Một Đời Một Kiếp

Chương 22: Nhớ




" Cô Thư, tôi đã chuẩn bị xong văn phòng cho cô rồi. Mời cô vào xem, nếu có chỗ nào không hợp ý, tôi sẽ cho người sửa lại ngay. "

Người này là trưởng phòng nhân sự được phó thác trong việc sắp xếp công việc cho Thư Nhiên. Thư Nhiên nổi tiếng là đanh đá, hay ra vẻ ở công ty nên mọi người cũng không ưa gì cô ta. Nhưng được cái là cô ta đã đi theo chủ tịch của bọn họ từ rất là lâu rồi nên cũng không ai dám hó hé hay đụng chạm gì đến cô ta. Cho dù có bị ức hiếp vô cớ thì cũng đành ngậm ngùi mà chịu uất ức.

Không ngờ hôm nay cô ta lại bị chính chủ tịch chuyển đi, đúng là hả dạ người khác. Mấy nhân viên trong phòng kế toán thấy Thư Nhiên đã chuyển đồ của mình vào văn phòng liền bàn tán sôi nổi về nguyên nhân đằng sau.

"Mọi người nói xem, tại sao chủ tịch lại chuyển mụ ta xuống phòng kế toán chứ?"

" Cô ta mà xuống đây thì chúng ta chết chắc đấy"

" Tôi nghe nói, ngày hôm qua bạn gái chủ tịch đến tập đoàn. Cô ta lại đi gây sự với chính chất còn động tay động chân với người ta."

" Đúng là đỉa mà đòi đeo chân hạt mà "

Toàn bộ sự bàn tán đều rơi vào tai của Thư Nhiên không sót chữ nào, nhưng cô ta vẫn nhịn nhục. Và mối nhục nhã này cô ta sẽ tính lên người của Thanh Nhi bằng mọi giá.

" Hồm nay anh rảnh không?"

Hiện tại đang là buổi trưa ở trường nên Thanh Nhi liền điện thoại cho Bạc Quý.

" Thời gian cho em thì luôn rảnh, có chuyện gì sao em?" Bạc Quý bên này vẫn bận rộn với công việc nhưng miệng thì vẫn nói rảnh nha.

"Ừm, ba mẹ em kêu anh đến nhà ăn cơm đấy" từ cái hôm mà Bạc Quý đi công tác về nước tới nay cũng mấy ngày rồi.

" Vậy chiều anh sẽ qua rước em rồi chúng ta cùng về nhà, em báo với hai bác một tiếng giúp anh nha" Bạc Quý trong điện thoại tươi cười nhìn Thanh Nhi.



"Vâng ạ "

" Vậy anh làm việc đi, nhớ ăn uống đúng giờ đó "

"Em cúp máy đây" Thanh Nhi nói xong mấy lời cuối rồi tắt điện thoại tập trung ăn cơm trưa.

Sau khi Thanh Nhi tắt máy thì bên đây Bạc Quý cũng căn dặn Đông Quan giúp mình chuẩn bị một ít đồ. Thiết nghĩ chắc hồm đưa Thanh Nhi về nên ba mẹ cô đã biết về mối quan hệ của hai người rồi. Nên lần này chuẩn bị một ít quà mang đi ra mắt nhà vợ cũng là lẽ hợp tình. Chứ lần trước lúc đưa Thanh Nhi từ bệnh viện về cũng chưa có dịp biếu quà tặng cho hai người lớn. Chủ yếu là lấy lòng họ để họ gả con gái của mình cho anh thôi ha ha.

Vũ Yên ngồi bên cạnh khi không lại được ăn cơm chó miễn phí, liền tức giận một xíu.

"Ngọt ngào quá rồi đấy, ghen tị với cậu thật" Vũ Yên chọc chọc vào phần cơm của mình cảm thán.

" Cậu cũng 22 tuổi rồi, nên kiếm người yêu cho có với bạn bè đi" Thanh Nhi trêu chọc vào nỗi đau ấy của Vũ Yên.

"Mình không có tâm hồn yêu đương, nhìn mấy người đàn ông này thật là chán ngắt"

Thật ra Vũ Yên cũng muốn tìm bạn trai lắm chứ, nhưng nhìn xem môi trường xung quanh cô thật không nhìn nổi có ai có thể lọt vào mắt cảu Vũ Yên.

"À... mấy hôm trước mình có biết một người người đó hình như là thư ký của bạn trai mình đấy. Để mình điều tra xem anh ta thế nào rồi mai mối cho cậu "

Thanh Nhi thấy Đông Quan bề ngoài cũng soái ca, làm việc cũng có năng lực rất tốt. Đặc biệt đi theo Bạc Quý thì chắc chắn là có thể tin tưởng được, chỉ có điều phải điều tra thử xem là anh ta có bạn gái chưa cái đã. Rồi sau đó cô sẽ đánh ý với Bạc Quý đề mai mỗi cho bạn cô, thế thì tốt quá rồi.

" Cho mình xin đi, bạn trai mình nghe cậu nói mình buồn thêm nữa rồi đó "



Vũ Yên cảm thấy may mắn khi ngồi đây chỉ có mình Thanh Nhi chứ có thầy Bạc ở đây là cô gánh đủ rồi.

Thì hiện tại Bạc Quý cũng đã tạm ngừng dạy ở trường do anh phải về tiếp quản tập đoàn rồi, chứ cứ phó thác cho

Đông Quan quài thì cũng không phải cách. Với hiện tại mục đích khi anh dạy ở trường là để tiếp cận gần hơn với

Thanh Nhi. Mà bây giờ hai người đã trong mối quan hệ yêu đương rồi vì thế Thanh Nhi cũng vì nghĩ cho anh nên kêu anh hãy về lại tập đoàn làm việc đi, đừng vì cô mà bỏ lỡ công việc của mình.

Lúc đầu Bạc Quý cũng chưa chấp nhận, bởi vì anh dư sức có thể gọi là phân thân để có thể làm việc ở tập đoàn cũng như là dạy học ở trường. Đương nhiên có thời gian được ở gần bạn gái thì mình phải tranh thủ rồi.

Nhưng Thanh Nhi vì lo cho bạn trai mình nên cô rất cương quyết. Nếu anh cứ một lúc làm hai việc như vậy thì sức khỏe nào mà chịu nổi chứ. Cô thẩy công việc ở tập đoàn đã đủ làm anh bận bịu rồi giờ còn thêm ở trường. Nghề giáo viên cũng không phải dễ làm, cũng cần phải có những lúc thức khuya dậy sớm để chuẩn bị giáo án dạy học.

Vì thương sót bạn trai nên Thanh Nhi đã ra yêu sách đó là không cho anh đến trường dạy nữa. Nếu Bạc Quý nhớ cô thì cô có thể thường xuyên đến công ty của anh chơi. Đúng lúc lại sắp có kì thực tập, không chừng cô sẽ nộp đơn ứng tuyển vào công ty của anh.

" Cậu làm gì mà gấp gáp vậy hả, thầy Bạc cũng đâu có chạy mất đâu " Vũ Yên đỡ trán bất lực, mới vừa hết tiết buổi chiều là Thanh Nhi liền vội vã thu dọn để có thể ra về sớm.

" Không thể để anh ấy đợi lâu cậu hiểu không!" Thanh Nhi cười cười, cô là đang nhớ người yêu muốn chết rồi.

Vì mấy hôm nay Thanh Nhi bận việc học, lo cho mấy dự án khảo sát còn Bạc Quý từ khi đi công tác về cũng bận rộn vô cùng. Thành ra hai người mấy ngày rồi chưa có gặp nhau, chỉ có tối thì mới có chút thời gian nói chuyện điện thoại.

"Đi chung đi, mình đưa cậu về nhà luôn" Thanh Nhi định kéo Vũ Yên đi chung với mình, dù sao cũng thuận đường.”

"Cậu về với thầy Bạc trước đi, mình còn đi mua ít đồ nữa. Tránh làm bóng đèn cản trở hai người " Vũ Yên rất biết thức thời nha.

Hai người mà ở chung chắc chắn là Vũ Yên ăn cơm chó đủ luôn.