Một Đời Một Kiếp

Chương 5: Chia tay




“ Em nói gì vậy Thanh Nhi? Em nói lại một lần nữa xem ’’

“ Tôi nói chúng ta chia tay đi, kết thúc tại đây ’’

Hà Thanh Nhi phải nói đến lần thứ 2 thì Giang Thành mới tin là mình không nghe lầm, nhưng tại sao lại chia tay...

“ Em có phải hiểu lầm hay giận dỗi anh gì hay không? Cứ nói ra anh sẽ sửa đổi và đừng chia tay được không em! ’’ Giang Thành liền xuống nước vội dỗ ngọt.

“ Tôi không giận gì anh hết, anh cũng không làm sai gì cả ’’

“ Chỉ là tôi chán rồi, không muốn cùng anh yêu đương hay có bất cứ quan hệ nào hết ’’

Thanh Nhi lạnh lùng liếc anh ta một cái.

Đây cũng chính là sự chịu đựng cuối cùng của cô, lần này cô phải thoát khỏi loại người kinh tởm này trước khi mọi chuyện lại xảy ra một lần nữa.

“ Ha ha chán rồi, em nói chán là chán hay sao. Ai cho em quyết định như vậy hả? ’’ Giang Thành cười lớn, lúc này anh ta cảm thấy bản thân mình như bị chơi đùa.

“ Tùy anh ’’ Thanh Nhi là đến thông báo cho anh biết chứ không phải là hỏi ý kiến.

Lúc cô định rời đi thì bất ngờ bị Giang Thành giữ lại, sức lực của anh ta rất lớn vô tình làm cánh tay của Thanh Nhi trật nhẹ.

“ Em đi đâu, chúng ta còn chưa giải quyết xong mà ’’ có thể thấy tinh thần của Giang Thành dường như đã khác hẳn so với thường ngày.

“ Anh buông tôi ra, mọi chuyện đã nói xong rồi ’’ Thanh Nhi bất ngờ kêu lên vì đau tay.

Cũng may khi nãy Vũ Yên đứng đợi Thanh Nhi cũng không quá xa, vừa nghe tiếng động phát ra từ sân bóng rổ là cô nàng chạy vào liền. Nhanh chóng chạy đến đẩy Giang Thành ra xa để giải thoát cho Thanh Nhi.

“ Cậu có sao không? ’’ Vũ Yên thấy tay Thanh Nhi đã bị đỏ lên một mảng rất lớn.

“ K...Không không sao ’’ cũng may là Vũ Yên đến kịp chứ không chắc cô phải đi nắn xương lại luôn quá.



“ Này, anh làm gì vậy hả? Bị điên à ’’

Thấy bạn mình không sao, Vũ Yên liền lại nhìn Giang Thành đang đứng cách đó không xa. Anh ta vậy mà dám làm bị thương Thanh Nhi đúng là không biết sợ là gì.

“ Đây là chuyện của chúng tôi, em đừng xen vào ’’ Giang Thành bắt đầu hùng hổ hét lớn vào mặt hai người.

“ Tôi khinh, anh biến đi cho khuất mắt tôi. Nếu không cậu đừng trách lòng người hiểm ác ’’

Vũ Yên miệng lưỡi đầy sắc bén, nguy hiếp Giang Thành.

Tuy là Thanh Nhi che giấu phân thận của mình, nhưng Vũ Yên thì không. Ở trường học này không ai là không biết gia thế hiển hách của cô. Nhà họ Mặc rất có tiếng trên thương trường và cả anh hai của Vũ Yên cũng có rất nhiều bí mật ở đằng sau về thế giới đen mà không ai biết rõ được.

Giang Thành nghe xong cũng phải dịu xuống vài phần, tuy có tức giận nhưng không thể nào lấn tới được. Nếu không anh ta sẽ rất khó sống ở thành phố này.

“ Hôm khác tôi sẽ đến tìm em, chuyện của chúng ta còn chưa xong đâu ’’

Giang Thành nhặt balo ở dưới đất lên phủi phủi vài cái rồi đeo lên người, nhưng trước sau có thể cảm nhận được vẻ mặt thường ngày của anh ta như bị tháo xuống. Hiện tại nhìn anh ta giống như một người có vấn đề về tinh thần sâu sắc, có thể cắn người khác bất cứ lúc nào.

“ Tôi không có gì nói với anh cả, đừng đến làm phiền tôi ’’ ngay lúc này Thanh Nhi đã cảm thấy Giang Thành có gì đó rất nguy hiểm.

“ Tôi cũng nói cho anh biết, tôi Hà Thanh Nhi chính là con gái ruột nhà Hà ’’

“ Chính là họ Hà mà anh đang nghĩ tới ’’

Lúc trước khi mới nghe đến họ Hà Giang Thành còn nghĩ không lẽ Thanh Nhi là đại tiểu thư có cha mẹ là người vô cùng máu mặt nhất thành phố Bắc Hải này. Bởi vì họ Hà từ xưa đến nay rất hiếm, nhưng sau đó Thanh Nhi đã phủ nhận mình là đại tiểu thư kia. Cho đến hôm nay, khi chia tay Giang Thành thì Thanh Nhi đã trực tiếp công bố thân phận của mình.

Mà mục đích của Thanh Nhi chỉ có một đó là muốn anh biết khó mà lui, để anh thấy được sự chênh lệch của hai người mà không đến làm phiền cô nữa. Bởi đến cuối cùng thì anh ta chỉ lợi dụng cô mà thôi.

Giang Thành trực tiếp đứng chết trân ở sân bóng rổ khi nghe Thanh Nhi tuyên bố về thân phận của mình. Mãi tới lúc hoàng hồn lại thì Thanh Nhi đã rời khỏi đó từ lâu rồi.

“ Hà Thanh Nhi ha ha, sao tôi có thể để vuột mất con mồi ngon như vậy chứ ’’ Giang Thành cười lớn như một thằng điên.

“ Bác sĩ, bạn tôi có sao không? ’’



Vì quá lo lắng sợ tay Thanh Nhi sẽ bị thương từ bên trong nên Vũ Yên đã một mực đưa cô đến bệnh viện kiểm tra thử.

“ Không sao, chỉ bị trật nhẹ thôi. Tôi sẽ kê ít thuốc, chú ý đừng vận động mạnh mấy ngày sau sẽ khỏi. ’’

Bác sĩ cũng đã nắn lại cái khớp hơi bị trật của Thanh Nhi.

“ Cảm ơn bác sĩ nhiều ạ ’’

“ Cậu ngồi xuống đây đi, mình đi lấy thuốc cho ’’

Để Thanh Nhi ngồi xuống hàng ghế trong bệnh viện đợi mình rồi Vũ Yên liền chạy đến quầy thuốc xếp hàng.

“ A cảm ơn ’’ Thanh Nhi vô tình làm rơi giấy tờ khám bệnh khi nãy xuống đất nhưng may mắn lại có người giúp cô nhặt lên.

“ Không có gì ’’ nhưng người đó chỉ nhặt lại đưa lên cho cô rồi liền đi mất, cả quá trình còn không tới 5 giây.

Lúc Thanh Nhi ngước nhìn thì chỉ thấy được bóng lưng của người đó, nhưng nhing thế nào cô cũng thấy hơi quen quen dường như đã bắt gặp bóng hình người này ở đâu đó rồi.

“ Nhi, cậu thẩn thờ gì vậy! ’’ Vũ Yên vừa lấy thuốc xong liền trở lại.

“ Không có gì, mình đang suy nghĩ xíu thôi ’’ Thanh Nhi nghĩ chắc cô nhìn lầm thôi.

“ Mình lấy thuốc xong rồi, về thôi ’’

Vũ Yên cất thuốc vào balo của Thanh Nhi rồi sau đó dìu cô ra xe đi về.

“ Cậu làm quá không à, mình bị tay mà chân vẫn có thể đi được ’’

Vũ Yên đỡ cô mà cô cứ nghĩ là đang chọc ghẹo cho mình nhột không ấy.

“ Cẩn thận vẫn hơn hi hi ’’ Vũ Yên cười cười.