Một Đôi Trời Sinh - Hàm Ngư 626 Hào

Chương 20




Editor: Lilinyann (Mèo Cụt Cánh)

Khi trở lại phòng vào buổi tối, toàn thân Phó Gia Minh đều ê ẩm. Anh đá cửa một cách không kiên nhẫn, Ôn Kỳ Chí chạy ra ôm thân hình lung lay sắp đổ của anh vào ngực.

Anh uống say như chết, lặn biển xong thì đến quán bar trong nhà hàng tự uống rượu một mình. Trên đảo không có mấy khách du lịch, Phó Gia Minh muốn tìm người tâm sự cũng chẳng có ai, đành mượn rượu giải sầu. Chỉ là trợn mắt lên anh lại nhìn thấy Ôn Kỳ Chí rồi, sầu càng thêm sầu, ghê tởm chết đi được.

“Phó Gia Minh, sau này anh không được uống rượu nữa.”

“Cút con mẹ mày đi…”

“Anh mắng đủ chưa?”

“Mày muốn giết tao đúng không? Lại mà giết tao đi, có giỏi thì mày chết trước mặt tao. Hôm nay mày không chết thì tao sẽ chết…”

Anh nói xong thì nốc rượu như điên, cởi cả quần đùi ra thắt cổ Ôn Kỳ Chí, nhưng vì ngắn quá mà chẳng làm được gì, thế là anh đành véo cổ hắn.

Phó Gia Minh uống say rất yếu ớt. Ôn Kỳ Chí ném anh vào bồn tắm rồi kỳ cọ cho anh, càng xoa người thì anh càng nôn nhiều ra đất. Mãi đến đêm khuya Ôn Kỳ Chí mới kéo được anh yên vị nằm trên giường, hắn cũng thấy rất mệt, chỉ ôm anh từ đằng sau, hôn lên lỗ tai anh.

“Ngủ thôi.”

Đêm đó hai đứa ngủ rất ngon. Phó Gia Minh say đến bất tỉnh nhân sự, còn Ôn Kỳ Chí thì thoả mãn với bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời ấy của anh, ôm anh thật thoải mái.

Ngủ dậy đã là ngày thứ ba trên đảo rồi. Phó Gia Minh lặn biển dưới ánh bình minh. Hôm nào anh cũng đi sớm về trễ như vậy, cứ trốn đến nơi mà Ôn Kỳ Chí không có ở đó. Hắn không biết lặn biển và cũng chẳng biết lướt sóng, nên Phó Gia Minh cứ thế tự do bay lượn trên biển.

Tối nào anh cũng uống say không biết trời trăng, sau đó hùng hổ cãi nhau với Ôn Kỳ Chí. Đôi khi hai đứa đánh nhau, nhưng hầu hết thời gian là Phó Gia Minh đánh hắn. Ôn Kỳ Chí trói hai tay anh lại thì anh dùng chân đá hắn, khóc lóc la hét ầm ĩ như điên.

Hai đứa ở trên đảo được một tuần rồi. Khi Ôn Kỳ Chí nói muốn đưa anh về, Phó Gia Minh sống chết từ chối. Anh ngồi yên không chịu động đậy, Ôn Kỳ Chí phải kéo anh ra khỏi ghế, thế là anh lại trốn vào nhà tắm, ném hết quần áo đã được Ôn Kỳ Chí xếp gọn trong vali ra ngoài. Ôn Kỳ Chí cứ thế đi sau “nhặt rác” cho anh, cuối cùng Phó Gia Minh cũng mệt, nằm vật ra bấm điện thoại trên giường, kiên quyết sẽ không lên máy bay với Ôn Kỳ Chí.

“Ôn Kỳ Chí, cậu tự về đi, tôi không đi đâu.”

Anh đang nằm chơi game trên điện thoại thì bị Ôn Kỳ Chí sốc người bế lên, dãy dụa uốn éo như cá chạch thế nào cũng không thoát khỏi tay hắn được.

“Phắn! Phắn!”

Phó Gia Minh không chịu nghe lời chút nào cả, Ôn Kỳ Chí đành phải đè anh xuống ** *** một trận. Hắn hôn đùi anh, thơm mông anh, liếm ướt bướm anh rồi nắc vào trong. Nhiều ngày rồi họ không làm tình. Trước kia hầu như lúc nào anh cũng quấn lấy hắn đòi **, nhưng bây giờ lại đến lượt hắn thèm khát *** của anh. Mấy ngày không chạm vào, vùng kín của anh co bóp chặt hơn hẳn, phê như thể gái trinh. Ôn Kỳ Chí hơi kích động, đè lên người anh ép anh chịu trận.

“*** nhỏ sướng không? *** chồng to lắm đúng không?”

Sau hai năm, Ôn Kỳ Chí đã lớn hơn hẳn, không chỉ tuổi tác trên giấy tờ mà cơ thể của hắn cũng ngày một trưởng thành, dương v*t vung vẩy theo từng động tác. Ngày nào tắm xong hắn cũng lắc lư trước mặt Phó Gia Minh như một con thú hoang động dục, muốn khoe khoang sức mạnh giống đực cho anh chiêm ngưỡng.

“Phó Gia Minh… Rên đi anh, chồng sắp bắn rồi…”

“Tự banh *** cho em ***, như ngày trước ấy… Dâm một chút… Lát nữa em khẩu giao cho anh…”

“Thích nuốt tinh anh lắm… Đít anh cũng thèm à? Lát nữa em ** đít anh nhé, rồi em liếm cho anh…”

“Phó Gia Minh, anh bú *** cho em một lần đi mà… Anh ngậm *** em, cho em bắn tinh vào mồm anh…”

Ôn Kỳ Chí rất muốn nắc lút cán vào mồm anh. Hắn mới làm như thế một lần trong nhà vệ sinh trường học mấy năm trước. Hôm ấy đúng là Ôn Kỳ Chí đã cưỡng hiếp anh, nhưng Phó Gia Minh cũng lừa lại hắn. Anh để hắn đợi hơn một tiếng rồi kêu 5, 6 người đến hội đồng hắn, anh còn vứt đổ trà sữa hắn mua, khiến hắn đau khổ tuyệt vọng suốt mấy ngày cuối tuần.

“Đừng nhúc nhích, để em bắn một lần nhé anh…”

Càng hồi tưởng lại thì Ôn Kỳ Chí càng hưng phấn. Hắn đè chặt Phó Gia Minh xuống rồi banh mồm anh ra, cưỡng ép anh ngậm dương v*t của hắn rồi bắn tinh. Khoang miệng ướt nóng của anh làm hắn điên cuồng gấp trăm lần, khoái cảm khi được anh bú *** khiến hắn sướng đến không cách nào miêu tả.

“Muốn đái vào mồm anh quá… Muốn anh làm bồn chứa của chồng… Yêu anh lắm…”

Hắn điên cuồng đến mất kiểm soát, không hiểu sao bắt đầu nói những câu ghê tởm. Ban nãy Phó Gia Minh không dám phản kháng, nhưng giờ anh không nhịn được đấm đá hắn cố gắng thoát ra.

Hai đứa vật lộn và làm tình trong căn phòng hướng biển. Ôn Kỳ Chí ấn anh lên cửa kính mà hiếp. Cơ thể hắn to lớn, ép Phó Gia Minh đến không thở nổi. Một tay hắn ôm eo anh, một tay tóm chặt hai tay của anh. Kích thước của thằng điên này rất lớn, khiến anh không nhịn được mà rên thành tiếng mỗi lần bị *** lút cán.

Lúc cao trào, Ôn Kỳ Chí bế anh lên không trung, gập chân anh thành tư thế xi tiểu mà nắc. *** dâm ướt dầm dề bị *** đến sưng phồng, dương v*t đỏ tím chằng chịt gân xanh chỉ còn lộ ra tinh hoàn và lông lá bên ngoài.

Ôn Kỳ Chí thoả mãn rồi mà vẫn tiếp tục **. Hắn thấy tinh dịch trắng ngà chảy ra từ *** anh, lại ném anh lên giường nắc tiếp.

“Phó Gia Minh, anh đẹp quá…”

Lúc ôm nhau Phó Gia Minh mới thấy rõ khuôn mặt của Ôn Kỳ Chí bây giờ, trông sao simp chết đi được. Hắn hôn mút cơ thể của anh, liếm lỗ đít anh rồi nắc vào trong. Lỗ sau của anh căng chặt hơn phía trước, Ôn Kỳ Chí không dễ đi vào, Phó Gia Minh cũng nhăn mày cùng lúc. ** một lúc thì dịch nhầy nhớp nháp tiết ra, động tác của Ôn Kỳ Chí cũng càng thô bạo. Mồ hôi hắn đổ như mưa, vẫn không ngừng nghiền nát tuyến tiền liệt của Phó Gia Minh. Cơn cực khoái hạ gục cả hai đứa, lúc lên đỉnh ai cũng đầm đìa mồ hôi thở hổn hển.

“Phó Gia Minh…”

“Phắn!”

Phó Gia Minh đẩy hắn ra rồi đứng dậy thay quần áo, đeo kính râm rồi ngồi thuyền đi thẳng đến sân bay. Ôn Kỳ Chí thì đi sau xách vali cho cả hai, vừa vác vừa chạy mới hơi đuổi kịp được anh một chút. Hai đứa giận dỗi nhau cả ngày, nhưng cuối cùng vẫn ngồi cạnh nhau trên máy bay.

“Con mẹ cậu mua cho tôi vé phổ thông?!”

“Em không để ý…”

Cãi nhau suốt một tuần, Ôn Kỳ Chí thấy có vé thì mua luôn, chẳng để ý đến chi tiết này. Mặc dù hắn ngồi vé phổ thông đến đây, nhưng hiển nhiên không thể tuỳ tiện như thế lúc đi cùng Phó Gia Minh.

“Coi như trải nghiệm cuộc sống bình thường đi, dù sao em cũng chuẩn bị tốt mọi thứ ở nhà rồi. Em thuê một căn nhà lớn ở gần phòng thí nghiệm, cũng đã mua hết game anh thích. Nếu anh thấy ổn thì sống cùng em nhé, em chưa từng đưa ai về, phòng ốc rất sạch sẽ…”

“Cậu đừng có gâu gâu nữa được không? Tôi buồn ngủ rồi!”

Phó Gia Minh đeo kính râm rồi ngả ra ghế tựa ngủ. Ôn Kỳ Chí nhìn vào gáy anh, siết chặt nắm tay để kiềm chế cơn giận. Hắn biết ngay sẽ thế này mà. Đối xử tốt với anh thì anh chẳng quan tâm, chỉ thích bị hắn ngược đãi thôi, phải hành con đĩ này một trận thì anh mới chịu ngoan ngoãn nghe lời.

Lúc xuống máy anh Phó Gia Minh vẫn chưa ý thức được những ngày tháng tốt đẹp của anh sắp kết thúc rồi, luôn miệng sai bảo Ôn Kỳ Chí làm việc như chó, bắt hắn vác vali lên lên xuống xuống, hết kêu đói thì lại kêu khát, hết mệt mỏi rồi lại buồn ngủ, tra tấn hắn trong cả chuyến đi.

Lúc lên xe rồi Phó Gia Minh mới miễn cưỡng im lặng một lúc. Ôn Kỳ Chí nắm chặt lấy cổ tay anh, khiến anh không thể cử động. Sắc mặt hắn hơi thay đổi, lúc này Phó Gia Minh mới đánh hơi thấy mùi nguy hiểm nhưng tất cả đã quá muộn rồi.