Một Đời Yêu Em

Chương 2: Bông tuyết của quá khứ




Trái tim đang treo lơ lửng của Mạch Hiểu Nặc như rơi xuống tận cùng vách đá, mùi hương của Lưu Thiên Tước không chỉ giam hãm không khí xung quanh cô mà dường như còn phong tỏa cả tâm trí Mạch Hiểu Nặc. Ánh mắt hẹp dài như nhìn thấu tâm tình đang rối bời của cô lúc này, cũng như mùa đông năm cô mười bảy tuổi.

Đêm mùa đông năm đó đối với Mạch Hiểu Nặc mà nói là kỷ niệm một thời cô ôm ấp, là những rung động đầu tiên của quãng đời thiếu nữ. Đêm tuyết rơi ấy số phận cho Mạch Hiểu Nặc gặp Lưu Thiên Tước.

Chập tối hôm đó Mạch Hiểu Nặc về nhà sau giờ làm thêm , vừa mở cửa vào nhà cô nghe tiếng bát đĩa loảng xoãng thi nhau bay loạn trong bếp. Lòng Mạch Hiểu Nặc thấp thỏm, cô chạy vội vào bếp , cha dượnglại say xỉn gây chuyện đập vỡ đồ đạc. Mẹ Mạch Hiểu Nặc đang ôm mặt co ro một góc, rấm rức khóc,một bên mặt bà đã thâm tím. Cha dượng cô lảo đảo xiêu vẹo vừa đập phá vừa mắng nhiếc mẹ Mạch.

Cha ruột của Mạch Hiểu Nặc qua đời do tai nạn lao động khi cô còn bé, cha cô làm giám sát công trình , hôm đó lúc đang nghỉ trưa ông vô tình bị giàn giáo ngã vào người, một thanh sắt từ đó rơi xuống đâm vào bụng chết trên đường đi cấp cứu. Mẹ Mạch vốn bình thường chỉ lo việc nội trợ chăm sóc con gái , sau cái chết của chồng bà suy sụp hoàn toàn, cả ngày đều ủ dột giấu mình trong nhà. Sau một thời gian số tiền đền bù của công ty xây dựng bồi thường cho gia đình Mạch Hiểu Nặc cũng cạn dần đúng lúc đó mối tình đầu của mẹ cô trở về.

Lâm Minh Vĩ và mẹ Mạch Hiểu Nặc yêu nhau khi hai người học cấp ba, sau đó Lâm Minh Vĩ chuyển nhà từ đó liên lạc thưa dần rồi mất hẳn. Sau nhiều năm làm ăn không có thành tựu gì Lâm Minh Vĩ trở về quê xin được một chức vụ nhỏ trong một công ty gần nhà Mạch Hiểu Nặc. Chỉ một tháng qua lại mẹ Mạch quyết định bán nhà, hai mẹ con dọn về cùng xây tổ ấm với chồng mới. Mẹ cô như sống lại nhờ tình yêu đầu đời , yên tâm vì gia đình có trụ cột nên không ngần ngại giao hết số tiền bán nhà cho Lâm Minh Vĩ ra ngoài làm ăn.
Với khả năng có hạn của mình Lâm Minh Vĩ rất mau chóng tiêu sạch hết số tiền mẹ Mạch đưa , một lần nữa thất bại trong sự nghiệp ông ta đâm ra chán nản , tính khí dần trở nên cáu gắt thô thiển.

Sau khi xin được chân bốc vác Lâm Minh Vĩ lại mau chóng tìm niềm vui trong men rượu. Mẹ Mạch ra sức khuyên ngăn nhưng không ích gì, cứ như vậy cho tới khi lần đầu tiên Mạch Hiểu Nặc nhìn thấy cha dượng túm tóc đấm thẳng vào mặt mẹ là năm cô mười tuổi. Suốt những năm tháng tuổi thơ không ít lần Mạch Hiểu Nặc khóc nấc lên vì sợ hãi, không biết bao nhiêu lần cô ôm chân cha dượng ngăn không để ông ta đánh mẹ mình, nhưng hiển nhiên Lâm Minh Vĩ không dừng tay ngược lại đánh luôn Mạch Hiểu Nặc.

Khi lớn hơn cô càng không chấp nhận tình trạng bạo hành thường xuyên xảy ra . Có lần cô hỏi mẹ Mạch tại sao không bỏ Lâm Minh Vĩ đi chỉ cần hai mẹ con nương tựa lẫn nhau là đủ. Mẹ Mạch ánh mắt xa xăm thủ thỉ cùng con gái

-Sẽ có lúc con hiểu được ,yêu một người , ở bên người đó dù hạnh phúc đến ngọt ngào, hay đau khổ tận thâm tâm thì cũng không thể nào buông bỏ.

Lúc đó Mạch Hiểu Nặc không hiểu những lời mẹ nói , sau này cô mới biết có lẽ khoảng thời gian khi mẹ cô học cấp ba tình cảm với Lâm Minh Vĩ đã cắm rễ trong lòng bà, mẹ Mạch yếu đuối phớt lờ thực tại chỉ để giữ lại con người của những hồi ức khi xưa.

-Bốp !

Mạch Hiểu Nặc hốt hoảng nhìn Lâm Minh Vĩ nắm tóc mẹ cô rồi thẳng tay tát mạnh vào mặt mẹ Mạch. Cô vội vàng lao tới giật mạnh áo Lưu Minh Vĩ hất tay cha dượng khỏi mẹ mình. Người Lâm Minh Vĩ nồng nặc mùi rượu, hai mắt đỏ ngầu nhìn Mạch Hiểu Nặc vài giây rồi xô mạnh cô sang một bên, đầu Mạch Hiểu Nặc đập vào kệ bếp đau điếng, Lâm Minh Vĩ oang oang chửi

-Súc sinh, chúng mày dám chống đối sao? Ai cho chúng mày cơm ăn hằng ngày, không có tao mày đã ra đường ăn mày rồi, ai cho mày đi học tới giờ này để mày không xem tao ra gì hả? Ranh con khốn kiếp, hai con đàn bà chết tiệt.

Mạch Hiểu Nặc ngã ngồi dưới đất giận run người, tay cô nắm chặt thành nắm đấm cô đứng bật dậy nhìn thẳng mặt Lâm Minh Vĩ , mẹ Mạch thổn thức khóc, kéo tay Mạch Hiểu Nặc

-Nặc Nặc con mau vào phòng đi , mau đi con dượng con say rồi.

Mạch Hiểu Nặc nắm chặt bàn tay gầy yếu của mẹ , muốn kéo bà theo để tránh cơn điên của Lâm Minh Vĩ

-Ông ta có lúc nào tỉnh chứ, mẹ đừng ở đây nữa mau theo con về phòng để mặc ông ta điên khùng ở đây đi

Nghe tới đây gân xanh trên trán Lưu Minh Vĩ nổi cục, ông ta từ phía sau nắm tóc mẹ Mạch giật ngược lại, kéo lê bà trên sàn nhà chân ra sức đạp vào người mẹ Mạch, Mạch Hiểu Nặc nhất thời trở tay không kịp, cô hết đấm rồi lại đá Lưu Mạnh Vĩ nhưng ông ta vẫn không buông tay còn ra sức đạp mạnh hơn vào người mẹ cô. Mạch Hiểu Nặc không nghĩ ngợi nhiều vơ ngay con dao làm bếp dưới đất hướng về phía Lưu Minh Vĩ

-Lưu Minh Vĩ bỏ mẹ tôi ra nếu không tôi đâm chết ông

Vừa nói Mạch Hiểu Nặc vừa tiến tới gần, con dao trong tay nhằm hướng Lưu Minh Vĩ đâm thẳng.

Lưu Minh Vĩ như chợt tỉnh cơn say ông ta thả mẹ Mạch ra thụt lùi lại mấy bước rồi ngã nhào, Mạch Hiểu Nặc đâm dao vào không khí. Mẹ Mạch hoảng sợ lấy thân chắn trước người Lưu Minh Vĩ nước mắt lã chã

-Nặc Nặc đừng mà , có gì từ từ nói, dù sao cũng là cha dượng con

Mạch Hiểu Nặc cũng nước mắt lưng tròng, cô không nghĩ bản thân sẽ tới bước này, trong thoáng chốc cô thực sự muốn giết chết người đàn ông đó, chấm dứt tất cả mọi thứ đau khổ trước giờ ông ta tạo ra cho cô và mẹ mình , giờ này khi ném con dao đi Mạch Hiểu Nặc mới nhận ra hay tay mình đang run lên bần bậc. Cô căm ghét Lâm Minh Vĩ, cô thất vọng nhìn mẹ , Mạch Hiểu Nặc thấy dường như giọng cô cũng run rẩy

-Mẹ, bỏ ông ta, chúng ta mau rời khỏi căn nhà này.

Cô thoáng thấy nét ngập ngừng trong mắt mẹ mình, nỗi thất vọng càng lớn hơn, Mạch Hiểu Nặc tự cho phép mình bướng bỉnh một lần

-Mẹ chọn đi một là đi với con bỏ Lâm Minh Vĩ , hai là để mặc con đi một mình

Mẹ Mạch im lặng chừng vài giây, có trời biết đối với Mạch Hiểu Nặc vài giây đó đối với cô dài biết chừng nào, tuyệt vọng đến đâu. Ánh nhìn khó xử mẹ Mạch khó khăn lắm mới mở miệng khuyên nhủ cô

-Nặc Nặc con bình tĩnh đi được không.

Mạch Hiểu Nặc thoáng thấy Lâm Minh Vĩ cầm chặt cổ tay mẹ Mạch, không nói gì cô xoay người bỏ ra khỏi nhà.

Nơi Mạch Hiểu Nặc ở chỉ là một thị trấn nhỏ, mới mười giờ tối ngoài đường đã thưa người đi lại,ánh đèn đường heo hắt xuyên qua không khí mùa đông lạnh lẽo,một mình cô lê chân trên đường, tình cảnh của cô lúc này đúng là khóc không ra nước mắt, Mạch Hiểu Nặc biết mẹ cô yếu đuối , cô luôn thông cảm cho bà, bà cần một người đàn ông để dựa dẫm, muốn sống với những tình cảm tuổi thanh xuân, muốn một mái ấm trọn vẹn nhưng tại sao biết bao lần mẹ cô lại không nhìn ra thực tế của cuộc sống này, bà không biết rằng mỗi người tồn tại không phải do dựa dẫm vào người khác. Bà không nhận ra mái ấm bà hằng ao ước đã biến mất cùng ngày mà cha cô rời khỏi thế gian này.

Lạc trong dòng suy nghĩ miên man tới khi những bông tuyết đầu tiên chạm vào da thịt mang theo hơi lạnh của mùa đông Mạch Hiểu Nặc mới nhận ra cô rời khỏi nhà mà không mang theo khăn hay áo khoác, cả giỏ xách cũng không nhớ mang theo. Mạch Hiểu Nặc nặng nề bước lên từng bậc thang của một cửa hàng nhỏ cô ngồi dưới mái hiên ánh mắt thất thần xa xăm nhìn về phía những bông tuyết lất phất ngoài trời. Khung cảnh xinh đẹp nhưng lạnh lẽo cũng như cô lúc này cả ánh mắt lẫn tâm hồn cũng mang màu lạnh lẽo.

-Tuyết rơi rồi sao em còn ở đây?

Giọng nói xa lạ kéo ánh nhìn của Mạch Hiểu Nặc về phía người thanh niên đang đứng cách cô chừng vài bước chân, anh ta cao khoảng một mét tám, dáng người cân đối , ngũ quan sáng sủa hay cò thể nói là anh tuấn, mái tóc đen bị phủ vài bông tuyết nhỏ, anh ta trang bị khá kỹ lưỡng, áo khoác , khăn choàng, hai tay đút túi áo để giữ ấm, có thể thấy cổ áo sơ mi trắng bên trong áo khoát, đôi giày thể thao hơi bẩn đúng kiểu thanh niên mới lớn. Nhìn chung bộ dạng như mới từ thư viện bước ra vậy, rất thư sinh. Đó là ấn tượng đầu tiên của Mạch Hiểu Nặc về Lưu Thiên Tước.