TẬP ĐOÀN QA.D - ÂU THỊ.
Văn phòng tổng tài, Âu Trấn Phàm dường như chìm vào cơn men rượu. Xung quanh chỉ toàn một mảnh tối u ám, những chai rượu rỗng bị vứt đầy lên bàn thật là bừa bộn.
Tôn Mịch bên ngoài khẽ mở cửa đi vào, nhìn hắn gầy đi rất nhiều. Những gì cô thấy trước mắt thật không tin nỗi đây là Âu Trấn Phàm kiêu ngạo ngày trước.
"Trấn Phàm..."
Tiếng gọi tựa như ánh sáng làm hắn bừng tỉnh, giọng nói này làm sao hắn có thể quên. Một câu gọi cũng đủ làm hắn tỉnh lại trong sự u muội tâm tối.
"Mịch Nhi..là em thật sao ?.."
"Là em.."
Âu Trấn Phàm dường như quên mất cơn say rượu và nỗi tối tâm trong lòng, hắn nhanh ôm lấy cô không rời cả giọng điệu cũng yếu mềm lạ thường.
"Tại sao..anh lại thành thế này ?"
"Vì tội lỗi của anh..sự hối hận ngày em đi làm anh dằn vặt bản thân như muốn chết đi...anh thật sự không biết phải làm sao..cứ nghĩ em sẽ chán ghét anh.."
Tôn Mịch khẽ mỉm cười, cô nhẹ nhàng ôm hắn rồi dịu dàng động viên hắn.
"Em sẽ về với anh..nhưng không phải là bây giờ..anh hiểu chứ ?"
"Được..được chỉ cần là em thì chuyện gì anh cũng có thể làm được"
Một nụ hôn nhẹ nhàng, Tôn Mịch khẽ hôn hắn dường như sự hận thù căm ghét gì đó đều tan biến mất, đúng thật chỉ có Tôn Mịch mới có thể làm thay đổi hắn.
BA NGÀY SAU.
Sau khi gặp mặt Tôn Mịch, Âu Trấn Phàm tỉnh táo và thay đổi đến kinh ngạc. Tốc độ làm việc nhanh gọn đã trở lại, tình hình rối rấm ở công ty đã được giải quyết ổn thoả.
Lâm Thị và Hoắc Thị giá cổ phiếu bị tuột xuống một cách đột ngột. Lâm Uy Nạp trở tay không kịp đã hơn mười hai họp đồng bị huỷ chỉ trong một đêm, công ty đang rơi vào tình thế nguy kịch có thể dẫn đến phá sản chỉ trong hai ngày nữa.
Hoắc Đại Yên cũng lúc đó bị cảnh sát giam giữ điều tra tội giết người và buôn bán trái phép.
SIÊU THỊ THÀNH PHỐ HẢI THÀNH.
Tôn Mịch cùng với Tiểu Hàn và Tiểu Ý mua đồ, thông tin Hoắc Đại Yên bị bắt cũng khiến cô thật sự đau đầu nhưng đó lại là sự thật.
Xác của Hà Nghiêm Chính được tìm thấy sau một nhà kho, camera của quốc lộ đã vô tình ghi lại và Hà Uyên cũng chính miệng khai báo toàn bộ sự thật.
Trên đường mua thức ăn, Tôn Mịch lại gặp Âu Vân Nhi và Kim Bách Giao.
"Lâu rồi mới gặp cháu.."
"Chào phu nhân..hai đứa mau chào người lớn đi"
"Cháu xin chào ạ.."
Âu Vân Nhi cũng có thể nhìn ra huống hồ là Kim Bách Giao. Hai đứa nhỏ này giống hệt Âu Trấn Phàm đặc biệt là tiểu Hàn cứ như một khuôn đổ ra vậy.
"Đây..không lẻ là.."
"Vâng..là con của cháu và Trấn Phàm"
Kim Bách Giao ngồi xuống, nét mặt mừng rỡ ngồi gần lại hai đứa nhỏ mỉm cười nói.
"Mau lại đây..cho bà xem mặt cháu của bà"
Tôn Mịch cũng không muốn ngăn cản gì, nên nhìn rồi dịu dàng nói với hai đứa.
"Đây là bà nội..con mau qua thưa bà đi.."
"Bà nội..bà nội"
"Ngoan..ngoan lắm.."
Tiểu Ý quay người lại, ánh mắt khó hiểu hỏi cô.
"Vậy ba của con là ai ạ"
"Lát nữa..chúng ta sẽ gặp ba nhé"
So với dáng vẻ hoạt bát vui vẻ của Tiểu Ý thì Tiểu Hàn lại chau mày có vẻ không thích thú gì mấy
Theo như lời dặn của Kim Bách Giao, Tôn Mịch và bọn trẻ đến vinh thự của Âu Trấn Phàm.
"Oa...nhà đẹp quá.."
"Hừ..bình thường"
Tôn Mịch lắc lắc đầu rồi nhẹ nhàng bấm chuông, lập tức có người ra mở cửa ngay.