Ở một nơi chưa đến một trăm mét vuông, cô điên cuồng tìm kiếm vô số lần, nhưng không có, chỗ nào cũng không có. Cô không tìm thấy lá thư kia, cũng không nhớ nổi địa chỉ trên thư. Cô thật sự hận sự ngu dốt của chính mình.
Belle đứng yên lặng một bên không biết nên an ủi thế nào, sờ sờ túi quần, rút bao thuốc ra lấy một điếu đưa cho cô.
Cô nhận lấy, ngồi trên sô pha bừa bộn không thể tả, rít một hơi. Chỉ lát sau liền nghe được tiếng ho dữ dội, Belle vỗ vỗ lưng cô nói: “Chẳng qua chỉ là một thằng đàn ông, đi cũng đi rồi. Em còn phải sống cuộc sống của em.”
“A, sống,” Vai cô hơi run lên, “Đến Mỹ nhiều năm rồi, ‘Cuộc sống’ thực sự tất cả đều là anh ấy cho em.”
“Chẳng lẽ không có anh ta, em không thể sống?” Belle cười nhạo nói.
“Em không biết. Nhưng có thể thuyết phục em rời bỏ anh ấy chỉ có một lý do, anh ấy không yêu em.”
“Em cũng có thể không yêu anh ta mà.”
Belle phả khói, liếc Bạch Khả một cái. Thấy cô bé đang trừng lớn mắt, theo nhưng sợi tóc hỗn độn nhìn cô, giống như câu cô vừa nói thật nực cười. Cô không chịu yếu thế, trừng lại nói: “Không thể sao? Chẳng lẽ ngay cả dũng khí thử quên một thằng đàn ông em cũng không có?”
“Anh ấy là tín ngưỡng của em.” Bạch Khả không hề suy nghĩ nói.
Belle dụi điếu thuốc vào gạt tàn trên bàn, lạnh lùng nghiêm mặt nói: “Đồ điên.”
Bạch Khả cười khổ, từ trước đến nay người khác chỉ kêu cô là đồ ngốc, đây là lần đầu tiên có người kêu cô là đồ điên.
Vài ngày sau đó cô quả thật đem tên gọi “Đồ điên” này để biểu hiện xứng đáng với cái tên đó. Không phải đảo lộn tùng phèo những ngăn tủ Belle vừa mới dọn xong, thì cũng ngồi xổm trong một xó nào đó đập đầu vào tường, mong đợi cái địa chỉ kia có thể xẹt qua đầu.
Belle ỷ vào quyền sở hữu một phần ba căn nhà, liền bỏ căn nhà ban đầu thoải mái chuyển vào đây. Lúc đầu cô ta còn có thể bình tĩnh làm như không thấy đối với hành vi tự làm đau mình của Bạch Khả. Sau khi làm việc nhiều ngày liên tiếp rồi trở về đối mặt với ngôi nhà như bình địa, tâm tình của cô ta tựa như người mẹ giáo dục con mình không tốt.
Kẻ từ khi bị thu bằng giáo viên, đây là lần đầu tiên cô ta có cảm giác của các bậc cha mẹ.
“Em cần phải ra ngoài tìm việc để làm.” Cô ta tận tình khuyên bảo.
Trả lời cô ta là ánh mắt đờ đẫn.
Bảy ngày liên tiếp, khi cô ta thức dậy vào buổi sang, chỉ cần đẩy cửa phòng liền có thể nhìn thấy Bạch Khả giống như con bạch tuộc nằm trên một đống sách. Chờ cô ta trang điểm xong, cô vẫn còn nằm úp sấp, mắt trợn trừng, như muốn rơi ra bất cứ lúc nào. Cô ta ôm trán nghĩ, đã đến lúc cô ta bùng nổ.
Một cước đá bay đống sách, túm tóc Bạch Khả, kéo cô ra ngoài ném vào trong xe. Cuối cũng là giẫm chân ga, chạy như bay đến câu lạc bộ đêm mà cô ta làm việc.
Bạch Khả đang bị lôi đi ngẩng đầu nhìn bản hiệu đẹp mắt, từ phong cách trang trí liền biết đây là câu lạc bộ mà Nhất Đường và cô đã từng làm việc. Chẳng qua tên hiệu đã được thay đổi – giam cầm.
Âm nhạc quen thuộc lập tức đập vào mặt, trái tim mệt mỏi đến chết lặng bị người ta cầm lên dùng sức bóp. Cô theo bản năng nhìn lên sân khấu, muốn tìm bóng dáng quen thuộc đang vặn vẹo ở nơi đó.
Belle đẩy mạnh cô vào góc sô pha, lấy một tá ống nghiệm chứa chất lỏng đủ mọi màu sắc đưa tới trước mặt cô, nói, “Đầu tiên, em không có tiền. Thứ hai, không bằng cấp. Thứ ba, không bảo hiểm. Thứ duy nhất em có là tuổi trẻ. Không muốn đói chết thì tìm thằng đàn ông nào chịu nuôi em. Đi, nhìn trúng ai thì nâng cốc rồi ngã vào lòng hắn.”
Bạch Khả nghiêng người tựa vào sô pha. Cô không có hứng thú với rượu, cũng không có hứng thú với đàn ông. Nhưng trái lại hàng chữ màu đỏ tươi trên vách tường đối diện lại hấp dẫn sự chú ý của cô.
“Địa ngục là kẻ khác.”
Belle liếc mắt nhìn nơi đó nói: “Mắt chọn đàn ông của em thật sự kinh khủng!”
Đối diện bỗng nhiên phát ra tiếng cười vang, ánh mắt của cô từ hàng chữ màu đỏ hạ xuống, thấy một người đàn ông ngồi đối diện cô. Cô nhớ hắn, nhớ gọng kình màu vàng và mùi nước hoa của hắn, đêm đó đã chỉ dẫn cô tìm được Đường Nhất Đường.
“Đó là thằng lưỡng tính âm hiểm đạo đức giả, toàn thân trên dưới không có nơi nào không khiến người ta buồn nôn, đương nhiên, ngoài trừ tiền của hắn ta.”
“Lưỡng tính……”
Một giọng nói tinh tế được miêu tả sinh động trong đầu Bạch Khả, cô gom toàn bộ tâm lực nhìn thẳng người đàn ông đang cười đến mức cằm run run, loại bỏ âm nhạc ầm ĩ, giọng của người đàn ông đó giống như lưỡi kiếm đâm vào màng tai của cô, hắn nói: “Người đàn ông Trung Quốc lần trước thật sự làm tôi thấy rất đáng yêu. Các người biết cậu ta dùng nước hoa gì không, ‘bánh bích quy và chocolate’, ha ha ha ha…… Bộ dạng cậu ta lên đỉnh, ánh mắt cậu ta, vẻ mặt của cậu ta, thật sự là mê người. Một báu vật như vậy lại bị hủy trong tay tôi, ha ha ha, tôi, là địa ngục của cậu ta!”
Ly rượu giơ lên cao đổ bóng đỏ thật lớn, trên mặt mỗi người đều là biểu tình kích động mãnh liệt. Bọn họ ăn uống linh đình, nâng chén chúc mừng, vì thống khổ của một người không chút liên quan đến bọn họ.
“Sao lại đần ra vậy?” Belle thúc cô hỏi.
“Là hắn.” Giọng nói kia xuyên phá mê chướng từ trong miệng Bạch Khả phun ra. Cô chưa bao giờ từng có trực giác mãnh liệt như thế, là hắn, chính người đàn ông này đã khiến Nhất Đường của cô bị thương!
“Em chắc chắn?” Belle thấy Bạch Khả chăm chú nhìn vào người đàn ông đang ném tiền vào mặt người bồi bàn, trong lòng lại cười nhạo cái gọi là tình yêu một phen.
Bạch Khả đứng lên, nhìn chằm chằm phía đối diện. Chân không chịu khống chế di chuyển về phía trước, đụng phải góc sô pha, lảo đảo ngã về phía trước. Belle nâng cô dậy nói: “Em hiểu rồi chứ, hắn không phải là ‘Kẻ có tiền’ đơn giản như vậy.”
Đang lúc nói chuyện, người đó một phải một trái, ôm hai cô gái diêm dúa lòe loẹt đứng dậy rời đi.
Bạch Khả muốn đuổi theo, Belle giữ chặt cô nói: “Cho dù em muốn quyến rũ hắn cũng không nên vội như vậy chứ.”
“Em có thể tin chị không?” Bạch Khả đột nhiên quay đầu lại nói.
“Sao?” Belle không rõ ý cô bé là gì.
Bạch Khả không nói gì, chỉ nhìn chị ta, nhìn kỹ chị ta từ trên xuống dưới một lần. Belle bị đánh giá bằng ánh mắt như vậy thực không thoải mái, kháng nghị nói: “Đừng nhìn chị chằm chằm như vậy……”
Bạch Khả chống lại ánh mắt của chị ta, nuốt câu kế tiếp vào.
“Số tiền còn lại, chừng nào chị trả lại cho em?” Bạch Khả hỏi.
Belle bị câu hỏi không hề ăn khớp của cô làm bối rối, ấp úng nói: “Sau hai ngày nữa……”
Bạch Khả cười nhẹ, cúi đầu nhìn chăm chú vào cánh tay của chị ta. Belle cũng cúi đầu, làn da trên cổ tay cô ta trắng nõn, những vết kim tiêm ửng đỏ nông sâu không giống nhau. Sau khi giấu cánh tay ra phía sau, cô ta nhìn thấy vẻ mặt toán tính lướt nhanh qua mặt Bạch Khả, tưởng là mình nhìn nhầm.
Bạch Khả không nói câu nào liền bỏ đi, chạy ra ngoài cửa, vừa lúc nhìn thấy người đàn ông kia trong xe. Đèn pha rất sáng, chợt lóe qua mặt hắn, lưu lại trước mắt là quang ảnh chói mắt.
Dừng ở nơi xe thể thao đã đi xa, cô hỏi Belle đang đuổi theo phía sau: “Làm cách nào em mới có thể làm quen với anh ta?”
“Rất đơn giản, anh ta là một trong những cổ đông của câu lạc bộ này, rất thích những búp bê xinh xắn ở chỗ chúng ta, cách vài ngày sẽ đến chơi một lần. Em chỉ cần……”
“Xin chị, giới thiệu em cho ông chủ của chị.”
“Chậc, chờ những lời này của em, tin chị, em nhất định sẽ chinh phục toàn bộ khu Đông, em sẽ trở thành công chúa!”
Belle cười đến cực kỳ xán lạn, cô ta không ngại trở thành người giúp việc của công chúa, cũng không quan tâm công chúa nhào vào lòng ma vương, miễn là cô ta được chia phần đầy đủ.
Đến khi tan ca, Belle mang theo Bạch Khả đi đến tiệm cắt tóc, mua vài bộ quần áo. Về nhà liền đẩy mạnh Bạch Khả vào phòng tắm tắm rửa, cô ta ở ngoài dọn phòng, thỉnh thoảng nhìn vào phòng tắm, thuận tiện khen ngợi cơ thể Bạch Khả. Hơi nước bốc lên, cơ thể Bạch Khả giống như thiếu nữ trong trắng, cô ta thật sự không nhìn ra cô bé đã 20 tuổi, hay là người đã từng kết hôn.
Lúc Bạch Khả bọc khăn tắm đi ra, Belle đang cầm một tập văn kiện ngồi dưới đất, thấy cô đi ra, gượng cười nói: “Chị chỉ vô tình lục thấy.” Bạch Khả lấy túi quần áo bên cạnh cô ta, mặt không chút thay đổi đi vào phòng ngủ.
Trên sàn còn lưu lại một loạt dấu chân ướt, mùi sữa tắm trẻ con thật lâu không tiêu tan. Belle đưa mắt nhìn chữ “Intelligence” đen đậm trên văn kiện, hôn một cái lên mặt trên, giơ cao hai tay hạ giọng hoan hô: “Cảm tạ Thượng Đế.”
Đây thật sự là gà đẻ trứng vàng tuyệt vời do Thượng Đế ban cho cô ta.
Mà phản ứng của ông chủ đúng như dự đoán của cô ta, cảm thấy rất hứng thú với Bạch Khả. Cô gái Đông Phương thần bí hơn nữa có có sự gợi cám như có như không, làm cho người ta thấy ngứa tim, lại không dám mạo muội tiến lên. Nếu được mài dũa thêm, tuyệt đối có thể đạt được thành tựu xuất sắc.
“Vì sao cô muốn làm việc này, phải biết rằng, chỗ chúng tôi không phải là dàn nhạc nhà thờ của phụ nữ.” Người đàn ông mặc tây trang giày da ngồi trước bàn giấy lớn, thư ký và vệ sĩ đều đứng ở hai bên.
Dưới cái nhìn chăm chú của nhiều người, đầu tiên Bạch Khả hơi mất tự nhiên. Sau khi nghe người đàn ông hỏi, hơi ưỡn ngực, gằn từng tiếng nói: “Tôi cần tiền.”
Người đàn ông gật đầu, đây là câu trả lời hắn nghe được nhiều nhất.
“Sở trường của cô là gì, chúng tôi không cần một cây gỗ trên sân khấu.” Người đàn ông hỏi. Trêu chọc mập mờ khiến đám người xung quanh cười khẽ.
Bạch Khả nghĩ nghĩ rồi nói: “Tôi sẽ hát, nhảy, còn có thể đọc thơ.”
“Đọc thơ?” Người đàn ông cười như không cười nói, “Đọc một bài nghe thử.”
Bạch Khả thanh thanh cổ họng, ngẩng cao đầu lớn tiếng đọc diễn cảm: “Khoảng cách xa nhất trên thế giới không phải khoảng cách giữa sự sống và cái chết, mà là em đứng trước anh, nhưng anh lại không biết em yêu anh. Khoảng cách xa nhất trên thế giới không phải em đứng trước anh nhưng anh không biết em yêu anh, mà là yêu đến cuồng si nhưng không thể nói rằng em yêu anh. Khoảng cách xa nhất trên thế giới không phải em không thể nói em yêu anh mà là nhớ anh đến đau thấu tim gan nhưng chỉ có thể giấu sâu vào tận đáy lòng……”
“Không tệ,” Người đàn ông ngắt lời cô, “Là Tagore?”
Bạch Khả gật đầu.
Người đàn ông hơi thẳng vai cười nói: “Tagore vĩ đại.” Kế đó xoay người nói với thư ký: “Tôi nghĩ, chỗ chúng ta đang cần một người yêu văn học.”
Bạch Khả không hiểu ý của người đàn ông đó, dùng ánh mắt hỏi Belle. Belle dựng thẳng ngón cái với cô. Việc này xem như đã quyết định.
Khoảnh khắc bước ra khỏi văn phòng âm u kia, cô nghe người trong phòng nói: “Bé con thật đáng yêu, đúng là loại tên kia đặc biệt thích.”
Belle nhìn qua rất phấn khởi kéo tay cô, quẹo trái quẹo phải trong hành lang giống như mê cung. Trên vách tường hành lang xanh sẫm toàn là câu thơ màu đỏ, thuốc màu dư thừa trên hàng chữ đọng lại giống như giọt nước mắt. Câu thơ vốn mềm mại đẹp đẽ giờ phút này lại khiến Bạch Khả cảm thấy không rét mà run.
Đi đến cuối hành lang, Belle khẽ cười nhìn cô, Như gửi một món quà bí ẩn đẩy đến trước một cánh cửa màu trắng.
Hô hấp của cô tắt nghẽn.
Đó là căn phòng trong rừng rậm của mụ phù thủy.
Trên giấy dán tường màu đỏ là hoa cúc màu vàng. Lấp lánh, ngay cả trần nhà cũng phản chiếu ánh sáng qua những mảnh kính vỡ. Khi đó, cô cười anh là quạ đen.
Nếu không phải vì mùi lông thú quá nồng, cô suýt nữa sẽ khống chế không được mà rơi lệ.
Một người phụ nữ xinh đẹp đẫy đà từ trong phòng đi ra, sau khi nhìn thấy bọn họ, liền híp mắt nói với Belle: “Cô mang người mới đến?” Nói xong, ánh mắt tùy ý lướt qua người Bạch Khả.
“Rất, rất mới.” Belle khoa trương đọc ra mỗi một từ đơn, lập tức đẩy Bạch Khả lên nói: “Mau gọi tiểu thư Dimon.”
Bạch Khả theo lời gọi một tiếng.
Dimon thoáng vuốt cằm, lúc Bạch Khả không hề chuẩn bị liền nhấc cằm Bạch Khả lên nói: “Bất kỳ lúc nào, cũng phải ngẩng đầu nói chuyện.”
Bạch Khả không có phản ứng, chợt nghe Belle ở bên cao giọng nói: “Cái này thế nào?”
Dimon nhìn thoáng qua âu phục trong tay cô ta, phụng phịu nói: “Khiếu chọn quần áo của cô cũng xấu giống như uy tín của cô vậy.” Lập tức, cô ta đi vào căn phòng được bày biện rực rỡ muôn màu, chọn một bộ sườn xám màu đỏ thắm cùng một đôi giày cao gót theo phong cách cổ xưa có gắn ngọc trai đưa cho Bạch Khả.
Lúc Bạch Khả thay quần áo, Belle hỏi Dimon: “Khi nào cô bé có thể lên sân khấu.”
“Tư chất cô bé không tệ, cần huấn luyện thêm, ba ngày sau là có thể.”
“Tôi nghĩ tốt nhất nên chọn thời điểm Paul đến.”
“Đương nhiên, tên kia chính là con quỷ đói háo sắc. Người mới không phải đều là anh ta hưởng dụng trước sao.”
Thay quần áo kéo rèm ra, các cô lập tức dừng nói chuyện. Sườn xám rất hợp với Bạch Khả, chiều dài vừa vặn ôm lấy phần mông, lộ ra cặp chân bóng nhẵn thon dài chân. Giày cao gót vừa chân, nổi bật những đường cong lả lướt. Nhìn Bạch Khả thay đồ mới, vẻ mặt Belle đắc ý. Dimon nhíu mày đi quanh Bạch Khả một vòng, cuối cùng cảm thấy thiếu thứ gì đó.
Bạch Khả nhìn mình trong gương, sau khi nhìn khắp phòng qua gương một lần, chỉ vào ngăn tủ đầy đồ trang sức trong góc tường nói: “Làm ơn cho tôi cái kia.”
Dimon liếc mắt một cái tức thì tìm ra thứ Bạch Khả cần, cô ta lấy xuống một cây trâm tinh xảo đưa cho cô. Bạch Khả nhận lấy, búi một búi tóc sau đầu, gài cây trâm lên. Bày ra hình ảnh mỹ nhân cổ điển trang nhã.
Phía cuối cây trâm là một đóa hoa hồng đỏ rực, nổi bật trên búi tóc đen nhánh, làm giảm cảm giác non nớt của Bạch Khả, tăng thêm nét xinh đẹp huyền bí. “Sao lại có loại này?” Belle kinh ngạc nhìn cây trâm chưa từng thấy bao giờ.
“Đây gọi là trâm gài tóc,” Dimon nói, “Ngay cả lông mày geisha chỗ tôi cũng có. A, tôi nghĩ ra một cái tên rất hay, gọi cô bé là ‘hoa hồng’ đi. Em thấy thế nào?” Dimon nói xong chuyển hướng Bạch Khả.
Bạch Khả đang đi đến bên cửa sổ, quay đầu thoáng cười với Dimon. Nụ cười ngọt ngào pha lẫn với ưu thương nhàn nhạt làm cho Dimon sửng sốt.
Ngoài cửa sổ, nhánh cây màu xanh lay nhẹ trong gió. Một con quạ đen cô đơn dừng trên cành, vẫy cánh nhưng không bay đi. Trong cổ họng thỉnh thoảng phát ra tiếng gào thét, không biết đang khó chịu vì cái gì.