Nếu cô nhớ không nhầm, buổi chiều hôm nay là ngày tổ chức buổi tiệc đấu giá của giới thượng lưu. Âu Trấn Phàm đã từng nói qua với cô việc này rồi, chả trách vụ quảng cáo lại đột ngột bị quản lại.
TẬP ĐOÀN QA.D - ÂU THỊ.
Phòng họp hội đồng, Âu Trấn Phàm ngồi như một vị vua đang tra khảo phạm nhân vậy. Sắc mặt ai nấy đều trầm ngâm, mồ hôi mồ kê túa ra như mưa cả thở cũng không ai dám thở mạnh.
Trong khoảng thu nhập gần đây của Âu Thị đột ngột bị giảm xuất khó hiểu, mặt dù số tiền thiệt hại không quá lớn nhưng cũng đủ làm cho hắn phải nghi ngờ về thực lực của những nhân viên này.
Ai cũng sợ bị gọi tên sa thải, cả Quan Triều cũng căng thẳng không kém, Âu Trấn Phàm sẽ không kết thúc cái buổi họp địa ngục này cho đến khi có cách giải quyết.
"Rinh..rinh.."
Chuông điện thoại ai vậy ? Lại gọi vào cái giờ lúc lo sợ thế này...bọn họ giật mình một hồi mới thở phào, là di động của Âu Trấn Phàm.
"Alo ?"
"Tôi có làm phiền anh không..tôi nghe dì Ô nói anh không ăn sáng nên tôi đã làm một ít cơm đem đến cho anh này.."
"Được..em đến đi"
Giọng nói của hắn vô cùng điềm đạm nhưng lại rất dịu dàng, khiến tất cả giống như bị chết đứng vì kinh ngạc chưa bao giờ thấy hắn có thái độ lạ thường thế này.
Ngoại trừ Quan Triều ra hầu như ai cũng không biết danh tính của người đầu dây bên kia. Nhưng giờ phút này tâm trạng đâu mà nghĩ mấy chuyện linh tinh đấy chứ.
"Tôi mong không có trường hợp này xảy ra một lần nữa..giải tán cuộc họp"
"À..dạ điều đó là chắc chắn ạ.."
Ai nấy đều như được cứu sống, sắc mặt tươi mới lại như hoa. Sự thắc mắc người đầu dây bên kia chắc hẳn là một phụ nữ rồi, nhưng không ai biết cô gái đó là ai mà lợi hại khiến tổng tài của bọn họ thay đổi như thế.
Hơn mười phút sau đó, Tôn Mịch mặc một đồ trông cực kì đơn giản nhưng không kém phần tinh tế chậm rãi đi vào. Tay cô cầm theo một hộp cơm nhỏ cùng với một chiếc túi xách trên tay.
Khi vào thang máy, cô lại trùng hợp gặp phải Lý Tu Mai một lần nữa. Trông người phụ nữ thật có khí chất và sang trọng hẳn không phải là nghèo khổ nhỉ...
"Là cô sao..lần trước tôi có gặp cô đúng chứ ?"
Tôn Mịch giật mình nhìn lại, hoá ra là cô ta đang nói chuyện với cô. Khuôn mặt của Lý Tu Mai không đổi sắc vẫn nhìn có nét khá hiền từ không giống với loại người mà cô hay nghĩ.
"Tôi không nhớ rõ lắm.."
"Cô đừng hiểu lầm....tôi không có ý gì chỉ muốn làm quen với cô một chút thôi"
Tôn Mịch khẽ cười nhã nhặn đáp lại thành ý của cô ta rồi cửa thang máy cũng mở ra nên nhanh chóng rời đi ngay. Cô không quen với việc làm thân với mấy tiểu thư nhà giàu đâu, nhưng cũng không thể thẳng thừng từ chối được.
Lý Tu Mai nhìn theo hướng đi của Tôn Mịch rồi khẽ cười khổ an ủi bản thân mình.
"Đúng là cô ấy đến vì Trấn Phàm.... có lẻ mình nên từ bỏ thôi nhỉ.."
Quan Triều nhìn thấy Tôn Mịch thì vội vã mỉm cười chào cô, tận tình đưa cô đến phòng làm việc của Âu Trấn Phàm.
"Cạch" tiếng mở cửa vang lên.
Âu Trấn Phàm tay chống cằm ngồi nhìn lên cô thật hứng thú lên tiếng.
"Em ngồi đây đi"
"Không..không cần đâu tôi rời đi ngay mà"
"Vậy thì mang cái này theo luôn đi"
"Gì vậy.."
Âu Trấn Phàm thần sắc bình thường, chậm rãi lấy túi giấy đựng một cái hộp gì đó bên trong đưa cho cô.
Có vẻ như khá nặng, không phải kim cương đó chứ...
"Nếu không vừa ý thì đổi lại cái khác..tôi không muốn người phụ nữ của mình phải chịu thua kém người khác đâu"
"Tôi..tôi đi trước đây"
"Khoang đã"
Khuôn mặt của Tôn Mịch khẽ ửng đỏ lên, cô đây là đang run động trước Âu Trấn Phàm thật sao. Điều quái gì thế này, tay cô run đến nỗi túa mồ hôi lạnh cả ra.
Âu Trấn Phàm nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cách thật dịu dàng ấm áp làm sao, cùng với giọng điệu lo lắng chu đáo.
"Đi đường cẩn thận đấy"
Tên này đúng là yêu quái mà, Tôn Mịch ngại đến nỗi đỏ mặt nhanh chóng rời đi.