Một Đời Một Kiếp

Chương 39: Không vui vẻ




Không khí trên bàn ăn vô cùng là ngột ngạt được chia ra hai phe đối lập hoàn toàn. Một bên là Lam Chi với Đông Quan chỉ lo cấm mặt xuống bàn ăn không nói lời nào. Còn bên cạnh thì là đôi trẻ thao thao bất tuyệt.

Lam Chi cũng không nhìn nổi cảnh cơm chó phát suốt ngày nữa, đành lên tiếng.

“ Em dự định sau khi thực tập xong sẽ quay về với ba mẹ” dù sau đến đây cũng chỉ là dự định nhất thời của Lam Chi.

Mà hiện tại dự định này cũng không còn quan trọng nữa rồi. Cô muốn quay vê với ba mẹ làm việc ở bên đấy cũng là để thuận tiện chăm sóc hai người hơn.

“ Sao nhanh vậy? Chỉ còn hơn 1 tuần nữa là thực tập kết thúc rồi mà. ” Thanh Nhi cũng chợt nhận ra vậy mà thời gian thực tập đã sắp hết hạn rồi, cô cũng phải rất nhanh sẽ quay lại trường tiếp tục chuẩn bị cho lễ tốt nghiệp của mình.

“ Em hãy suy nghĩ kỹ đi, đừng để qua mấy ngày lại thay đổi nữa đấy ”

Bạc Quý còn chưa rõ tính tình của em gái mình hay sao, làm chuyện gì cũng không chuyên tâm được quá 3 phút. Huống hồ Lam Chi là đang muốn trốn tránh Đông Quan để quên đi đoạn tình cảm đơn phương kia.

“ Anh đừng coi em như con nít nữa, em đã suy nghĩ rất kỹ rồi. ” lúc nào trong mắt mọi người cô cũng y như một người còn nhỏ còn chưa hiểu chuyện mà đối xử.

“ Em no rồi, em lên phòng trước đây”

Lam Chi cũng không còn tâm trạng ăn tiếp, chỉ mới ăn vơi được phân nửa bát cơm đã bỏ chạy lên phòng.

Sau khi ăn cơm tối xong Đông Quan cũng ra về. Bên trong Thanh Nhi và Bạc Quý đang cùng nhau dọn dẹp nhà bếp. Thanh Nhi cũng đang nấu một bát mì nhỏ, định sẽ đem lên cho Lam Chi vì khi nãy cô ăn không có bao nhiêu hết, chắc là vẫn chưa no.

Cốc cốc

“ Vào đi ” Lam Chi đắp chăn che kín hết người nằm ở trên giường.

“ Làm sao vậy? Ngồi dậy ăn một ít đi, chị có nấu mì cho em nè ” Thanh Nhi bưng tô mì vào phòng đặt ở kệ tủ kế bên giường.



Em không ăn đâu, không muốn ăn ” Lam Chi nằm trong chăn khóc thét thút.

“ Nếu không ăn chị sẽ giận đấy ”.

“ Nào ngồi dậy ăn một miếng đi, không thôi sáng mai lại bị đau bao tử

"

Quả thật Lam Chi chỉ mạnh miệng thôi chứ cô đói sắp xĩu tới nơi rồi. Cũng tại khi nãy sỉ diện quá làm gì, nguyên một bàn thức ăn ngon mà vì tức tối chút xíu mà cô đã bỏ ăn. Còn phụ tấm lòng nấu nướng của chị dâu mình.

“ Làm sao vậy? Không ngon hả?

"1

Thấy Lam Chi đã chịu ăn Thanh Nhi cũng mừng, mà đang ăn giữa chừng thì Lam Chi lại không ăn nữa, mặt lại càng buồn thêm khi nãy.

“ Em xin lỗi, hôm nay phiền chị nấu một bữa ngon cho em mà em lại phá hỏng rồi. ” thật sự Lam Chi vẫn chưa thể kiểm soát được những cảm xúc riêng tư của mình.

“ Nói gì vậy chứ, chúng ta vừa là bạn cũng vừa là chị em mà ”

Có thể do Lam Chi lớn lên trong một môi trường mà có quá tình yêu thương giành cho cô nên đâm ra cô hơi phụ thuộc vào người khác một xíu và suy nghĩ

vẫn còn non nớt. Nhưng đâu đó cô vẫn hiểu được vấn đề mà bản thân mình mắc phải, và vẫn hiểu chuyện nhưng lại theo một cách còn non nớt.

‘Ngày mai, chị lại nấu cho em ăn nha”



Mấy món Thanh Nhi nấu đều rất ngon, Lam Chi chỉ ăn được vài miếng đã bỏ đi nhưng giờ nhớ lại thì lại thèm vô cùng. Cũng may là có tô mì này an ủi được một chút tổn thương trong lòng cô.

‘Ngày mai chị lại nấu, nhưng em phải phụ lặt rau có biết chưa! ” Thanh Nhi cưng nựng nhéo má Lam Chi một cái, cô thật sự coi Lam Chi như là em gái ruột của mình rồi.

“ Tuân lệnh chị dâu, chị là tốt nhất ” Lam Chi cười cười, không ngờ anh hai có người yêu mà cô em là cô đây cũng được hưởng ké rất nhiều.

Mấy ngày sau đó Lam Chi vẫn đến công ty làm bình thường. Ngược lại sắp đến thời hạn hết kì thực tập nên mọi người vẫn luôn buồn buồn và có chút quyến luyến với cô.

Tuy họ đều biết Lam Chi là em gái chủ tịch nhưng cô lại không cao ngạo, lạnh lùng hay là xa cách nên được mọi người rất yêu quý. Còn biết chủ động trong công việc nên khi biết cô sắp đi thì ai nấy đều có hơi mất mát trong lòng.

Ngay cả Thanh Nhi cũng vậy, nhưng người buồn nhất khi Thanh Nhi không còn làm ở đây chắc là Bạc Quý. Bởi vì mấy tháng nay đã quen với sự xuất hiện của cô ở công ty, cả hai cùng nhau đi làm, cùng nhau ăn trưa, rồi cùng nhau tan làm về nhà. 24/24 đều ở bên nhau mà bây giờ lại sắp bị tách ra thật khiến người ta không nỡ.

Đối mặt với hàng ngàn biểu cảm đau khổ trên mặt của Bạc Quý Thanh Nhi chỉ biết cười khổ. Nghỉ tới chuyện sắp nói chắc anh sẽ còn khóc thảm nữa nhưng rốt cuộc vẫn phải nói cho anh biết một tiếng.

“ Tối nay ở phòng kế toán có tổ chức tiệc chia tay cho em với Lam Chi, nên chắc em sẽ về trễ”

Nguyên phòng kế toán đã hỏi ý và quyết định tổ chức đi ăn rồi đi karaoke coi như là tiệc chia tay với hai người họ. Mà Thanh Nhi đối với tình cảm này của mọi người cũng không thể từ chối.

“ Không được ”

“ Hai chị em là con gái không thể đi một mình ” chính xác là như vậy, con gái đi đêm rất nguy hiểm.

“ Anh coi em là con nít đó hả? Tụi em đã 22 tuổi rồi, vã lại mọi người trong phòng kế toán cũng đi mà. ” cô bắt đầu cãi lý với người đàn ông bên cạnh.

Phòng ké toán thì sao chứ, bọn họ còn chưa lo được lo bản thân là đằng khác”

Bạc Quý hậm hực, đầy bực bội. Anh nhớ không lầm thì phòng kế toán có đến 3 4 người đàn ông chỉ lớn hơn cô vài tuổi. Đi tiệc tùng thì chắc chắn Thanh Nhi sẽ ăn mặc đẹp đẽ nhưng điểm mấu chốt là anh không muốn người khác chiêm ngưỡng vẻ đẹp của cô, anh không cho phép điều đó xảy ra.