Editor: Lilinyann (Mèo Cụt Cánh)
Sau hôm Khai giảng, Ôn Kỳ Chí được thầy cô giáo chỉ định đi thi đội tuyển. Mục tiêu của hắn là giải Nhất Thành phố, giải Nhất Tỉnh và cuối cùng là giải Nhất Quốc gia, chuẩn bị đường vào các trường Đại học hàng đầu cả nước.
Bạn cùng lớp của Ôn Kỳ Chí đều giống như hắn, hầu như ai cũng là thiên tài trời sinh ở một lĩnh vực nào đó. Chỉ là đối với họ, việc học tuy quan trọng, nhưng không cần phải cố gắng đến mức vật vã như hắn.
Một ngày của Ôn Kỳ Chí chỉ đi qua ba địa điểm: căng tin, ký túc xá, phòng học. Chỗ nào chỗ nấy đều bình thường vô cùng, chỉ riêng nhà vệ sinh nam tầng 2 kia.
Ôn Kỳ Chí đã sớm biết được Phó Gia Minh là một người vô cùng dâm đãng. Nhưng hắn không ngờ rằng anh lại có thể tuỳ tiện như thế. Chưa đầy một tháng sau hôm Khai giảng, anh đã quay sang cặp kè với người khác. Có vẻ như anh rất thích mẫu người cường tráng, vì anh đang đi cùng một sinh viên thể dục hắn từng thấy mặt trong trận chung kết cuộc thi điền kinh.
Hai người đó sóng vai bên nhau, nam sinh kia thậm chí còn đặt tay lên eo của Phó Gia Minh. Ôn Kỳ Chí im lặng đi theo, khi cửa đóng lại doạ cho họ giật mình một thoáng.
Ba người bối rối nhìn nhau. Đoán chừng nam sinh kia cũng không ngờ rằng có người đang theo dõi mình. Gã giả vờ vừa đi vệ sinh xong, để Phó Gia Minh ở lại, coi như chẳng có chuyện gì vừa xảy ra.
Phó Gia Minh trừng mắt lên nhìn Ôn Kỳ Chí, vẫn cái biểu cảm ghét bỏ đó. Ôn Kỳ Chí giận dữ, dục vọng trong hắn không ngừng dâng cao. Hắn giữ chặt lấy Phó Gia Minh, đẩy anh vào trong buồng vệ sinh, còn mình thì khoá cửa, đề phòng anh chạy trốn.
“Mày điên à?”
“Anh không nhớ em sao?’
“Mới làm có một lần thôi, mày tỏ vẻ nguy hiểm cái gì?”
Ôn Kỳ Chí không thể chịu đựng được cái kiểu khinh thường này. Hắn ấn anh lên cửa cưỡng bức, phẫn nộ phát tiết cơn giận dữ.
Ôn Kỳ Chí nghĩ hắn làm như vậy sẽ khiến Phó Gia Minh nhớ được lâu hơn. Nhưng dù hắn có thô bạo thế nào, anh vẫn sướng. Anh vẫn hưng phấn, vẫn cao trào, vẫn dẩu mông lên chịu ***, vẫn phối hợp nhấc chân, không hề cảm thấy có gì sai sai, thậm chí còn đầy hưởng thụ. Ôn Kỳ Chí thấy thế lại càng điên hơn, thân thể gầy yếu bộc phát sức mạnh kinh người.
“Á! Mẹ kiếp, nhẹ thôi!”
Khung xương của Ôn Kỳ Chí cao to nhưng gầy đến cộm người. Phó Gia Minh bị hắn ấn vào tường, anh ôm lấy bờ vai hắn, không hài lòng lườm nguýt Ôn Kỳ Chí.
“Chó đĩ… Không phải anh thích thế này lắm à…”
“Mày dám mắng thêm một câu nữa xem!”
“Đĩ cái! Lúc nào cũng đi tìm đàn ông ***!”
Anh chẳng làm gì cả. Đã Khai giảng được một tháng rồi mà hôm nào anh cũng chơi bời, nhậu nhẹt. Đã Lớp 12 rồi mà anh vẫn không chịu học hành tử tế, ỷ nhà mình có tiền nên suốt ngày quyến rũ đàn ông. Ôn Kỳ Chí ghét điệu bộ này của anh, mỗi lần nhìn thấy Phó Gia Minh nhởn nhơ không học vấn không nghề nghiệp, chỉ muốn đạp anh xuống dưới chân.
Ôn Kỳ Chí mắng nhiếc Phó Gia Minh không thương tiếc. Hắn ấn anh lên tường ra sức ** ***, muốn kéo dài trí nhớ của con đĩ này, để anh vĩnh viễn không dám trừng mắt lên nhìn hắn nữa.
“Cút!”
“Chó đĩ, không phải anh cũng sướng à!”
Ôn Kỳ Chí không biết làm tình, chỉ biết cậy mạnh ** ***. Hắn ** Phó Gia Minh đến chảy nước rồi bắn tinh vào trong, muốn biến anh thành con đĩ bẩn thỉu nhất.
“Cút… Con mẹ mày đừng bắn vào trong…”
“Con điếm rách! Còn dám trừng mắt lên nhìn à!?”
Không chỉ trừng mắt lên nhìn hắn, anh còn mắng hắn, cắn hắn, đá hắn, đánh hắn. Phó Gia Minh cào cổ hắn, túm tóc hắn, liều mạng giãy dụa.
“Con đĩ! Không cho đánh người! *** chết anh… *** chết con đĩ nhà anh!”
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Ôn Kỳ Chí cư xử thô tục như thế, đều là do bị con đĩ dâm này quyến rũ. Hắn phải bắt Phó Gia Minh cúi đầu trước mình, nếu không sau này anh sẽ càng khinh thường hắn hơn.
Hắn *** Phó Gia Minh trong nhà vệ sinh rất lâu, ** lỏng *** anh luôn rồi. Vùng kín của Phó Gia Minh sưng như bánh bao, cuối cùng cũng không còn sức đánh người. Ôn Kỳ Chí vừa lòng nhấc anh khỏi bức tường, cánh tay gầy nhưng rắn chắc ép buộc Phó Gia Minh khuất nhục dưới thân khẩu giao cho mình.
“Liếm đi! Không cho lườm tôi! Mau bú *** cho tôi!”
“… Ôn Kỳ Chí đúng không… Mày cứ chờ đấy cho tao…”
“Anh còn dám chống đối! Tôi bảo anh bú! Bú đi chó điếm!”
Con đĩ, con đĩ không chịu bú *** hắn.
“Anh không bú, hôm nay tôi sẽ không thả anh đi.”
Phó Gia Minh là đồ kiêu căng, Ôn Kỳ Chí còn kiêu căng hơn. Anh chỉ có mấy đồng tiền bẩn mà thôi, vênh váo cái gì? Thành tích của hắn tốt như thế, lại còn luôn nỗ lực phấn đấu, chắc chắn sau này hắn sẽ trở thành một người đàn ông thành đạt được mọi người ngưỡng mộ, xuất sắc hơn 1000 lần so với Phó Gia Minh. Nhất định một ngày nào đó hắn sẽ chà đạp con chó đĩ này dưới chân.
Hắn gầy nhưng rất cơ bắp. Phó Gia Minh bị *** nhừ người, đánh không lại cũng tránh không được, chỉ có thể quỳ dưới đất khẩu giao cho hắn.
“Liếm sạch dương v*t tôi đi, Phó Gia Minh. Đừng ép tôi phải *** nát mồm anh.”
Ôn Kỳ Chí thẳng lưng nhấp vào miệng của anh, dọng lút cán vào cổ họng anh. Tốt nhất con chó đĩ này nên nuốt sạch tinh dịch của hắn, nếu không Ôn Kỳ Chí sẽ không tha đâu.
“Nuốt xuống ngay! Con đĩ… Con đĩ bú *** xứng đáng bị *** nát…”
Cảm giác được Phó Gia Minh bú cu quá sảng khoái. Ôn Kỳ Chí sướng như lên mây, hắn nhìn xuống bờ môi xinh đẹp đang bao trọn lấy quy đầu của mình, bắn vào mồm của anh.
Phó Gia Minh nuốt hết, rẻ tiền quá đi mất!“Phó Gia Minh… Anh đừng lườm em… Anh liếm sạch cho em đi mà, sau này em sẽ không mắng anh nữa.”
Đây chắc chắn không phải lần đầu tiên mà anh khẩu giao, chứng tỏ anh đã bị rất nhiều thằng đàn ông ** ***, đúng là con đĩ bẩn tưởi nhất trên đời. Nhưng bây giờ Ôn Kỳ Chí đang tính đè bẹp ý chí của anh, để anh “sạch sẽ” hơn một chút, sau này sẽ không lườm người, cũng không đánh người. Cứ như vậy, anh sẽ trở thành con chó đĩ của Ôn Kỳ Chí.
“Chó cái…”
“Mày nói cái gì?”
Phó Gia Minh bò dậy khỏi mặt đất, ném áo khoác lấm lem vào trong cặp sách rồi chỉnh trang lại quần áo, vừa muốn mở cửa ra ngoài thì mơ hồ nghe tiếng Ôn Kỳ Chí mắng mình.
“Em hỏi anh sống ở đâu?”
Ôn Kỳ Chí biết anh sống ở ngoài trường, cũng không xa lắm. Lần trước hắn thấy Phó Gia Minh đi vào toà nhà số 8 của đơn vị số 2, cụ thể tầng mấy thì hắn không rõ.
“Chuyện của mày à? Ôn Kỳ Chí, tốt nhất là mày đừng bao giờ rời khỏi cổng trường, ở đấy mà cầu nguyện đừng bao giờ gặp lại tao nữa.”
Anh không chịu nói địa chỉ cho Ôn Kỳ Chí, thậm chí còn lười nhìn hắn lần cuối, chỉ đẩy cửa rầm một cái rồi khập khiễng bước đi.
Giờ học đã sớm kết thúc, bên ngoài trời đã tối sầm. Ôn Kỳ Chí còn có tiết tự học buổi tối nên không thể đuổi theo anh, chỉ có thể đứng đó nhìn Phó Gia Minh rời đi, thầm nghĩ lần sau nhất định phải bám theo để biết anh ở nơi nào.