Phía sau góc tường không có ai cả, Lưu Thiên Tước thở phào. Bạch Tử Chí ngó nghiêng
-Sao thế?
-Không có gì, đi thôi.
Sau bữa ăn Lưu Thiên Tước đưa cô ra trạm xe buýt, Mạch Hiểu Nặc vui vẻ vẫy tay chào anh. Lưu Thiên Tước vội đặt một nụ hôn nhẹ lên cánh môi hồng của Mạch Hiểu Nặc. Anh xoa đầu cô
-Về đến nơi nhắn tin cho anh.
Mạch Hiểu Nặc khẽ đưa tay vuốt vuốt giữa hai đầu chân mày Lưu Thiên Tước , anh mỉm cười nhìn cô.
-Nhóc con , em làm gì thế.
-Gần đây anh rất hay chau mày , nếu cứ như thế chẳng mấy chốc biến thành ông già cho xem.
Anh phì cười vòng tay ôm cô , có trời biết những đêm thức trắng đêm làm việc anh nhớ mùi hương , nhớ hơi ấm của cô biết nhường nào. Nhưng Lưu Thiên Tước kìm nén lại tất cả , bây giờ anh còn quá nhiều việc để làm. Quá nhiều thứ phải đạt được , đến khi ấy. Dù việc có chất cao như núi anh cũng dành thời gian bên cô, Lưu Thiên Tước tự hứa với lòng như thế.
Anh vòng tay qua người cô
-Nặc Nặc , chờ anh một thời gian nữa. Anh có rất , rất nhiều chuyện muốn kể với em.
Mạch Hiểu Nặc không trả lời , cô không biết nên phản ứng thế nào cho phải. Liệu có nên cho anh biết cô đã biết anh nói dối, rồi mắng anh một trận không? Hay bảo với anh rằng anh đang dần thay đổi? Lưu Thiên Tước biết mình lỡ lời, sợ rằng Mạch Hiểu Nặc sẽ nghi ngờ , may sao lúc ấy xe đến.
-Xe đến rồi. Em lên đi.
-Em về nhé.
Mạch Hiểu Nặc ngồi trên xe vẫy tay chào anh, cô nhìn Lưu Thiên Tước cười với mình mà thấy một nỗi buồn không tên dấy lên trong lòng. Nụ cười ấm áp khi trước của anh chỉ mấy tháng ngắn ngủi đã thiếu ấm áp , trong ánh mắt nụ cười anh dành cho cô càng ngày càng hiện rõ nỗi áy náy như che giấu điều gì. Xe lăn bánh hình bóng anh khuất xa. Cũng như con người anh khiến Mạch Hiểu Nặc càng lúc cũng thấy càng xa cách.
Chờ xe đi khuất Lưu Thiên Tước mới yên tâm rời khỏi. Anh sang bên kia đường phía một chiếc Audi màu trắng đang đỗ. Lưu Thiên Tước mở cửa ngồi vào ghế phụ , Bạch Tử Chí hai tay ôm vô lăng cười cợt
-Đôi trẻ thật nồng thắm, nếu nhớ đến thế sao không tiễn nàng về tận nhà?
Lưu Thiên Tước thắt dây an toàn , anh lấy lại vẻ mặt lạnh như đá trong tủ lạnh nhìn Bạch Tử Chí
-Bớt nói nhảm đi , có cuộc họp nên mau về công ty. Còn nữa, tối nay cậu theo tôi về nhà ăn tối với ông già.
-Hửm? Sao tôi phải đi cùng?
-Nếu cậu muốn có án mạng trên bàn ăn thì để tôi đi một mình cũng được.
Bạch Tử Chí lắc đầu nhìn Lưu Thiên Tước đang cố tranh thủ ngả người ra sau nhắm mắt một chút.
-Được, tôi đi là được chứ gì. Sợ cậu rồi.
Chiều hôm ấy , Bạch Tử Chí cùng Lưu Thiên Tước đến Lưu gia. Chiếc xe màu trắng dừng trước cửa một căn biệt thự rộng lớn xây theo kiến trúc Châu Âu. Trên dưới ánh đèn sáng choang, ánh đèn từ ngôi biệt thự hắt dài ra khoảng sân rộng phía trước.
Cả hai đến bên chiếc bàn ăn dài , đầu bàn không ai khác chính là Lưu Trọng Khải cha của anh. Ngồi gần đó là một người phụ nữ dáng người đẫy đà, khuôn mặt trang điểm kỹ lưỡng , váy áo chỉnh chu đang nhìn hai người họ mỉm cười. Bạch Tử Chí tươi cười chào hỏi trước
-Chào hai bác , cháu lại đến làm phiền cả nhà rồi.
-Đến rồi thì mau đến đây cả nhà cùng dùng bữa tối.
Lưu Thiên Tước chỉ gật đầu chào Lưu Trọng Khải rồi ngồi xuống bàn ăn đối diện người phụ nữ kia.
Lưu Trọng Khải nhìn bà ta căn dặn
-Gia Tuệ, em kêu người mang thức ăn lên đi.
Người tên Gia Tuệ nhìn anh cười tươi
-Thiên Tước , hôm nay biết co về dì cho làm rất nhiều món ngon. Hai đứa
phải ăn thật nhiều mới được.
-Cám ơn , nếu thế bọn con không khách sáo.
Lưu Thiên Tước cười xã giao. Người phụ nữ giọng ngọt như đường này là Lâm Gia Tuệ mẹ kế của anh. Người phụ nữ tâm kế sâu xa từng bước leo từ chức thư ký rồi lọt chân vào nhà này , người anh nghi ngờ liên quan đến cái chết của mẹ Lưu.
Lưu Thiên Tước mang Bạch Tử Chí theo cuối cùng cũng có kết quả tốt , anh ta vui vẻ bắt chuyện cùng cha anh và Lâm Gia Tuệ rất vui vẻ. Nếu chỉ có mình Lưu Thiên Tước chắc chắn không khí không được thế này.
Gần cuối bữa ăn Lưu Trọng Khải buông đũa nhìn anh.
-Thiên Tước , mấy tháng qua biểu hiện của con rất tốt. Như lời hứa ban đầu ta sẽ chuyển một nửa cổ phần của ta sang tên con. Sau này nếu con cứ thế từng bước đi lên thì ta cũng yên tâm giao tập đoàn lại cho con.
Lưu Thiên Tước nhìn sang Lâm Gia Tuệ , bà ta cười dịu dàng nhìn anh.
-Cám ơn cha , hay là chúng ta làm thêm một thỏa thuận nữa được không?
Lưu Trọng Khải nheo nheo mắt nhìn anh , Lưu Thiên Tước tiếp.
-Nếu trong ba năm , con làm doanh số của Hoàng Thiên tăng nhanh đột biến thì cha chỉ giữ lại mười phần trăm cổ phần trong tay cha, còn lại giao hết cho con.
Cha anh nhìn con trai bằng nét mặt hứng thú
-Còn nếu con không làm được?
-Nếu con không làm được con trả lại tất cả cổ phần trong tay mình cho cha.
Lưu Trọng Khải trầm tư một lúc , ông biết anh có tài năng trời phú trong việc làm ăn. Nhưng ngựa non háu đá, chỉ trong ba năm muốn thay da đổi thịt cho Hoàng Thiên là chuyện không khả năng hoàn thành nếu là ông ít nhất cũng năm năm. Còn giả như Lưu Thiên Tước thật sự làm được thì Lưu Trọng Khải ông có lẽ cũng nên nghỉ ngơi rồi.
-Được, thỏa thuận như vậy đi.
Lâm Gia Tuệ bảo người làm đến dọn bàn ăn rồi trách
-Thôi nào , ra phòng khách hãy nói. Hai cha con ngồi trên bàn ăn mà cứ nói chuyện công việc là thế nào.
-Chúng ta ra phòng khách nói tiếp.
Lưu Trọng Khải khoan khoái đứng dậy. Lưu Thiên Tước cùng Bạch Tử Chí nối gót theo sau. Lâm Gia Tuệ nói với theo họ
-Em vào bếp lấy ít trái cây ra cho mọi người.
Nhưng mọi người vừa đi khỏi Lâm Gia Tuệ không xuống bếp , bà ta lên phòng khóa trái cửa gọi điện thoại. Người bên kia vừa nghe máy bà đã cuống cuồng.
-Làm thế nào đây, hôm nay lão già đó chuyển một nửa cổ phần sang cho thằng nhãi ấy rồi. Họ còn thỏa thuận nếu ba năm nó làm Hoàng Thiên tăng doanh thu thì ông ta lập tức chuyển hết cho nó chỉ giữ lại mười phần trăm.
-Cái gì? Sao thằng nhóc đó vừa về chưa đến nửa năm chủ tịch đã chia cổ phần, ông ta lú lẫn rồi hay sao?
Lâm Gia Tuệ xoa xoa trán ngồi xuống giường thở dài một hơi
-Lưu Thiên Tước trở về với điều kiện Trọng Khải phải chia cổ phần cho nó, ông ta bảo nếu làm tăng doanh thu ba chi nhánh lên mười phần trăm lập tức cho nó. Nhưng tôi chỉ nghĩ con cáo già đó muốn dùng mồi ngon dụ thằng con về, ai ngờ…
Người bên kia trầm ngâm một hồi rồi mới nói
-Bà yên tâm , trong ba năm muốn thay đổi Hoàng Thiên có là tôi hay Trọng Khải cũng không dám khẳng định là làm được. Thằng nhóc đó sẽ thất bại sớm thôi, nó tưởng kinh doanh giống đi chợ chắc. Trong thời gian đó tôi sẽ lên kế hoạch kéo cha con nó xuống.
Mặc dù cũng biết thế nhưng Lâm Gia Tuệ vẫn lo lắng không yên. Cả hai đều biết dù sớm hay muộn Lưu Trọng Khải cũng sẽ giao Hoàng Thiên Lại cho Lưu Thiên Tước , Lâm Gia Tuệ nghiến răng
-Lần trước mạnh tay một chút là tốt rồi , hay bây giờ chúng ta…
-Không được, tuyệt đối không được. Bây giờ Lưu Thiên Tước có chuyện gì lão cáo già kia sẽ nghi ngờ chúng ta, cứ để một thời gian nữa hãy tính.
Lâm Gia Tuệ nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện, bà ta mở cừa thì giật bắn mình. Sau vài giây cố gắng cười gượng.
-Thiên Tước , con làm gì ở đây?