Editor: Lilinyann (Mèo Cụt Cánh)
au khi đánh thằng chó cứ liên tục mắng mỏ mình một trận, tâm trạng của Phó Gia Minh rất tốt. Anh sung sướng tận hưởng cuối tuần, nhìn ai cũng thấy thích mắt, cả ngày Thứ Bảy chỉ ở trong phòng chơi game, ăn đồ ship ngoài, thỉnh thoảng cãi lộn trên mạng. Phó Gia Minh cực kỳ vui vẻ.
Đến ngày Chủ nhật, Phó Gia Minh mới ra cửa dạo phố. Anh được bố mẹ mua tặng một chiếc xe để khỏi cuốc bộ vất vả, vừa khéo Phó Gia Minh vừa nhận được bằng lái 2 ngày trước. Anh đang độ 18, tuổi mê đua xe nhất. Anh dự định sẽ rèn luyện kỹ năng lái xe trong nước một thời gian, để sau này ra nước ngoài rồi, trời đất bao la, thoả sức cho anh bay lượn.
Một tay Phó Gia Minh cầm điếu thuốc, một tay anh nắm vô lăng, đôi mắt xinh đẹp cười thành hình trăng khuyết, trông sao cực kỳ đẹp trai. Anh dừng xe ở trước trung tâm thương mại, ném chìa khóa cho nhân viên đỗ xe xuống bãi đậu rồi dẫn theo trợ lý bán hàng đi mua đồ.
Mấy cửa hàng anh mua toàn bán đồ vài chục triệu trở lên, nhưng Phó Gia Minh chẳng bao giờ quan tâm đến giá tiền cả. Anh thản nhiên quẹt thẻ, tiêu chán thì đi. Quần áo, giày dép, đồng hồ, máy chơi game anh đều mua đủ. Lúc trợ lý giúp anh xếp gọn đồ mới lên xe, “chiến lợi phẩm” của Phó Gia Minh đã chất đầy cả hàng ghế sau.
Gần về đến nhà, Phó Gia Minh mới nhận ra mình mua nhiều quá, anh chửi thề rồi quay lại trung tâm thương mại.
Quay đi quay lại đến lần thứ 3, Phó Gia Minh mệt chết đi được. Anh thở hổn hển hút thuốc trong xe.
“Mẹ kiếp… Cái này mình có rồi thì phải?”
Đôi khi chuyện là thế đấy, mua nhiều thứ quá, thành ra chẳng nhớ mình đã mua chưa. Hình như tháng trước anh đã mua cái đồng hồ này, bây giờ Phó Gia Minh mới mờ mịt nhớ lại.
“Phiền chết mất…”
Anh vừa lẩm bẩm vừa xách đồ lên phòng. Lúc vào thang máy, Phó Gia Minh tự an ủi mình, không sao đâu, mua thừa cũng không lỗ, mang đi tặng người khác là được. Tặng cho ba của mình chẳng hạn, biết đâu ba lại vui rồi cho mình thêm tiền thì sao!
Ra khỏi thang máy, anh vui vẻ hát ca rồi lấy chìa khoá ra mở cửa, không hề nhận ra Ôn Kỳ Chí đang nấp trong bóng tối.
Cửa mở, Ôn Kỳ Chí lao ra như con báo đen. Chỉ trong chớp mắt, hắn đẩy Phó Gia Minh vào phòng, lại sập một tiếng đóng cửa lại, đè Phó Gia Minh lên mặt sàn.
“Con mẹ mày còn dám đến à!!?”
Không những Ôn Kỳ Chí dám đến, hắn còn muốn tiếp tục đến. Hắn muốn Phó Gia Minh nhận sai rồi xin lỗi mình.
“Tao nói con mẹ mày đấy! Mày lại muốn bị đánh nữa à!?”
“Phó Gia Minh… Anh có biết lần trước anh đánh em thành thế nào không?”
Lúc nói chuyện tay hắn vẫn cử động, trói chặt tay chân của Phó Gia Minh, thậm chí còn bịt miệng anh lại. Phó Gia Minh không thể chống cự cuộc đột kích bất ngờ này, anh vặn vẹo giãy dụa, nhưng càng vùng vẫy thì tay chân lại càng bị cột đau.
Ôn Kỳ Chí vừa trói anh vừa khóc, phát tiết hết tất cả uất ức của mình. Sau khi bị Phó Gia Minh đánh, hắn đau khổ suốt 2 ngày, không thể thuyết phục bản thân cứ thế bỏ qua cho con đĩ này, vậy nên hắn đành phải trả thù thôi.
“Tự anh nhìn đi, đều do anh đánh em… Phó Gia Minh, hai ngày này em đau đớn lắm anh có biết không…”
“Tại sao anh lại coi thường em như thế… Em đã đợi anh ở hàng trà sữa hơn một tiếng đồng hồ! Anh không cần đồ em tặng anh, sau này em sẽ không bao giờ mua cho anh cái gì nữa. Anh cứ đợi đấy Phó Gia Minh… Em sẽ không bao giờ đối xử tốt với anh nữa…”
Ôn Kỳ Chí cởi quần áo ra, để lộ hết thảy các vết thương trên người. Toàn thân hắn phủ đầy các vết máu bầm đã đen thành cục. Người đau trái tim cũng đau, Ôn Kỳ Chí cảm giác mình sắp sụp đổ rồi.
“Phó Gia Minh… Anh xin lỗi em đi mà… Anh nói xin lỗi em, em sẽ tha thứ cho anh ngay mà….”
Hắn cương cứng, vừa khóc vừa thủ dâm trước mặt Phó Gia Minh. Con đĩ này khiến hắn vừa yêu vừa hận. Ôn Kỳ Chí thậm chí còn đã tuyệt vọng cầu nguyện mình giàu có sau một đêm, bởi vì chỉ khi có tiền, hắn mới có thể ép Phó Gia Minh quỳ trên mặt đất liếm chân cho mình, tình nguyện làm con chó cái của mình.
“Anh mau nói đi! Chỉ cần xin lỗi em là được… Anh nói đi mà…”
Phó Gia Minh thật sự không thể nói lên lời, miệng anh còn đang bị bịt chặt đây này, chỉ có thể hừ hừ mấy tiếng bằng lỗ mũi, thậm chí kêu cũng không được.
“Anh chảy nước dãi à?”
“Ưa… Âu!”
Miệng anh không khép được, đương nhiên sẽ chảy nước miếng. Ôn Kỳ Chí đặt dương v*t mình sát khuôn mặt anh, bắn lên miệng anh rồi lấy ngón tay móc tinh dịch vào trong.
“Anh ăn xong rồi em sẽ tha thứ cho anh…”
“Đĩ chó, *** anh bót quá…”
Lúc Ôn Kỳ Chí đâm vào, con đĩ này còn chảy nước.
Thế mà cũng sướng được! Sao lại rẻ tiền đến thế không biết!“Con mẹ anh đừng động! Phó Gia Minh!”
Hắn bị Phó Gia Minh co bóp vài cái là bắn, cũng là đồ vô dụng.
“Anh còn lườm tôi! Không cho lườm tôi! Chó đĩ… *** nát anh! *** nát anh…”
Hắn ngồi lên người của Phó Gia Minh thô tục chửi bới, dương v*t vẫn nhớp nháp tinh dịch.
“Phó Gia Minh… Anh sướng lắm đúng không? Bị ai *** cũng đều sướng lắm đúng không!!”
Ôn Kỳ Chí nằm đè lên người anh, nắc vài cái trong cơ thể anh rồi bắn. Mặt mũi Phó Gia Minh đỏ bừng, vừa đáng yêu lại vừa gợi cảm. Ôn Kỳ Chí nhìn chằm chằm vào anh một lúc, kìm lòng không được hôn lên đôi mắt anh. Hắn ghét việc Phó Gia Minh dâm đãng như vậy, muốn “cứu vớt” con đĩ nát này. Chỉ cần tối nay anh xin lỗi hắn, Ôn Kỳ Chí sẽ tha thứ cho anh.
“Phó Gia Minh… Anh xin lỗi em đi mà, anh nói một câu xin lỗi là được.”
Bịt miệng được gỡ xuống, Ôn Kỳ Chí bị anh ngoạm cho một cái, để lại một vệt lưỡi liềm trên mu bàn tay.
“Cút!”
“Anh đánh em đau lắm! Em muốn anh xin lỗi!”
Cả người Ôn Kỳ Chí đầy vết thương làm thân hình gầy guộc của hắn càng thêm kinh tởm. Phó Gia Minh quay mặt đi, muốn trốn tránh sự thật rằng hắn đang bị thằng nhà quê này **.
“Anh nhìn em đi! Nhìn em đi Phó Gia Minh!”
“Mày!”
Ôn Kỳ Chí không biết cách hôn môi, hắn đơn giản chỉ là đảo đầu lưỡi vào khoang miệng của Phó Gia Minh rồi nuốt sạch nước miếng của anh, tạo áp lực khiến anh không thể thở nổi. Lúc ở bãi đỗ xe hắn đã trông thấy anh hút thuốc. Hắn biết con đĩ này có thói quen ngậm một viên kẹo bạc hà khi hút thuốc, cho nên Ôn Kỳ Chí luôn nghĩ miệng của anh chắc chắn rất ngọt, hôm nay nếm thử quả nhiên là vậy.
“Mày… Mày bệnh à…”
Phó Gia Minh bị hắn ấn đầu, bóp cằm cưỡng hôn, nước dãi rớt xuống đầy thân, cảm giác này còn khó chịu hơn cả khi bị bịt chặt miệng. Phó Gia Minh không thở nổi, ngay khoảnh khắc anh tưởng mình sắp chết, Ôn Kỳ Chí cuối cùng cũng buông tha.
“Phó Gia Minh, em vừa mới bắn vào trong anh…”
Tối nay Ôn Kỳ Chí đã xuất tinh vào người Phó Gia Minh hai lần. Hắn cảm thấy bản thân là người thắng cuộc, muốn con đĩ này thừa nhận mình đã thua rồi xin lỗi hắn.
“Anh thích lắm đúng không? Anh thích hôn môi lúc bị *** à… Thảo nào lại ra nhiều nước thế… Phó Gia Minh ơi, tức là anh thích em đúng không…”
“Phó Gia Minh, em muốn *** lỗ sau của anh… Trên mạng nói chơi tuyến tiền liệt phê lắm. Em *** cho anh phê nhé, rồi anh xin lỗi em… Sau này không cho phép anh lườm em, cũng không cho phép anh mắng em!”
Phó Gia Minh ý thức được trạng thái của Ôn Kỳ Chí đang không ổn định, nhưng anh không hiểu tại sao hắn lại trở nên như vậy. Hôm đó anh đã cố tình né những chỗ trí mạng, chỉ đấm vào thịt thôi, cũng không cho phép ai động đến xương cốt hắn. Đầu óc thằng này chắc hỏng sẵn rồi, tuyệt đối không liên quan đến anh.
“Ôn Kỳ Chí… Hiện tại cậu buông tôi ra, tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm…”
“Em bắn rồi, em xuất tinh vào đít anh rồi… Phó Gia Minh, anh xin lỗi em nhanh lên… Em muốn *** mồm của anh, anh bú *** cho em nhé…”
Hắn quặp chặt đùi của Phó Gia Minh vào chỗ ấy của mình rồi dùng sức nắc vào lỗ sau của anh. dương v*t của hắn nóng rực, bắn rất nhiều bên trong Phó Gia Minh, lúc rút ra tinh dịch chảy đầy đất.
“Phó Gia Minh ơi, anh đẹp quá… Nếu anh nghe lời em, sau này em sẽ liếm *** cho anh, làm anh sướng… Anh biết không, em sẽ đối xử với anh tốt lắm…”
“*** đít anh sưng hết lên rồi… Phó Gia Minh bị *** nát rồi…”
Ôn Kỳ Chí vừa nói chuyện vừa ôm Phó Gia Minh tới phòng khách. Túi đồ sang chảnh đều bị hắn quăng khỏi sofa. Hắn đặt anh lên ghế, sau đó nhấc hai chân anh lên, quỳ trên mặt đất liếm *** cho anh.
“Sướng không… Phó Gia Minh…”
“A…”
“Chó đĩ… Kêu to lên, tôi biết anh đang phê!”
Phó Gia Minh không nhịn được mà phóng đãng kêu rên, lúc lên đỉnh bắn rất nhiều nước. Cuối cùng thì Ôn Kỳ Chí cũng thoả mãn, nhưng mà hắn vẫn không chịu dừng lại, ấn anh trên ghế tiếp tục ** ***, cho đến khi anh tê liệt toàn thân hắn mới gỡ dây thừng. Phó Gia Minh không còn sức lực, chỉ biết đỏ mặt nằm một chỗ, ngơ ngác để Ôn Kỳ Chí tuỳ ý chơi đùa với thân thể mình.
“Đủ rồi… Đủ rồi… Xin lỗi mà!”
“Anh nhìn thẳng vào em rồi nói, em sắp bắn rồi đây.”
“Tôi xin lỗi… Cậu tha cho tôi nhé…”
Phó Gia Minh sẵn sàng “xuống nước”, bởi vì anh biết bản thân mình là người bình thường, không thể nào gây sự với một thằng điên. Anh vốn tưởng rằng Ôn Kỳ Chí bị mình đánh một trận sẽ ngoan ngoãn hơn, ai ngờ lại trở thành thằng biến thái. Cứ dây dưa như thế thì phải làm sao? Thôi thì coi như anh xui, bỏ qua cho hắn trước vậy.
“Anh đừng cúi đầu… Anh nhìn em đi! Em sắp bắn rồi… Phó Gia Minh…”
Ôn Kỳ Chí nâng đầu anh lên rồi hôn vào trán anh. Hắn nghĩ Phó Gia Minh không hoàn toàn xấu và chưa đến nỗi hết cứu. Từ bây giờ trở đi, hắn sẽ nhận trách nhiệm dạy dỗ anh thật tốt, làm anh “sạch sẽ” cả về thể xác lẫn tác phong.
Hắn kéo tay của Phó Gia Minh để anh vuốt ve dương v*t của mình. Vùng kín của họ ướt át dịch thể, tay của Phó Gia Minh cũng trở nên nhớp nháp. Ôn Kỳ Chí nắm lấy tay anh, liếm sạch từng ngón tay một. Anh không giãy dụa, phục tùng nằm trên ghế sofa. Giờ thì Ôn Kỳ Chí đã chắc chắn rằng anh chỉ cần được “dạy dỗ” một chút là sẽ ngoan.
Sau trận làm tình, Ôn Kỳ Chí ôm chặt Phó Gia Minh, siết chặt lấy hai cánh tay anh rồi vùi đầu vào hõm vai anh. Hai đứa ôm nhau lâu lắm, Phó Gia Minh vẫn không phản kháng. Mặc dù xương xẩu bị đè đến đau, anh vẫn cố nhịn không dám cử động, sợ đánh bậy đánh bạ sẽ khiến thằng điên này lên cơn, lại tiếp tục làm mấy chuyện biến thái nữa.
“Buông tôi ra… Tôi đã xin lỗi rồi mà…”
“Dạ.”
Lúc Ôn Kỳ Chí thả anh ra, đôi mắt hắn vẫn lấp lánh ánh nước. Phó Gia Minh còn chẳng hiểu tại sao hắn khóc, nhưng anh biết rằng nếu mình không đuổi được thằng điên này đi, tối nay anh chết là cái chắc.
“Ngày mai phải đi học rồi, không phải cậu nên về thôi sao?”
“Em biết rồi.”
“Biết á? Thế cậu đi luôn cũng được…”
“Phó Gia Minh, hai ngày nữa em đi thi rồi, anh chờ em về nhé…”
“Được rồi, được rồi, cậu nhanh đi đi!”
Phó Gia Minh chưa từng gặp qua mấy thằng điên như Ôn Kỳ Chí, nhưng anh hiểu rằng phải đuổi hắn đi càng sớm càng tốt. Anh đành phải trả lời qua loa vài câu, cuối cùng Ôn Kỳ Chí cũng rời đi.
Sau khi hắn đi, Phó Gia Minh thực sự đã thở phào nhẹ nhõm. Anh ngâm mình trong bồn tắm, soi gương kiểm tra khắp các ngóc ngách trên cơ thể mình. Cổ tay, cổ chân của anh đều có vệt đỏ, mông eo thì đầy dấu tay. Anh đối xử thế nào với Ôn Kỳ Chí, Ôn Kỳ Chí lại dùng một cách khác “trả đũa” hết tất thảy cho anh. Cái thằng điên này nhỏ mọn đến biến thái.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, trong lòng của Phó Gia Minh vẫn thoáng hoảng hốt. Anh nghiêm khắc tự kiểm điểm lại bản thân, tại sao mình lại bị sắc dục che mù con mắt như thế. Cu to để làm gì? Tính cách mới quan trọng! Sau này anh phải rửa sạch mắt trước khi đi tìm trai, không thể để rác rưởi ** mình được…
Lời tác giả:
Ôn Kỳ Chí: Tôi là rác rưởi? Tôi là rác rưởi! Anh lại mắng tôi!! Anh lại mắng tôi!!!