Tôn Mịch cầm lấy ly rượu uống một hơi cạn, Âu Trấn Phàm càng nhìn càng mê đắm không rời mắt làm cho cô càng ngại ngùng hơn không dám đối diện với ánh mắt ám mị đó.
"Cô có biết được ở bên cạnh tôi là niềm vinh hạnh bao nhiêu người không..."
"Nhưng tôi không phải là một trong những người mà Âu tiên sinh nói rồi.."
Cô gái này vậy mà dám trả treo với hắn như thế, hắn không tức giận hay khó chịu. Ngược lại hắn còn cảm thấy hứng thú hơn nói chuyện với cô, xem cô gái này ngang bướng với hắn được bao lâu.
Âu Trấn Phàm bất ngờ đưa tay nân niu khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô khẽ cười trầm ấm có phần lạnh lùng cuốn hút. Bàn tay lạnh lẽo tà mị chậm rãi di chuyển từ mặt đến cổ rồi đến xương quai xanh, những nơi hắn chạm qua đều khiến hắn nổi lên sự dục vọng khó tả.
Hắn đột ngột kéo tay cô lại, ôm hun một cách mạnh bạo. Đôi môi mỏng manh tựa như hoa đào của cô làm hắn không thể buông rời, càng lúc càng nồng nhiệt.
Một lúc lâu, Tôn Mịch như cứng đờ ra đó. Cô không dám phản kháng vì dù sao chuyện này cũng sẽ đến cả hắn cũng sẽ nghĩ như thế.
"Tôi không thích một khúc gỗ"
Âu Trấn Phàm khó chịu buông cô ra, quay mặt sang phía trước uống tiếp ly rượu vang còn bỏ lỡ.
"Tôi thật sự không biết..nên làm gì cả"
Hắn nghe cô nói câu này đột nhiên cơn tức giận khó chịu trong lòng bị nguôi ngoai ngay. Hắn thầm cười có chút khó hiểu nhìn cô, hơi thở lẫn giọng điệu tà mị kia làm cô càng đỏ mặt ngại ngùng.
"Thật ?"
"Tôi chưa từng làm chuyện đó...nên..xin lỗi ngài.."
Âu Trấn Phàm khẽ cười bất chợt đứng dậy, bế cô lên tiến thẳng vào phòng. Tôn Mịch bị hắn làm giật mình muốn rớt tim ra ngoài vậy, tên này bị điên hay sao í.
"Âu tiên sinh..anh làm gì vậy.."
"Tôi sẽ dạy cho cô..thế nào là chiều lòng đàn ông.."
Tôn Mịch câm nín, hắn đã nói nghiêm túc như thế cô có thể nói lại thêm gì nữa. Bộ dạng của cô lúc này như một tiểu mèo hoang sợ sệt đến mức cứng đờ người ra một chút phản kháng cũng không làm nỗi.
Hắn đặt cô nhẹ nhàng lên chiếc giường kingsize êm ái chậm chạp hun lấy đôi môi ngọt ngào mỏng manh của cô, bàn tay tà mị mạnh tay cởi bỏ từng lớp áo trên cơ thể cô không một chút nương tay.
Trong căn phòng tràn ngập vẻ hoang ái, mùi vị của dục vọng làm con người ta phải xa đoạ. Cơn đau của như muốn xé nát con người cô ra hoà huyện vào cảm giác đê mê khó tả.
Sáng hôm sau, trong căn phòng lộn xộn đến mức khó hình dung. Quần áo nam lẫn nữ vứt bừa bộn trên sàn nhà, trên giường chỉ có một cô gái yếu ớt tựa như một mảnh vải gió thổi cũng có thể bay đi, thật sự làm người ta thương xót.
"Âu Trấn Phàm..anh là tên đáng ghét nhất trên đời"
Tôn Mịch thầm oán giận định ngồi dậy thay đồ, vừa ngồi dậy bên hong lẫn thắt lưng đau nhức muốn chết đi sống lại vậy.
"Aa..đau chết mất.."
Cô cố ngồi dậy rồi đi vào nhà tắm thay đồ rồi nhanh chống rời đi.
Ở một nơi khác, Âu Vân Nhi vừa từ nước M trở về và đi cùng với một người đàn ông nữa.
Người đàn ông này vóc dáng cao to đẹp trai, nhìn qua cũng chẳng mấy xa lạ gì. Hắn là Giang Khải - người thừa kế của tập đoàn bất động sản Giang Thị.
Trông khuôn mặt của Âu Vân Nhi tràn ngập vẻ cười hạnh phúc, bất chợt đi một đoạn đường trên xe về Âu Gia thì hắn khẽ nói nhỏ với Âu Vân Nhi một câu.
"Vân Nhi..em gọi cho Trấn Phàm về luôn để anh bàn vài dự án với cậu ấy.."
Âu Vân Nhi có vài phần do dự, trước giờ mặc dù mối quan hệ chị em giữa cô và Âu Trấn Phàm khá hài hoà nhưng tính khí của người em trai này lạnh lùng và khó gần đến mức cả chị gái như cô còn phải chịu thua nói chi là người ngoài...đặc biệt là Giang Khải.
"À..được..lát nữa về nhà em sẽ gọi"
Kim Bách Giao ở nhà, một tay chuẩn bị bao nhiêu là món ngon đắc tiền mà Âu Vân Nhi thích để chào đón cô về nhà.
Việc cô đưa cả bạn trai về ra mắt là không hề có báo trước nên khi mở cửa ra nhìn thấy Giang Khải bà cũng khá ngạc nhiên.
"Chào bác Âu..bác trai có nhà không ạ ?"
"Ông ấy sẽ xuống ngay đấy.."
Kim Bách Giao cũng không phải người nhỏ nhen gì nên cũng thân thiện mỉm cười mời cậu ta vào nhà.
Âu Duật Phong từ trên lầu đi xuống, bao nhiêu năm qua dù tuổi tác khá cao nhưng ông vẫn giữ vẻ phong độ hào khí như lúc trẻ làm cho người ta phải ghen tị.
"Chào bác trai ạ.."
Âu Duật Phong hơi nhíu mày không thích lắm, nhìn qua Kim Bách Giao một cái rồi trầm lạnh nói.
"Ừ..vào dùng cơm đi"
Âu Vân Nhi xin phép ra ngoài gọi điện cho Âu Trấn Phàm về nhà thử nhưng gọi hơn chục cuộc vẫn không ai bắt máy.
Lúc này tại tập đoàn QA.D.
Âu Trấn Phàm từ phòng họp đi ra, vẻ mặt điềm đạm và từ phía xa xa nào đó xuất hiện một cô gái tóc vàng trông xinh đẹp và dịu dàng đứng chờ hắn trước cửa phòng làm việc.
Cô gái này là con gái thứ hai của tập đoàn xây dựng và thiết kế, cũng là thanh mai trúc mã với hắn - Lý Tu Mai, mới du học từ Úc về được một ngày đã đến đây tìm Âu Trấn Phàm ngay.
"Anh Phàm..em chờ anh nãy giờ đấy"
Từ đó đến giờ Âu Trấn Phàm máu lạnh vô tình ai cũng biết, nữ nhân bên cạnh hắn vô số nhưng đối với hắn cũng chỉ là trò chơi tiêu khiển mà thôi. Bốn từ "thanh mai trúc mã" chỉ là trong tư tưởng của Lý Tu Mai còn với hắn thì hoàn toàn hai chữ "không nhớ".
"Tu Mai sao ?..anh còn xử lí công chuyện em về đi"
"À được..em có làm một số bánh cho anh đây"
Quan Triều hiểu ý nhanh chóng cầm lấy rồi nói khéo mời cô ta về, để Âu Trấn Phàm nổi giận thì phiền lắm.
Lý Tu Mai cười điềm đạm tạm biệt mọi người rồi mới rời đi. Cô ta yêu thầm Âu Trấn Phàm từ lúc bảy tuổi cho đến bây giờ đã hơn mười năm, tình yêu của Lý Tu Mai đối với hắn không thay đổi.
Tám năm học ở Úc không ngày nào mà cô ta không nhớ về hắn, những trang báo mỗi lần đưa tin hắn và tình nhân bên cạnh hắn thì lòng cô đau nhói không thôi. Cô ta cố gắn học chăm chỉ hết mức để có thể trở về bên cạnh hắn.