Cả đêm Cố Thiến Thiến làm sao còn có thể ngủ yên, lăn qua lăn lại cũng không biết mấy giờ mới mơ mơ màng màng ngủ, sáng sớm ngày hôm sau đã tỉnh, bảy giờ đã gọi điện thoại cho An Thế Trúc, điện thoại còn chưa bật máy, cô nghiến răng nghiến lợi gặm bánh bao trong tay, hận bánh bao này không phải làm từ thịt của An Thế Trúc.
Cái gọi là đánh một tiếng trống làm cho tinh thần hăng hái lên, lúc thì nhẹ, lúc thì mạnh, lúc này Cố Thiến Thiến cũng không còn tức giận đến như vậy, hơn nữa tối hôm qua cũng không sao có thể ngủ ngon.
Cô ghé vào trên bàn học buồn ngủ, bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng chuông điện thoại, Cố Thiến Thiến ngáp một cái, còn đang suy nghĩ ai mà đi học còn để chuông điện thoại, Ngôn Tĩnh bỗng nhiên dùng cánh tay đụng vào cô: “Điện thoại của cậu reo kìa!”
Cố Thiến Thiến đột nhiên lấy lại tinh thần, vừa nghe quả nhiên tiếng chuông điện thoại của mình, luống cuống tay chân từ trong túi lấy ra ấn tắt, vừa thấy người gọi điện thoại tới là An Thế Trúc, lửa giận của cô đang suy giảm lập tức bùng lên.
Buổi sáng An Thế Trúc tỉnh lại cảm thấy mình giống như quên chưa làm chuyện gì, suy nghĩ nửa ngày rốt cục nhớ ra, bữa ăn đêm qua uống hơi nhiều quên gọi điện thoại cho Cố Thiến Thiến, anh chưa gọi cho cô, vậy mà cô cũng không biết chủ động gọi tới?
An Thế Trúc tìm nửa ngày mới tìm được điện thoại của mình trên bàn trong phòng khách, vừa thấy điện thoại còn tắt máy, vừa mở máy đã thấy vài cuộc gọi nhỡ, An Thế Trúc chưa bao giờ tắt máy, chính là để dự phòng người nào đó có khi động kinh, ví dụ như nửa đêm bỗng nhiên gặp ác mộng sau đó gọi điện thoại quấy rầy anh, An Thế Trúc bóp bóp trán, chắc là người khác thay anh tắt máy đi.
Nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của Cố Thiến Thiến, tâm tình An Thế Trúc không tệ chút nào, lập tức gọi lại, điện thoại reo hai tiếng, đã bị tắt đi, An Thế Trúc bất đắc dĩ cười, xem ra là tức giận.
Anh cũng không thèm để ý, gọi lại cuộc thứ hai.
Cố Thiến Thiến đang đem tức giận tích tụ cả đêm và một buổi sáng vào tin nhắn, phát tiết với người nào đó, tin nhắn còn chưa kịp gửi đi, điện thoại lại reo.
Cố Thiến Thiến và Ngôn Tĩnh ngồi ở bàn cuối cùng, bạn học cả ban cộng thêm thầy giáo đang giảng bài đồng loạt nhìn sang, cô nhanh chóng tắt điện thoại, buồn bực đến cực điểm đứng lên nói câu “Thực xin lỗi.” với thầy giáo, nhanh chóng ra khỏi phòng học.
Đợi khi An Thế Trúc gọi tới lần thứ ba, Cố Thiến Thiến nhận điện thoại liền bắt đầu ác thanh ác khí hỏi: “Không biết tôi đang trên lớp sao?”
"Quên."
“Có chuyện gì?”
An Thế Trúc châm chước một chút, giọng điệu dễ chịu: “Bữa ăn đêm qua uống hơi nhiều, quên gọi điện thoại cho em…”
Cố Thiến Thiến kỳ quái nói: “Ôi, tôi cái loại nhân vật nhỏ này không dám để tổng giám đốc An nhớ thương.”
An Thế Trúc cười cười, trong đầu đã hiện ra dáng vẻ khi Cố Thiến Thiến chu miệng giận dỗi.
“Ba anh có mẹ anh nhớ thương, mẹ anh có ba anh nhớ thương, anh nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể nhớ thương em.”
Khóe miệng Cố Thiến Thiến nhếch lên, tâm tình trong nháy mắt tốt hơn nhiều, miệng vẫn ác ý như trước nói: “Tôi là nhân vật nhỏ bé không tiêu thụ nổi, miễn cho có người bảo tôi là hồ ly tinh.”
“Có ý gì?” An Thế Trúc mờ mịt nói.
Cố Thiến Thiến hừ lạnh một tiếng, “Ai da, tôi rất sợ đó, không dám nói, tổng giám đốc An tôi tắt máy trước đây, nếu như bị người biết tôi lại gọi điện thoại cho anh, người ta sẽ gọi người cho tôi một trận đó, tổng giám đốc An hẹn gặp lại!”
Cố Thiến Thiến nhanh chóng tắt cuộc gọi, sau đó tắt máy: “Cho anh hại tôi cả đêm không ngủ được này, anh nha một ngày này cũng đừng mơ gọi được.”
Cố Thiến Thiến hừ một tiếng rồi chậm rãi trở lại phòng học, Ngôn Tĩnh vừa thấy cô trở về, liền cầm điện thoại trong tay quơ quơ: “An học trưởng gọi đến này.”
Ở trong điện thoại, mơ hồ nghe được tiếng An Thế Trúc gào thét: “Cố Tiểu Xuyến, nhận điện thoại!”
Cố Thiến Thiến đoạt lấy điện thoại, quyết đoán tắt đi.
Ngôn Tĩnh cẩn thận hỏi: “Các cậu cãi nhau à?”
Cố Thiến Thiến liếc mắt nhìn cô ấy một cái: “Cậu có thể cho số của anh ta vào danh sách đen .”
“Ách…” Ngôn Tĩnh trầm mặc, “Các cậu chia tay ? Không phải chứ, cậu lại làm cho mình không còn tin tình yêu nữa.”
Cố Thiến Thiến không hé răng, yên lặng nghĩ tâm sự của mình, thẳng đến ngày hôm qua cô mới ý thức được, cô nghĩ rất đơn giản về mối quan hệ của cô với An Thế Trúc.
Tuy rằng quan hệ của cô và anh vẫn rất đơn giản, đơn giản đến đơn thuần, mà chính vì đơn thuần, loại tình cảm này có thể từ một lúc nào đó bỗng nhiên chuyển từ tình bạn bè, sang tình thân, rồi sang tình yêu.
Cũng là vì đơn thuần, cô cho tới bây giờ cũng chưa nghĩ tới sẽ còn có những người khác tham gia vào, thẳng đến đêm qua…
Dù cô không muốn thừa nhận, nhưng cũng phải thừa nhận An Thế Trúc thật sự là một người đàn ông vô cùng ưu tú, tuy rằng kém hơn Đường Tăng có vô số yêu tinh muốn thưởng thức, nhưng mà vẫn có một ít, tối hôm qua cô suy nghĩ rất nhiều, lúc bắt đầu cô còn thật sự tự hỏi tương lai mình sẽ ra sao, ở trong lòng cô cái gọi là tình yêu hẳn là tình cảm tốt đẹp giống như bố mẹ cô, bố mẹ An Thế Trúc, gắn bó với nhau, không rời không bỏ, bình an hạnh phúc vượt qua vài chục năm cuộc đời.
Nhưng ở xã hội này, hay là nói xã hội càng ngày càng vật chất hóa, nếu không có thực lực mạnh mẽ muốn thực hiện mục tiêu này cũng không dễ dàng.
Cô đương nhiên tin tưởng An Thế Trúc, đây là tín nhiệm mười mấy năm qua đúc lại, tuyệt đối sẽ không vì một cái hiểu lầm nho nhỏ mà sụp đổ, tuy nhiên chuyện này cũng làm cho cô tỉnh ra, cô đã muốn thay đổi mối quan hệ với An Thế Trúc, sẽ không thể đối đãi tiêu cực giống như trước đây, mà là phải tích cực đi đối mặt với vấn đề có khả năng sẽ xuất hiện.
Rốt cuộc nên làm như thế nào, Cố Thiến Thiến còn chưa nghĩ ra, cô quyết định thiêu đốt lòng dạ An Thế Trúc vài ngày trước rồi nói sau, đừng tưởng rằng dễ dàng có được cô như vậy.
Sau khi tan học, Cố Thiến Thiến khởi động máy, quyết đoán cho số An Thế Trúc vào trong danh sách đen, cũng không trở lại ký túc xá, miễn cho An Thế Trúc gọi điện thoại đến ký túc xá quấy rầy cô, lúc này cô hoàn toàn ẩn náu, mỗi ngày trở về nhà họ Cố ở trước kia. Cha Cố mẹ Cố nửa tháng sau sẽ đi thành phố B cùng nhà họ An thương lượng chuyện hôn sự, Cố Thiến Thiến vừa vặn ở nhà dọn dẹp một chút.
Đã qua hai ngày kể từ buổi sáng hôm đó, buổi tối hôm nay, Cố Thiến Thiến từ trường học về nhà, gọi một phần pizza, ở trong phòng mình chơi trò chơi, nghe thấy chuông cửa reo, cô lập tức đi dép ra mở cửa.
“Sao lại là anh?” Cố Thiến Thiến có chút sững sờ.
An Thế Trúc một tay để trên cửa, bình tĩnh mặt nhìn cô: “Vậy em cho là ai?”
Cô tưởng người đưa pizza.
Cố Thiến Thiến dường như không có việc gì đứng ở cửa, ý chặn không cho An Thế Trúc vào: “Có việc gì sao?”
“Có việc!” Anh mạnh mẽ chen vào, Cố Thiến Thiến đành phải lùi từng bước, sau khi vào, anh đóng cửa lại dễ như trở bàn tay, cười lạnh chất vấn, “Cố Tiểu Xuyến, không chịu nhận điện thoại của anh em có ý gì? Phạm tội tử hình cũng có quyền lợi chống án chứ?”
“Tôi nhát gan, chẳng may người ta thực sự tìm người xử lý tôi thì tôi phải làm sao bây giờ?” Đúng vậy, chính là cô cố ý, An Thế Trúc coi như là một người đàn ông không tồi, phụ nữ đều muốn quyến rũ anh, cô nhân đan lực bạc chống đỡ không nổi, tục ngữ nói, cho tới bây giờ chỉ có ngàn ngày làm cướp, nào có đạo lý ngàn ngày đề phòng cướp, mấu chốt còn phải xem An Thế Trúc xử lý như thế nào.
Khóe miệng An Thế Trúc rõ ràng co rút giật giật, nhìn cô chằm chằm nửa ngày mới phun ra bốn chữ: “Cô ta không dám.”
Cố Thiến Thiến dùng sức lắc đầu: “Vậy vẫn là thôi đi, tôi cảm thấy vậy, nói chuyện yêu đương thật sự không cần thiết phải ảnh hưởng đến cuộc sống của mình, rất nguy hiểm .” Cố Thiến Thiến bỗng nhiên nhớ tới cái gì, hoảng hốt kêu lên, “Gọi một cuộc cái điện thoại đã muốn cho tôi một trận, vậy gặp mặt chẳng phải là càng nghiêm trọng hơn sao, sẽ không bị giết rồi tiêu hủy thi thể chứ? Phiền anh đi mau!”
Gân xanh trên trán An Thế Trúc giật giật, cầm lấy bàn tay Cố Thiến Thiến đang đẩy anh ra bên ngoài: “Cố Tiểu Xuyến! Em chơi đã chưa?”
Cố Thiến Thiến lắc lắc tay, không gỡ được, căm tức kêu một tiếng “Buông tay”, An Thế Trúc làm sao để ý cô, kéo người đi vào trong phòng: “Chúng ta nói chuyện.”
“Nói chuyện gì?” Cố Thiến Thiến nắm lấy cửa tủ giầy, sống chết không buông.
An Thế Trúc quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái: “Xử lý em!”
“Ách…” Cố Thiến Thiến không hiểu sao cảm thấy có chút nguy hiểm, giọng nói không tự chủ nhỏ đi, “Không cần, tôi đối với loại lời nói bạo lực này không có hứng thú.”
“Bị cường bạo sẽ có hứng thú sao?” An Thế Trúc chặn ngang đem cô ôm lên, Cố Thiến Thiến sợ hãi cả kinh: “A a a… Cũng không có hứng thú.”
An Thế Trúc cúi đầu mỉm cười với cô: “Nhưng anh có hứng thú.”