên hiểu, nếu cô ấy xảy ra chuyện thì với em sẽ có hậu quả gì. Trung Quốc có câu ‘Thà làm ngọc vỡ, không vì ngói lành’.”
“Em đang uy hiếp anh trai em?”
Từ lúc còn nhỏ, mỗi khi Đường Nhất Đường phải làm những chuyện không muốn làm, anh sẽ cố ý gọi hai từ “anh trai” này. Gia đình Trung Quốc xem trọng vai vế, đây là câu nói rất có phân lượng. Chỉ có điều Đường Nhất Đường dù sao cũng không phải là cậu bé mặc cho người khác thao túng, anh hiểu rõ bản thân mình muốn cái gì.
Cuộc nói chuyện bị cắt ngang ngoài ý muốn, Tần Thanh không biết đã đứng sau bọn họ từ lúc nào, vừa vặn nhìn thấy vẻ mặt Đường Nhất Đường.
Cô ta ấp úng nói: “Tôi để quên lọ điều ước ở đây, thấy hai người hình như đang nói chuyện gì đó rất quan trọng, nên……”
“Không sao.” Đường Nhất Đình tỏ ra vẻ thân mật hiếm thấy, tiềm kiếm khắp nơi, phát hiện một lọ đầy sao trên chiếc ghế phía đối diện.
“Là cái này?” Anh ta cầm lên hỏi.
Tần Thanh gật đầu, đưa tay muốn nhận lấy. Đường Nhất Đình không đưa cho cô ngay mà nắm trong tay mình, nói với Đường Nhất Đường: “Câu chuyện của em rất đặc sắc. Hôm nay nói đến đây thôi.”
“Xin anh hãy nói cho em biết, rốt cuộc là vì sao anh lại làm như vậy.” Đường Nhất Đường không cam lòng lại hỏi một câu.
“Vẫn là câu trả lời lúc đầu của anh.” Anh ta nói.
Những lần có thể sóng vai với Đường Nhất Đình không nhiều lắm, Tần Thanh xoay qua lén nhìn anh ta một cái. Anh ta đang hơi đăm chiêu nhìn về nơi khác, lá gan của cô càng to hơn, cứ không ngừng nhìn anh ta.
“Đây gọi là lọ điều ước?” Đường Nhất Đình mở miệng nói.
“Đúng vậy.” Tần Thanh nhanh chóng thẳng đầu, nhìn không chớp mắt, “Những ngôi sao trong đó gọi là sao điều ước, gom đủ một ngàn sao là có thể ước một điều ước.”
“Điều ước có thể thực hiện không? Cô đã lớn rồi nhưng cách nghĩ vẫn còn đơn thuần lắm.” Đường Nhất Đình giễu cợt trả lọ lại cho cô ta.
“Nó chỉ là điều ước mà thôi, chỉ là một điều ước,“ Tần Thanh lại chuyển về câu nệ như trước, lễ phép phản bác, “Có lẽ theo ý anh thì nó quá bé nhỏ không đáng kể, nhưng cuộc sống tốt đẹp không phải là từ những điều rất nhỏ như thế mà tạo thành sao?”
“Vậy điều ước của cô là gì?”
“À, cái này, cái này không thể nói.” Tần Thanh không nghĩ tới anh ta sẽ đột nhiên hỏi như vậy, lại biến thành một bé gái ăn nói vụng về trước mặt thần tượng.
“Được rồi,” Đường Nhất Đình cười khẽ, “Mau về đi, sắp đến giờ lên lớp rồi.”
Tần Thanh bước hai bước ra ngoài, lại quay lại, mở nắp lọ điều ước đổ sao ra nhét vào tay Đường Nhất Đình.
“Ông chủ Đường, sự nghiệp rất quan trọng, nhưng vẫn phải hưởng thụ cuộc sống mà. Chúc điều ước của anh trở thành sự thật.”
Một cô bé đã hơn hai mươi, phải đối mặt với những thách thức của cuộc sống, những vẫn giữ được một góc sạch trong tim. Đường Nhất Đình nhìn cô ta chạy ra xe, bộ dạng nhanh nhẹn có vài phần giống với người đàn bà tên Bạch Khả kia.
Điều ước của anh là gì? Là thành công, có tình anh em quý báu. Mặc kệ là như thế nào điều ước cũng không thể dễ dàng thực hiện.
Điều ước, lời thề, sao lại có người tin những thứ đó nhỉ. Người đàn bà ngốc kia, cô ta cũng tin sao.
Nhìn bầu trời không thở dài một hơi, anh ta lắc lắc đầu, muốn xóa đi khuôn mặt của cô trong đầu đi.