Một Đôi Trời Sinh - Hàm Ngư 626 Hào

Chương 14




Editor: Lilinyann (Mèo Cụt Cánh)

Gia sư một học kỳ mà chẳng có tác dụng chó gì cả. Phó Gia Minh không chịu phối hợp bất cứ việc gì. Ngoại trừ ngoan ngoãn nằm xuống khi làm tình, anh bơ hắn hầu hết thời gian.

Vậy nên Ôn Kỳ Chí thường xuyên cáu giận, đôi khi còn cảm thấy thất vọng. Hắn đành chuyển hoá sự đau thương căm phẫn này thành sức mạnh, mỗi lần lên giường đều muốn ** chết Phó Gia Minh.

“Phó Gia Minh, mãi mà anh mới tăng được thêm vài điểm, sao anh cứ không nghe lời em thế… Sắp đến kì thi Đại học rồi, anh thi trượt thì phải làm sao?”

“Phiền quá… Đừng có làm tôi mất hứng nữa.”

Nếu đề thi là làm cách nào ép khô dương v*t đàn ông, Phó Gia Minh chắc chắn sẽ đạt điểm tuyệt đối, bởi vì Ôn Kỳ Chí bị anh kẹp đến sung sướng, gân xanh trên tay lộ hết cả lên. Trong *** anh nhớp nháp nước dâm, anh lại còn rất biết “cưỡi ngựa”, mỗi lúc Ôn Kỳ Chí đâm vào đều được *** anh nuốt đến chặt, sướng đến da đầu tê dại.

“Ừm… Mau bắn đi, ngứa quá…”

“Chó đĩ… Chồng bắn cho anh phê lắm phải không?”

“A…A…”

Đĩ chó nhấp nhổm trên người của hắn, mông to vừa trắng vừa bót. Ôn Kỳ Chí giang tay ôm lấy mông chân của anh, nhấc bẹn anh lên rồi dùng sức nắc vào trong. Hắn lấp đầy *** Phó Gia Minh bằng tinh dịch của mình, xuyên xỏ cơ thể anh bằng dương v*t của mình. Chỗ đó của hắn lớn đến nỗi bụng dưới của anh cũng biến dạng theo, mơ hồ có thể thấy đường nét của dương v*t. Hình ảnh sắc tình này khiến Ôn Kỳ Chí thoả mãn ở một cấp độ khác, không nhịn được mà duỗi tay ra sờ.

“Đĩ dâm, bên trong chỉ có *** của em.”

“A a… A… Ôn Kỳ Chí… Nhanh bắn đi!”

“Anh sờ bên dưới cho em! Điếm chó…”

Phó Gia Minh duỗi tay nắm lấy tinh hoàn của Ôn Kỳ Chí, nhẹ nhàng vuốt ve là hắn bắn. Tinh dịch của hắn vừa nhiều vừa đặc, quả thật muốn đốt cháy cơ thể Phó Gia Minh.

“A! Sướng quá! Ôn Kỳ Chí… Chơi tiếp đi!”

Ôn Kỳ Chí vừa nắc vừa xuất tinh, Phó Gia Minh đã cao trào rồi mà hắn cũng không ngừng lại. Anh vừa sục dương v*t hồng nhạt của mình vừa la hét, bắn ngay khoảnh khắc tay Ôn Kỳ Chí chạm vào chỗ đó của anh.

Sau cơn cực khoái, Phó Gia Minh ngã xuống giường thở hồng hộc. Ôn Kỳ Chí vùi đầu xuống dưới khẩu giao cho anh. Hắn rất thích liếm láp hạ thể của anh, đây đã trở thành sở thích tình dục của hắn. Hắn ngậm dương v*t hồng nhạt vừa mới cao trào của Phó Gia Minh, liên tục liếm mút. Con chó cái này nhạy cảm đến nỗi chạm nhẹ vào đã mềm nhũn ra. Ôn Kỳ Chí cực kỳ hài lòng, vui vẻ ngắm nhìn bộ dáng run rẩy của anh.

“Phó Gia Minh… Chồng *** chết anh được không ạ?”

“Phắn… Ai là vợ của mày…”

“Anh á, lần nào anh cũng tự nói mà. Em đều đếm hết.”

Ôn Kỳ Chí nằm đối diện ôm chặt lấy bả vai của Phó Gia Minh, đẩy anh rướn ra để hôn một cái. Anh không chịu thừa nhận thì thôi, Ôn Kỳ Chí nghe thấy là được.

“Ưm… Cậu cắn nhẹ chút!”

“Biết rồi…”

Làm tình tiêu tốn rất nhiều thể lực. Lúc hai đứa hôn nhau Phó Gia Minh đã mềm nhũn như bông, nói mà cứ như thể làm nũng, Ôn Kỳ Chí vừa nghe vừa nhẹ nhàng mím môi.

“Phó Gia Minh có đói bụng không? Chồng đi nấu ăn cho anh nhé.”

“Đừng có gọi thế, tởm lắm.”

“Sao không cho gọi? Anh cũng gọi thế mà!”

Con đĩ rách, sướng xong trở mặt luôn. Đáng nhẽ nên quay lại cảnh anh dâm đãng uốn éo trên con cu của hắn, lần sau chắc chắn hắn sẽ chụp ảnh lại rồi in ra dán vào trán anh!

“Phắn đi nấu cơm! Đưa thuốc lá đây!”

“Hút ít thôi! Về sau bị bệnh ai chăm sóc anh? Em không muốn có gánh nặng trên vai đâu nhé…”

“Điên mẹ rồi.”

Chí choé mấy câu xong, Ôn Kỳ Chí vẫn là nấu cơm cho anh. Khi đói Phó Gia Minh sẽ không kén cá chọn canh. Ôn Kỳ Chí ngắm nhìn dáng vẻ ăn cơm nghiêm túc của anh, cảm thấy anh thật đáng yêu làm sao.

“Phó Gia Minh, em nấu cơm ngon không?”

“Miễn cưỡng ăn được.”

Ôn Kỳ Chí sớm biết Phó Gia Minh là đồ mạnh miệng. Hắn đi qua ôm lấy bả vai anh, hôn lên khoé miệng dính mỡ của anh.

“Anh suốt ngày ăn đồ bẩn bên ngoài, chất phụ gia làm cho anh kén ăn đấy. Từ nay về sau em sẽ nấu cơm cho anh ăn, cấm anh được kén cá chọn canh.”

“…”

Phó Gia Minh đẹp nhất khi trừng mắt lên nhìn hắn như vậy. Trái tim của Ôn Kỳ Chí sắp nhảy ra khỏi lồng ngực hắn rồi.

“Không cho trừng tôi! Ăn cơm.”

Tình huống này đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần, thế mà mặt Ôn Kỳ Chí vẫn đỏ như gấc. Hắn cúi đầu ăn cơm để bình tĩnh lại, sau đó thì im lặng tắm rửa cho Phó Gia Minh.

Lúc hai đứa bên nhau thời gian luôn trôi rất nhanh, khi tắm rửa xong đã nửa đêm rồi. Ôn Kỳ Chí ôm anh nằm trên giường, không khỏi cảm thán thời gian trôi nhanh quá. Họ ở bên nhau một năm rồi, Phó Gia Minh cũng sắp ra trường.

“Cậu đừng làm tôi cảm thấy… Không ngủ thì biến…”

“Lúc anh sờ em sao không nói thế?”

“Khi đó anh mày có hứng, đừng có làm trò con bò nữa!”

Không cho sờ thì càng phải sờ. Ôn Kỳ Chí xoa đỏ hai đầu vai anh rồi hung hăng cắn.

“Phó Gia Minh, từ giờ tôi sẽ gọi anh là kẻ phụ tình!”

Làm sao Ôn Kỳ Chí có thể yên tâm về anh khi con đĩ này cứ xuống giường là trở mặt luôn? Sau này anh lên Đại học sẽ chẳng phải càng khó quản hơn sao? Quả thật khiến hắn phải đau đầu.

“Cậu nghĩ cậu là ai mà đòi quản tôi? Cái đồ không biết xấu hổ!”

“Mồm miệng sạch sẽ một chút! Sau này không cho phép anh nói chuyện kiểu đấy với tôi.”

“Ngốc thối…”

“Đi ngủ!”

Ôn Kỳ Chí nghiến răng nghiến lợi, tức đến tự làm lồng ngực mình đau đớn.