Lưu Thiên Tước không bận tâm trả lời, càng làm Hứa Giai Nghi bứt rứt không yên. Cô ta ứa nước mắt dịu giọng
-Thiên Tước, anh nói đúng. Bây giờ em thấy hối hận rồi.
Hứa Giai Nghi níu tay anh, ngả đầu vào ngực Lưu Thiên Tước. Cô ta nghe bên tai nhịp tim trầm ổn của anh, trước đây mỗi khi dựa vào Lưu thiên Tước , Hứa Giai Nghi chưa từng nghe nhịp tim anh trầm ổn đến vậy.
-Chỉ như thế không phải là hối hận. Giai Nghi, em chỉ đang thấy tiếc vì không còn món đồ ưa thích mà thôi.
Giọng Lưu Thiên Tước vang vọng bên tai. Hứa Giai Nghi thổn thức
-Không đúng, Thiên Tước em yêu anh.
-Yêu hơn vinh hoa phú quý của em không?
Trước câu hỏi của anh , Hứa Giai Nghi không biết trả lời thế nào. Cô ta ôm chặt anh, nước mắt hoen mi
-Thiên Tước, em không thể thiếu anh. Chúng ta lại như trước kia được
không? Rồi dần dần cha em cũng chấp nhận, dù sao anh cũng là con trai của…
-Hứa Giai Nghi
Lưu Thiên Tước cắt ngang, nét mặt anh yên tĩnh đáng sợ. Đẩy Hứa Giai Nghi ra khỏi người. Giọng nói anh lạnh nhạt
-Đừng làm anh ghét em.
Hứa Giai Nghi hoảng sợ, rất nhanh cô ta thu lại nét sửng sốt trên mặt.
-Là Mạch Hiểu Nặc đúng không? Anh chỉ đang muốn làm em hối hận, làm em ghen tức với Mạch Hiểu Nặc, nên anh mới tỏ ra tốt với cô ta trước mặt em?
-Hứa Giai Nghi, thật ra em quá đề cao bản thân hay quá hạ thấp Mạch Hiểu Nặc đây?
-Không phải sao? Anh chỉ đang lợi dụng cô ta để…
Lưu Thiên Tước hết kiên nhẫn, anh thấy một nỗi khó chịu vô cớ trong lòng
-Đừng đề cao bản thân mà hạ thấp người khác.
-Sao?
Hứa Giai Nghi trừng mắt nhìn anh. Lưu Thiên Tước cũng nhìn thẳng mắt cô ta. Ánh mắt dịu dàng của anh biến mất từ lúc nào
-Em không giá trị tới mức anh phải làm như vậy. Cho dù có cũng không phải Mạch Hiểu Nặc
-Tại sao?
-Vì Nặc Nặc quá quý giá để đem ra lợi dụng.
Lưu Thiên Tước không tin là mình có thể nói ra những lời vừa rồi. Tim anh bỗng dồn dập. Biết mình vừa nói ra những câu kỳ lạ Lưu Thiên Tước im lặng để lấy lại bình tĩnh. Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Hứa Giai Nghi tức giận
-“Nặc Nặc”? “Quý giá”? Lưu Thiên Tước anh xem cô ta là bảo bối từ khi nào?
Chẳng lẽ vì cô ta anh mới chia tay?
Hứa Giai Nghi cười khẩy. Sự đời trớ trêu. Tình cảm trên dưới hai năm thua con nhỏ tầm thường anh mới quen hơn hai tháng.
-Mắt nhìn người của anh càng lúc càng tệ. Anh thích dạng người tầm thường thích cướp bạn trai người khác à?
Những lời mỉa mai của Hứa Giai Nghi cuốn phăng mất chút bình tĩnh mà Lưu Thiên Tước vừa lấy lại được. Anh mặc kệ, không cần biết những lời mình nói ra kỳ lạ thế nào, chướng tai ra sao. Anh chỉ biết nhất định phải xả cơn tức này.Trong lòng náo loạn nhưng nét mặt Lưu Thiên Tước lại điềm tĩnh hơn bao giờ hết.
-Đừng lo. Em có bạn rất tốt. Cô ấy không cướp bạn trai em. Mà làkhi anh không còn là bạn trai em, anh cướp bạn của em. sau
“Chát”
MỘT ĐỜI YÊU EM - ANN
Hứa Giai Nghi tức nghẹn lời, tặng Lưu Thiên Tước cái tát trời giáng rồi nhìn anh tức giận, cuối cùng Hứa Giai Nghi đùng đùng bỏ đi.Cô kéo mạnh cửa , vừa mở ra thấy ngay một tên mặt mũi kín băng. Giận cá chém thớt,Hứa Giai Nghi đẩy Bạch Tử Chí ra bỏ đi.
-Chậc …chậc… tôi có chia tay bạn gái cũng không đê tiện như cậu. Cái gì mà “sau khi anh không còn là bạn trai em, anh cướp bạn của em.”
Bạch Tử Chí tận dụng cơ hội nhảy vào bình luận ngay. Lưu Thiên Tước đang rối bời trong mớ cảm xúc lẫn lộn. Không thèm để ý tên bạn đang thêm dầu vào lửa.
-Cậu nói xem, mới nãy em gái Hiểu Nặc còn nhờ tôi giấu giúp bây giờ là tình cảm song phương , theo cậu có nên giấu giúp cô ấy không?
Quả nhiên câu nói nửa đùa nửa thật thu hút được sự chú ý của Lưu Thiên Tước.
-Giấu cái gì?
Bạch Tử Chí vui vẻ khoác vai Lưu Thiên Tước.
-Thì là việc mới vào, nhìn tôi tưởng nhầm là cậu em gái Hiểu Nặc khóc lóc thảm thiết. Nói vô vàng lời tình cảm. Cậu có muốn nghe không?
Lưu Tước hất tay Bạch Tử Chí ra. Anh ngồi dựa vào thành giường.
-Hiểu Nặc nhỏ tuổi khờ khạo không nói, cậu già rồi còn hồ đồ.
Bạch Tử Chí nổi đóa. May sao anh ta nhớ tới cơ mặt cứng đờ của mình liền hạ hỏa
-Là sao?
-Nếu tôi không giám sát ngay từ đầu ,làm sao vào kịp thời ngăn chặn thú tính của cậu?
Bạch Tử Chí bấy giờ mới thông suốt. Nhưng Bạch Tử Chí anh còn một quân bài nữa.
-Hơi. Thiên Tước, cậu cũng thật tuyệt tình , nhưng đã tuyệt tình thì làm sớm một chút. Màn sau hay hơn màn trước . Em gái, thật thiệt thòi cho em.
Lưu Thiên Tước ngồi dậy.
-Cậu nói gì đó?
Bạch Tử Chí nhún nhún vai ra vẻ vô tội.
-Hiểu Nặc đâu?
-Đi rồi.
Lưu Thiên Tước thở phào. Nhưng Bạch Tử Chí thèm khát hành hạ người khác, anh ta tiếp lời
-Sau khi nghe cậu vẫn còn yêu cái cô Hứa Giai Nghi gì đó mới đi.
Anh bật dậy khỏi giường, chạy mất không dấu vết để lại Bạch Tử Chí một bụng hài lòng.
Mạch Hiểu Nặc rời khỏi bệnh viện. Cô thấy trống rỗng trong lòng. Bước chân vô định. Đến khi cô lấy lại ý thức đã thấy mình đang đứng dưới gốc cây sồi già. Nơi hẻo lánh nhất trong thị trấn. Khi còn nhỏ mỗi lần bị dượng đánh đòn Mạch Hiểu Nặc thường đến đây. Khi còn bé có lúc cô còn tưởng tượng cây sồi cành lá um tùm này xanh tươi là nhờ nước mắt của cô.
Mạch Hiểu Nặc núp dưới những tán cây, cô thấy mắt mình nhòe đi. Những hạt long lanh ướt đẫm khuôn mặt thanh tú, lồng ngực cô tức nghẹn. Mạch Hiểu Nặc nấc lên từng tiếng nhỏ , rồi không cần giấu giếm cô khóc thật to, Mạch Hiểu Nặc của những tháng năm tuổi thơ khóc vì vết thương ngoài da, Mạch Hiểu Nặc hiện tại khóc như mưa như gió vì uất nghẹn trong tim.
Cô biết vị trí của mình, nhưng khi đối diện sự thật vẫn đau khổ không thôi. Cô biết Lưu Thiên Tước là giấc mộng đầu đời của cô, chỉ là giấc mộng ấy không liên quan gì đến Mạch Hiểu Nặc. Trong giấc mộng đó chỉ có Lưu Thiên Tước cùng Hứa Giai Nghi. Nhưng cô biết phải làm sao. Cô chỉ thích anh thôi mà, chỉ như thế thôi.
Có lẽ tình yêu của Mạch Hiểu Nặc cũng không có tư cách gọi là đơn phương. Đơn phương cũng sẽ có lúc bày tỏ, nhưng cô biết mình không có dũng khí đó. Tình cảm của cô là thầm yêu. Âm thầm dõi theo anh, âm thầm đau khổ.
Không biết đã bao lâu. Mạch Hiểu Nặc mới ngưng khóc, cô có thể cảm nhận được hai mắt mình đã sung mọng.
-Trông em kinh khủng quá.
Cô xoay người lại, người Mạch Hiểu Nặc không mong gặp nhất lúc này là Lưu Thiên Tước, nhưng anh vất vả cả buổi cũng tìm đến nơi.
-Mặc kệ em. Anh về bệnh viện đi.
Mạch Hiểu Nặc cố gắng cúi đầu không để anh thấy khuôn mặt tàn tạ của mình. Cô muốn bỏ đi. Lưu Thiên Tước nhanh chân chắn trước mặt Mạch Hiểu Nặc, một tay anh chống lên thân cây không cho cô gái nhỏ chạy thoát.